chương 26/ 40

Lần này càng bị dày vò tàn bạo hơn. Chuyển động thật nhanh, nghiền nát hết thảy. Da thịt non mịn trên bắp đùi tùy theo va chạm mà run rẩy. Đau đớn, nóng rực, da thịt toàn thân theo từng động tác của ngân lang mà vui sướng.

Dã thú có phương pháp riêng của dã thú. Răng nanh sắc nhọn, móng vuốt sắc bén, da lông mềm mại, tất cả đều trở thành vũ khí trợ tình lợi hại nhất. Hứa Tuấn Thiên trôi bồng bềnh giữa thiên đường và địa ngục, trong chốc lát hưởng thụ cảm giác sợ hãi của tử vong, cũng trong chốc lát cảm nhận ôn nhu liếm mút. Hắn có cảm tưởng mình sắp điên rồi. Âm tinh và xuân dịch dao động từ nhụy hoa trào ra, bao phủ côn th*t đang cắm sâu trong cơ thể, vật đáng sợ kia lại trướng to thêm một vòng.

Khóe miệng Hứa Tuấn Thiên chảy ra nước bọt, ánh mắt mơ màng. Miệng phát ra những âm thanh rên rỉ, bàn tay học theo động tác của Y Ân, nắm lấy nụ hoa chính mình mà vân vê.

“Ân ân, chính là nơi đó, sâu nữa, a a!”

Cuối cùng, sau một trận trừu sáp mãnh liệt, côn th*t cực đại phun ra một dòng chất lỏng nóng rực, giống như một viên đạn đánh mạnh vào da thịt bên trong. Đau đớn xen lồng khoái cảm, mị thịt bị ma sát cực điểm trở nên vô cùng mẫn cảm sung sướng tiếp nhận dòng chảy ấm áp này, co rút liên hồi, hấp thu toàn bộ tinh dịch.

Hứa Tuấn Thiên thở ra một hơi dài, thân mình khẽ run rẩy, hưởng thụ tư vị tuyệt vời khi đạt đến cao trào.

Ngân lang chậm rãi rút nam căn ra, lúc rời khỏi hoa huy*t còn phát ra tiếng vang nho nhỏ.

Gương mặt Hứa Tuấn Thiên đỏ bừng, khẽ khép mắt lại giả vờ ngủ.

Phía sau xuất hiện một luồng ánh sáng,sau đó cơ thể bị một cánh tay mạnh mẽ bế bổng lên. ”Từ đầu ta đã nói mình không thể khống chế được, đừng trách ta.” Y Ân ngậm lấy vành tai hắn, tủm tỉm cười.

Rõ ràng ăn hắn sạch sẽ vô cùng thỏa mãn, lại còn giả vờ vô tội. Hứa Tuấn Thiên cũng lười tức giận, trầm giọng nói: “Ngươi là tên hỗn đản.” Tuy nói là không tức giận nhưng cũng nhịn không được hung hăng trừng mắt liếc Y Ân một cái: “Vừa rồi ngươi thật là không có chút ý thức nào sao?”

Dĩ nhiên Y Ân không dám nói sự thật, thở dài nói: “Nếu ta có ý thức, còn làm như vậy với ngươi sao?” Bản tính lang tộc vốn xảo quyệt, để đạt được mục đích sẽ không từ thủ đoạn nào, tuy rằng y yêu thương Hứa Tuấn Thiên nhưng tật xấu này vẫn không thể bỏ được. Ngược lại y có cảm giác đôi khi nói dối để gia tăng tình thú thì cũng không có gì xấu.

Hứa Tuấn Thiên nhìn y một hồi lâu, vẻ mặt Y Ân rất trầm tĩnh nhìn không ra bất thường gì. Hắn quả thực cũng rất mệt, ngáp một cái nói: “Ngủ đi!Ngày mai còn phải lên đường nữa!”

Y Ân vui vẻ trả lời một tiếng rồi nhanh chóng lăn lên giường, ôm chặt lấy Hứa Tuấn Thiên.

Một chốc sau liền nghe thấy tiếng hít thở trầm ổn của nam nhân, nhưng Y Ân vẫn chưa ngủ. Trong lòng y biết rất rõ, năng lực chỉ tạm thời hồi phục, không biết lúc nào lại biến về hình dáng lúc nhỏ? Y cần một nguồn năng lượng cực đại. Đi tiếp về phía trước sẽ tới trung tâm của xà tộc. Thủ lĩnh hiện tại của xà tộc là Lưu Sa, một người tâm tư khó dò.

Trong bóng đêm, đôi mắt ngọc bích hơi nheo lại. Nếu như có thể bí mật tiến vào phía đông của khu rừng…..

Hứa Tuấn Thiên ngủ rất sâu, mãi đến khi có người gõ cửa phòng mới tỉnh lại.

Cánh tay đang ôm mình chợt siết chặt, mặc dù chưa mở mắt nhưng Hứa Tuấn Thiên biết Y Ân đang tức giận. Vỗ vỗ lên cánh tay y, ý bảo hắn phải xuống giường.

“Tối hôm qua ngươi mệt muốn chết rồi, sao không ngủ thêm chút nữa.” Y Ân hôn nhẹ lên gò má hắn: “Ta đi đuổi cậu ta.” Ánh mắt nhìn về phía cánh cửa mang theo vài phần sát khí. Nhân tiện xử lý luôn, dù sao y cũng không vừa mắt người này, dám kết cấu làm bậy với Hứa Tuấn Thiên.

Hứa Tuấn Thiên làm sao lại không biết suy nghĩ trong lòng Y Ân? Đẩy y ra, xuống giường mặt quần áo. “Đừng ồn ào, ta có hẹn với cậu ấy.”

Cơ thể Hứa Tuấn Thiên rất đẹp, từng đường cong khỏe mạnh, tràn ngập nam tính. Kéo rèm cửa để ánh bình minh xua tan đi bóng tối trong phòng. Hứa Tuấn Thiên nâng tay lên che tầm mắt: “Đã trễ thế này cơ à!”

Y Ân sớm trở nên ngây ngốc. Trên người nam nhân phủ đầy dấu hôn xanh tím, còn có thể mơ hồ nhìn thấy điểm bí ẩn giữa hai chân. Yết hầu có hút khô khốc, y Ân liếm liếm môi: “Hứa Tuấn Thiên….” Y muốn ôm hắn nhưng lại bị Hứa Tuấn Thiên đánh một chỏ vào ngực.

“Mau mặc quần áo vào.” Nhìn thấy cơ thể trần trụi của Y Ân, ánh mắt lập tức nhíu lại hiện ra vài phần uy hiếp.

Y Ân chưa bao giờ bị người khác uy hiếp, nhưng trước mặt Hứa Tuấn Thiên liền vô cùng ngoan ngoãn. “Hảo hảo, mặc quần áo, mặc quần áo.” Động tác của y rất nhanh, Hứa Tuấn Thiên còn chưa mặc xong thì y đã hoàn tất hết thảy. Y đi tới phía sau Hứa Tuấn Thiên, ngón tay chạm vào nút áo: “Ta giúp ngươi cài.”

Ngón tay Y Ân thon dài, trắng nõn hệt như được điêu khắc từ thạch cao. Đầu ngón tay chuyển động lưu loát đem cúc áo buộc lại gọn gàng.

Hứa Tuấn Thiên ho khan một tiếng, lấy lại bình tĩnh sau đó đi ra mở cửa.

Người đứng trước cửa quả nhiên là Chung Hạo, cậu ta nhìn thấy trong phòng Hứa Tuấn Thiên còn có người khác thì có chút kinh ngạc. Sau đó nghĩ tới cái gì, sắc mặt có chút không được tự nhiên: “Ta nghĩ ngươi đã thức nên muốn lên gọi…..ta đã chuẩn bị điểm tâm sẳn rồi, bây giờ xuống ăn nha?”

Lời nói có chút gượng gạo, vẻ mặt cũng có chút bất thường. Hứa Tuấn Thiên thấy có chút kì quái, nghĩ nghĩ một chút cũng có thể tưởng tượng được. Chung Hạo ở ngay sát bên phòng hắn, tối hôm qua âm thanh lại lớn như vậy, cậu ta không nghe thấy mới là lạ. Mặc dù da mặt Hứa Tuấn thiên dày như tường thành nhưng cũng không chịu được mà hơi đỏ ửng: “Chúng ta đi xuống đi.”

Y Ân mỉm cười một chút, đi ở bên cạnh Hứa Tuấn Thiên, ôm lấy vai hắn.

Hứa Tuấn Thiên muốn tránh lại nhận cái liếc mắt hung hăng của Y Ân: “Nếu ngươi dám tránh, ta liền muốn ngươi ngay chổ này.”Y nói vô cùng tàn bạo. Hứa Tuấn Thiên biết y lại ăn dấm chua, thời điểm này tốt nhất không nên cãi lời y. Huống chi cơ thể hắn vẫn còn mệt mỏi, cứ để Y Ân ôm đi.

Chung Hạo thấy hai người như vậy cũng không quấy rầy. Lúc đi xuống lầu cũng chọn vị trí cách xa hai người kia nhất.

Bữa sáng có bánh mì nướng và súp ngô. Khách sạn ở nơi hẻo lánh, chủ điếm thì đã chết, không khí vắng vẻ bao trùm lên tất cả.

Tối hôm qua Chung Hạo nghe thấy tiếng dã thú gầm cùng tiếng nam nhân rên rỉ, đến bây giờ vẫn còn thất thần. Hứa Tuấn Thiên vì bị người khác biết chuyện mà cũng không được tự nhiên. Y Ân ngoại trừ Hứa Tuấn Thiên thì thờ ơ với hết thảy. Ba người, ba loại tâm tư làm bữa sáng trôi qua cực kỳ im lặng.

Cuối cùng Hứa Tuấn Thiên không chịu nỗi bầu không khí này nữa, ho khan một tiếng hỏi: “Hôm nay chúng ta sẽ lên đường, ngươi muốn đi đâu? Nếu cùng đường có thể đi chung với nhau!”

Nghe thấy thế ánh mắt Y Ân đột ngột giống như lưỡi dao, lao ầm ầm về phía Chung Hạo.

Chung Hạo co rúm hết cả người, bị khí thế Y Ân áp chế đến không thể ngẩng đầu.

Hứa Tuấn Thiên liếc mắt cảnh cáo y, ôn hòa nói: “Ngươi một thân một mình, thân thể lại không khỏe, trên đường đi có nhiều người sẽ tốt hơn.” Ánh mắt đảo về phía bụng Chung Hạo, nơi đó quả nhiên mập mạp hơn hẳn.

“Ta….” Nghĩ tới nghĩ lui một hồi, Chung Hạo lúng túng nói: “Ta cũng không biết phải đi đâu.”

“Thế thì tốt lắm.” Quay đầu lại nhìn Y Ân liếc mắt một cái. “Y Ân, chúng ta đi cùng với cậu ta đi. Ngươi không phải nói muốn đi về phía đông sao?”

“Hảo.”

Hứa Tuấn Thiên kinh ngạc trừng to mắt, dường như muốn nhìn xem người thanh niên trước mắt có đang giả vờ hay không.

“Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?” Lấy cớ trở về phòng thu dọn đồ đạc, vừa vào cửa Hứa Tuấn Thiên liền dứt khoát hỏi thẳng Y Ân.

“Trên người cậu ta có mùi của Lưu Sa.”

“Lưu Sa?”

“Là thủ lĩnh xà tộc.” Y Ân cũng không muốn dấu hắn, ngồi xuống ghế, ngón tay tao nhã gõ gõ lên đầu gối. “Nếu là như vậy, Lưu Sa sao có thể yên tâm để cậu ta ở ngoài một mình, Chung Hạo đang mang con nối dòng của Lưu Sa.” Khóe miệng khẽ nhếch lên, đôi mắt ngọc bích xẹt qua một đạo tinh quang.

Bình luận





Chi tiết truyện