Mơ hồ chìm vào mộng đẹp bất ngờ bị một tiếng nổ làm giật mình tỉnh lại.
“Có chuyện gì vậy!” Bản năng sinh tồn của Hứa Tuấn Thiên lập tức phản ứng
lăn sang một bên, nhưng vẫn không quên túm lấy tấm chăn che chắn cơ thể
mình lại.
“Có người tập kích.” Y Ân nhíu mi, đôi ngươi xanh biếc
chợt xuất hiện vài chấm vàng. “Ở yên trong này đừng nhúc nhích.” Lời nói vừa thoát ra thì cơ thể Y Ân đã phóng ra ngoài cửa sổ.
Hứa Tuấn Thiên đuổi sát theo sau, cách đó không xa có một luồn khói dầy đặc bốc lên, đủ loại âm thanh hỗn tạp phát ra.
Tiếng nổ mạnh vẫn còn tiếp tục, mỗi vị trí nổ đều cách nhau rất xa. Rõ ràng
đã được chuẩn bị từ trước nhằm đánh lạc hướng thủ vệ.
Đột nhiên
có gì đó xuất hiện trong đầu, Hứa Tuấn Thiên khẽ nghiêng đầu nhìn về
phía kia. Nơi đó là một mảnh hắc ám, hoàn toàn không thể nhìn được gì,
nhưng hắn biết, Y Ân đang ở đâu.
Thời điểm chưa xảy ra vụ nổ, Y
Ân đã có cảm giác đêm nay sẽ có biến động. Vốn không thèm quan tâm tới,
nhưng luồng hơi thở trong không khí làm y bất an. Là huyết tộc.
Lá gan lớn thật, đám cừu địch này lại dám phát động tập kích ở lang tộc.
Đột nhiên muốn biết mặt tên tập kích to gan này.
Dựa vào giác quan nhạy bén, đám huyết tộc bắt đầu bao vây y.
Móng tay nhanh chóng trở nên sắc nhọn tấn công về phía đám huyết tộc tập kích.
Móng vuốt sắc bén rạch nát không khí, thời điểm chạm vào cơ thể đối phương
lập tức giống như trận cuồng phong tạo từ hàng ngàn lưỡi đao gió nghiền
nát tất cả.
Không hề ngẩn đầu lên, chỉ dựa vào bản năng cơ thể.
Động tác so với đối phương nhanh hơn rất nhiều, cơ thể bay lên, chặn
đường lui của cừu địch. Cơ thể siết chặt, đôi mắt đã hoàn toàn biến
thành màu vàng.
Phanh!
Giống như âm thanh kim loại va chạm.
Khóe miệng lạnh lùng của Y Ân cong lên. Y ngửi thấy mùi máu, dù bình tĩnh đến thế nào thì đối phương vẫn bị thương.
Đáp xuống đất, nhìn huyết tộc đang ngồi xổm trên mặt đất nói: “Gọi đồng bọn của ngươi xuất hiện đi! Cùng tiến lên một lượt.”
Không khí xung quanh lập tức thay đổi, tràn ngập sát khí.
Ai Phất Lạp.
Tạp Tát.
Kiệt Lạp Nhĩ Đức.
Trong đầu nhanh chóng phán đoán thân phận đối phương. Tay trái nâng lên,
thuận theo lực đạo đối phương vung tới bẻ gãy cổ tay. Đồng thời tay phải siết chặt, ung dung bóp nát ba mủi tên cùng lúc phóng tới.
Phía trên.
Ngẩng đầu, móng vuốt sắc bén đã muốn chạm vào mi tâm y.
Bất ngờ bị tấn công, máu tươi từ vết thương chảy ra đầm đìa. Cơ thể Y Ân
hóa thành hư ảnh, trong khoảnh khắc huyết tộc phát hiện ra thì yết hầu
đã bị cắt đứt.
“Nói, mục đích của ngươi.”
Y Ân nhìn huyết tộc bán quỳ trên mặt đất, nhẹ nhàng nói.
Cùng một tư thế, cùng một biểu tình, trên mặt đất là 3 cỗ thi thể huyết tộc.
Huyết tộc cắn môi, vết thương trên cổ không ngừng chảy máu, tầm mắt dần mơ hồ.
“Thân là huyết tộc, nếu chết vì mất máu sẽ rất buồn cười.” Y Ân chậm rãi đến
gần, ngón trỏ đặt lên mi tâm huyết tộc, ở nơi đó lưu lại một dấu ấn nhàn nhạt.
Huyết tộc chống đỡ cơ thể suy yếu, muốn thoát khỏi tay y. Chỉ một động tác nhẹ nhàng, Y Ân dễ dàng ngăn chặn phản kháng của gã.
“Ngươi muốn làm gì?” Huyết tộc khẽ run rẩy, thiếu niên này làm gã cảm thấy rất kinh khủng.
Bên tai vang lên tiếng bước chân, đám người bắt đầu đuổi tới.
Đôi môi huyết tộc run rẩy, trừ phi cổ bị chặt đứt nếu không huyết tộc sẽ
không chết. Chính vì vậy nếu như để kẻ thù bắt được, kết cục gã phải
chịu còn kinh khủng hơn so với cái chết.
Y Ân thối lui vài bước sau đó xoay người rời khỏi.
Liền…. chỉ như vậy?
Huyết tộc ngây ngẩn cả người, không thể tin thiếu niên này lại dễ dàng buông
tha cho mình như vậy, y không phải là người lang tộc sao?
Bất quá, gã cũng không để vuột cơ hội này.
Cổ tay chống lên mặt đất mượn lực nhảy lên, biến mất trong màn đêm.
——— —————— —————— —————— ————-
Cửa sổ vang lên một chút, Y Ân từ bên ngoài nhảy vào.
“Là ai?” Hứa Tuấn Thiên chờ y vừa vào thì lên tiếng, vừa rồi có vài người
tới hỏi thăm, trong đó có tên Tịch Cách làm hắn có chút không thoải mái.
“Huyết tộc.” Y Ân tiến tới gần Hứa Tuấn Thiên, hôn nhẹ lên môi hắn một chút.
Hứa Tuấn Thiên cảm nhận hương vị máu trong nụ hôn, mặc dù trên người Y Ân
hoàn toàn sạch sẽ, không hề dính tý huyết nào. “Gã trốn thoát?” Chụp lấy bàn tay Y Ân đang sờ soạn trên lưng mình. Nguyên lai những gì viết
trong tiểu thuyết là thật, huyết tộc và lang tộc là kẻ thù truyền kiếp,
đáng tiếc không kịp nhìn thấy huyết tộc, bằng không thì…..
“Không cần sợ.” Y Ân thấy Hứa Tuấn Thiên cúi đầu không nói tiếng nào, nghĩ
rằng hắn sợ hãi, cánh tay đang ôm hắn khẽ siết chặt: “Có ta ở đây, bọn
chúng sẽ không dám tới.”
Giọng điệu ngây thơ, giống như trẻ con
đang ủi mối tình đầu. Hứa Tuấn Thiên quay đầu đi, thuận tiện né tránh
khỏi vòng tay y. Bất quá sự tự tin của tên này quả thực rất đáng ghét.
Hắn hừ một tiếng: “Đổi quần áo khác đi, có lẽ Tịch Cách sẽ trở lại đấy.”
Y Ân nâng cánh tay lên ngửi một chút, không ngửi thấy mùi gì. Cười hì hì
đặt đầu dựa lên vai Hứa Tuấn Thiên: “Ngươi lo lắng cho ta sao? Vừa rồi
ta không ở đây, ngươi rất sợ hãi đi!”
Bình luận
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1