Ngày hôm sau Mạc Tùy làm thông ca tổng cộng 10 tiếng, đến tối về tay chân vừa sưng đau vừa rệu rã. Hôm nay cô cố tình sang khu thực phẩm lượn lờ, Lư Khải còn đang bận cong mông xếp giá hàng.
Cô nghểnh cái cổ đi tới, “Quản lý Lư anh đã tuyển được người chưa?”
Anh ta ngửa đầu nhìn Mạc Tùy, “Chưa, vẫn trống! Sao?”
“Em có một người bạn vừa thất nghiệp hôm qua, nếu không mai em đưa đến anh xem thế nào nhé?”
Anh ta vui vẻ nói: “Được, mai đưa đến đây! Ôi chao ôi, anh bận ngập đầu đây này!”
Mạc Tùy cười cười, “Em đi đây, anh tiếp tục bận đi nhé!”
Cô về đến nhà Tùy Kỳ còn chưa ngủ, đang ngồi trên ghế xem thời sự buổi tối, thấy cô về anh liền đứng dậy: “Tôi đun lại canh gà cho cô, cô uống chút rồi hẵng ngủ!”
Mạc Tùy xua tay, “Không cần, tôi không thích dầu mỡ!”
Tùy Kỳ hơi dừng bước, cuối cùng vẫn cứ vào bếp bưng canh gà nóng ra, “Cái này không mỡ đâu, tôi còn lọc qua rồi đấy, cô thử xem!”
Mạc Tùy nhíu mày, giờ cô mệt chết được chỉ muốn ngủ thôi, nào có tâm trạng mà uống canh!
Cô cố nhịn cơn buồn bực nhận lấy một hơi uống hết, cô chép miệng, kinh ngạc nhìn anh, “Mùi vị không tệ đâu, ngon hơn tôi từng uống nhiều, anh làm thế nào vậy?”
Anh hơi ngượng ngùng cười cười, “Tôi cũng không biết, chỉ cho vài thứ, cảm thấy phải nấu thế nào thì nấu vậy thôi!”
Không ngờ người này làm theo cảm tính, còn lấy cô làm vật thí nghiệm. Mạc Tùy nhìn cái bát sứ còn hơi ấm trên tay, đừng nói người này không phải công tử mà là đầu bếp đấy nhé. Nếu thế thì cô lỗ to, tiền hậu tạ đã thỏa thuận từ trước cũng sẽ bốc hơi mất!
Lúc Mạc Tùy tắm rửa xong đi ra đã sắp nửa đêm rồi. Tùy Kỳ đang cúi người trải giường chiếu, cô ngáp một cái bước đến, “Anh lại đây, chúng ta thương lượng một chút!”
Tùy Kỳ dừng tay, nhìn cô. Mạc Tùy nói: “Mai đi làm với tôi, nhân viên xếp hàng siêu thị, anh thấy thế nào?”
“Cùng chỗ với cô sao?”
“Phải!”
“Vậy tôi không có ý kiến gì hết!”
“Ờ!” Mạc Tùy gật đầu, rồi liếc nhanh anh, cân nhắc nói: “Chuyện đó anh đừng để bị ám ảnh tâm lý nhé! Qua rồi thì cho qua đi!”
Tùy Kỳ hơi sửng sốt, sau đó mặt bỗng đỏ lên, khẽ nói: “Tôi biết, may là cũng chưa xảy ra chuyện gì!”
Mạc Tùy nhíu mày, nhìn bộ dạng ngại ngùng của anh mà da đầu tê rần, vội ho một tiếng, “Muộn rồi, đi ngủ đi! Chuyện cần quên thì đừng nhớ nữa!”
Nói xong quay người về phòng ngủ!
Ngày hôm sau dậy sớm hơn bình thường, hai người đến chỗ Phạm Tư Nhiễm lấy chứng minh thư. Xuống dưới nhà, Mạc Tùy bảo anh dắt chiếc xe đạp cà tàng ra, “Anh biết đi xe không?”
Tùy Kỳ sải bước đi tới, cẳng chân dưới lớp quần căng ra để lộ đường cong mạnh mẽ xinh đẹp, chân đạp một cái, “lọc cọc lọc cọc” đi một vòng rồi trở lại, vững vàng dừng trước mặt Mạc Tùy!
Cô cười, “Được đó, có thể quên tên mình nhưng mấy cái này thì lại không quên được. Kể ra cũng có cái hay!”
Tùy Kỳ toét miệng cười có vẻ rất vui sướng!
Mạc Tùy ngồi ở yên sau, vỗ vai anh, “Đi thôi, ra cửa rẽ trái!”
Khi họ tới chỗ Phạm Tư Nhiễm, cô ấy còn chưa dậy. Mạc Tùy phải gọi đến mấy cuộc mới lôi được cô ấy khỏi chăn, lúc đi ra đương nhiên sắc mặt cô ấy cũng chẳng thế tốt nổi!
“Cậu có biết hôm qua mấy giờ mình mới ngủ không?” Cô chỉ vào cái tổ quạ trên đầu, quát Mạc Tùy.
“Cậu đừng trách mình, mình đã nói với cậu từ tối qua là hôm nay đến lấy chứng minh thư rồi!”
Phạm Tư Nhiễm ném thẳng cái thẻ chứng minh thư trong tay vào mặt Mạc Tùy, “Mẹ nó, nhưng cậu không nói là sáng sớm! Nếu biết là vào cái giờ này thì có điên mới mở cửa cho cậu!”
Mạc Tùy nhanh tay lẹ mắt đỡ được, cười nói: “Đừng tức giận đừng tức giận, mau đi ngủ tiếp đi, lần sau mình không thế nữa, tuyệt đối không thế nữa!” Nói xong còn rất bỉ ổi chào theo kiểu quân đội!
Phạm Tư Nhiễm tức giận trừng mắt nhìn cô, rồi quay người đi!
“Mau mau mau, chúng ta cũng mau đi thôi, không là muộn bây giờ. Nếu tôi muộn hôm nay nữa là xong đời luôn đấy!” Mạc Tùy kéo Tùy Kỳ vội vàng chạy đi.
Khi họ đến cửa hàng, Mạc Tùy chấm thẻ thay đồng phục xong liền dẫn Tùy Kỳ đi gặp Lư Khải. Anh ta chưa nói gì đã xếp thẳng Tùy Kỳ đi bốc vác hạng nặng luôn, cũng không quan tâm tay chân mảnh khảnh như anh có nhấc nổi thùng dầu hay bao tải gạo không.
Mạc Tùy ở bên cạnh nói đùa: “Quản lý Lư, đây là một vị công tử ‘thân kiêu thịt quý’ đó, anh không sợ anh ấy chịu không nổi hả!”
“Anh nói cô nghe nhé, anh thiếu người đến nỗi sắp phải đi lừa lao động trẻ em rồi, chứ đừng nói đến thanh niên sáng sủa đẹp trai như cậu này!” Lư Khải vừa xếp bao gạo lên, vừa cố sức nói.
Tùy Kỳ cài xong cúc áo đồng phục liền tới giúp Lư Khải một tay.
“Tôi làm được!”
Anh nói với Mạc Tùy. Lư Khải nghe vậy sướng rơn, “Không tệ, lần đầu có người làm ở đây mà bảo là mình làm được đấy, tôi thích!”
Nhân viên bốc hàng quèn cũng chẳng phải là công việc có tương lai gì, ngoài sức khỏe thì không cần bất cứ kỹ năng nào khác. Làm ở đây trên cơ bản đều để cho qua ngày, ai lại thực sự nghiêm túc làm việc chứ. Những câu nói hừng hực khí thế như vậy ngoại trừ học sinh mới ra trường chưa có kinh nghiệm ra thì hiếm ai nói!
Mạc Tùy buồn cười nhìn anh rồi về vị trí của mình, vừa hay gặp Vương Triệu Tường, cô chỉ chỉ đồng hồ trên tay, “Cháu không đến muộn đâu nhé!”
Vương Triệu Tường lườm cô một cái, phất tay, “Cô đi dọn hàng ngay cho tôi!”
Trong siêu thị, hầu hết là các bác gái trung niên thừa thời gian. Chuyện Mạc Tùy mang theo một anh chàng đẹp trai vào không đến một tiếng đã truyền khắp nơi. Mọi người đều biết hai người này quan hệ không đơn giản liền thầm hỏi thăm có phải là người yêu không. Mạc Tùy nghe thấy đã phải giải thích mấy lần, sau này có người đến hỏi nữa thì cô cũng lười trả lời. Có phải là vẹt đâu mà cả ngày hót đi hót lại một bài thế được.
Tùy Kỳ rất đẹp trai, riêng điều này thôi cũng đủ để anh thành miếng mồi ngon rồi. Người lớn tuổi thì coi như con trai, người trẻ tuổi thì xem như người yêu hoặc bạn thân, nếu không thì chẳng có chuyện mới đến làm có nửa buổi đã có em thu ngân tặng socola rồi!
Lúc tan tầm Mạc Tùy ngồi sau ăn một miếng socola đen to, vừa ăn vừa nói: “Em kia tặng anh có một miếng thôi à? Sao keo thế!”
“Không phải, cô ấy đưa tôi cả hộp nhưng tôi không nhận!”
“Anh có ngốc không, sao lại không nhận, cho thì phải nhận, anh không ăn thì tôi ăn!” Mạc Tùy nhìn gáy anh, lên lớp một tràng, “Mai người ta cho anh phải nhận đấy, hiểu chưa?”
“Nhưng tôi không thích tùy tiện nhận đồ của người khác, không có công không hưởng lộc.”
Mạc Tùy cười, “Trước đây anh còn đi ăn xin cơ mà, đồ ăn đều là đồ đi xin, giờ còn dám nói ‘không có công không hưởng lộc’ cơ đấy!”
Cô lấy socola còn sót trong túi nhét hết vào miệng, nhồm nhoàm vừa nhai vừa nói: “Hơn nữa, anh cũng có thể nhân cơ hội xem xem cô ấy thế nào. Nếu thấy không tệ thì làm bạn trai bạn gái cũng tốt, như vậy là tặng lại cả người anh cho người ta rồi. Công to như thế rồi nhé, lấy tý thức ăn đã là gì!”
Tùy Kỳ cau mày, anh không thích những lời cô vừa nói. Ai cũng có điểm giới hạn của mình, mà điểm anh không muốn bị người khác động vào nhất chính là những ngày lưu lạc của anh. Nhưng nói thế nào thì nói, ấn tượng sâu đậm nhất của Mạc Tùy với anh chỉ có mỗi khoảng thời gian đó. Chuyện này làm anh có chút khó chịu, càng nghĩ càng thấy mất mặt, càng thấy tổn thương!
Rầu rĩ một lúc, anh mới nói: “Tôi không thích cô gái đó!”
“A, vậy anh thích kiểu thế nào?” Mạc Tùy chọc chọc eo anh, “Dừng ở chợ một chút, tôi còn phải mua đồ ăn!”
Bình luận
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1