chương 61/ 63

Editor: dipM
Beta: mèo mỡ

Mạc Tùy hôn mê một ngày mới tỉnh. Nhìn một màu trắng toát trước mắt cô có chút thất thần, sau đó mới từ từ nhớ lại mọi việc. Cô nhớ rõ đêm đó vừa đi che chuồng gà xong bước được vài bước thì nhà sập, có cái gì đó đập mạnh vào đầu cô, sau đó cô ngất.

Trong thời gian ấy thỉnh thoảng cô tỉnh lại, nhưng toàn thân đau đớn không còn sức để kêu cứu. Trên mặt có rất nhiều chất lỏng chảy xuống, mang theo vị rỉ sắt đậm đặc và mùi bùn đất, hiển nhiên đó là máu, hơn nữa còn là máu của cô. Ngay sau đó cơn buồn ngủ kéo tới, cô cố gắng giữ mình tỉnh táo, nhưng vô ích.

Sau đó cô lại bắt đầu nằm mơ, mơ hồi còn bé ở trong một ngôi nhà lớn rất đẹp, hồi ấy một nhà ba người sống với nhau, mẹ cô mặc váy trắng đứng trong phòng bếp nấu canh, cô vui vẻ chạy tới, nhưng khi người ấy quay mặt lại, khuôn mặt lại biến thành Phương Như Thần, nét mặt ngại ngùng ngượng ngập như khi mới gặp lần đầu.

Anh bưng bát canh ấm nóng thơm nức đưa tới trước mặt cô, nói một câu mà cô hằng quen thuộc: “Mạc Tùy, nhân lúc còn nóng mau uống đi!”

Cô đột nhiên thấy lòng mình tê dại, cảm giác khó thở ập tới.

“Tùy Kỳ!” Trong cơn mê cô rên rỉ hai tiếng, khóe mắt chảy xuống hai vệt nước mắt dài, nhanh chóng hòa với máu.

Phương Như Thần thấy cô tỉnh lại, bật dậy bấm chuông trên đầu giường, các bác sĩ rất nhanh theo nhau vào kiểm tra toàn diện cho cô, ghi lại các thông số cần thiết xong lại mau chóng ra ngoài.

Trong phòng bệnh lại trở nên yên lặng, Phương Như Thần đang đứng bên cửa sổ khuấy cái gì đó, nửa khuôn mặt nhìn nghiêng vẫn hoàn mỹ như thế, chỉ là có chút hốc hác.

Mạc Tùy lén nhìn anh, cảm giác có gì đó là lạ, nhưng không thể nói rõ là lạ ở đâu.

Rất nhanh, Phương Như Thần quay người bước tới, trên tay bưng một cái bát nhỏ, bên trong là cháo. Mạc Tùy mới tỉnh chỉ ăn được đồ ăn lỏng.

Anh ngồi vào mép giường múc một thìa đưa tới bên miệng cô, mắt nhìn chằm chằm vào miệng cô, mặt không biểu cảm.

Mạc Tùy máy móc há miệng ăn, đối diện với Phương Như Thần như thế này có vẻ hơi lúng túng.

Anh không hề để ý đến sự gượng gạo của cô, vẫn thong thả đút từng thìa từng thìa một.

Chẳng mấy chốc Mạc Tùy không ăn nổi nữa, nhiều ngày chưa ăn gì nên cô không có tí khẩu vị nào.

Động tác của Phương Như Thần vẫn không dừng lại, Mạc Tùy cố ăn thêm một miếng nữa, rồi tránh đi, nhìn anh khổ sở nói: “Thôi, em no rồi!”

Động tác của anh vẫn cứ tiếp tục, Mạc Tùy bất đắc dĩ, “Phương Như Thần!”

Anh ném thìa vào bát, phát ra tiếng cạch rất vang, sau đó đứng dậy đi sang bên, trong lúc ấy còn không nhìn cô lấy một cái.

Bấy giờ Mạc Tùy mới nhận ra hình như anh đang tức giận, nhưng không biết mình đã chọc anh giận lúc nào.

Hàng ngày Mạc Tùy đều cần làm vệ sinh, mà người làm việc đó đương nhiên là Phương Như Thần. Khi biết chuyện này, đột nhiên cô cảm thấy muốn chết quách đi cho xong.

“Thực ra có thể gọi y tá làm cho mà!” Cô chật vật đề nghị.

“Không cần!” Anh nói ít mà ý nhiều, rồi giơ tay lên bắt đầu cởi cúc áo của cô.

“Này này này!” Mạc Tùy khổ sở muốn cản nhưng rõ ràng không có hiệu quả gì, mà cô cũng chẳng có sức để chống cự.

Cô nhìn khuôn mặt không đổi sắc của Phương Như Thần cuối cùng chịu thua. Anh thành thạo cởi áo cô, tránh chỗ bị thương, lau rất thuần thục. Hai năm rồi chưa “trần trụi” trước mặt anh trong lúc tỉnh táo, mặt Mạc Tùy đỏ đến độ có thể luộc được trứng. Phương Như Thần cũng dần thở gấp, nhưng hoàn toàn không có hành động vượt rào nào. Dù anh có muốn làm gì cũng phải chờ cơ thể Mạc Tùy cho phép đã.

Cứ như thế, chừng nửa tháng sau Mạc Tùy xuất viện. Trong thời gian đó Lục Thố có tới nhiều lần, nhưng không lần nào ở lại lâu. Phương Như Thần nói rất ít, không phải cần thiết thì nhất quyết không mở miệng, hàng ngày không xử lý chuyện công ty thì là chăm sóc Mạc Tùy.

Mạc Tùy lại về nhà trọ trong trấn nhỏ. Ngày đầu tiên về nhà, tất cả mọi người trong khách sạn đều đến thăm cô. Lâu rồi không đông người như thế, tâm trạng cô cũng vui vẻ lây.

Nhưng sắc mặt của Phương Như Thần thì không tốt lắm, đoàn người nhìn nhau, để lại quà rồi thức thời ra về ngay.

Mạc Tùy nhíu mày nhìn anh, bất mãn trong thời gian gần đây cuối cùng cũng bùng nổ.

“Người ta cũng là có ý tốt mới đến thăm em, sao anh lại tỏ thái độ như thế? Nếu anh không thích ở đây thì có thể đi, em không ép anh ở lại.”

Phương Như Thần mặt tái mét nhìn cô, “Em chỉ mong anh đi thôi đúng không, nói em hay, cả đời này anh sẽ không đi đâu cả, tốt nhất em nên biết điều đó rồi ngoan ngoãn mà ở bên cạnh anh đi. Mạc Tùy, anh đã khoan dung với em quá rồi, em đã không thèm để ý anh cần gì phải tự làm khó mình?”

Chuyện lần này anh không bao giờ muốn phải trải qua nữa, anh cũng không có khả năng chịu được thêm lần thứ hai. Biện pháp duy nhất là không để Mạc Tùy rời khỏi tầm mắt của anh, một chút cũng không được.

“Em không có ý đó!” Mạc Tùy chỉ nói như vậy.

Người chưa từng cận kề cái chết sẽ vĩnh viễn không hiểu được cảm giác bất đắc dĩ và tuyệt vọng ấy. Khi đối mặt với tử vong, tình cảm và lưu luyến chôn sâu dưới đáy lòng mới là chân thật nhất. Cô nhớ rõ, hình ảnh cuối cùng trong đầu là khuôn mặt tuấn tú của Phương Như Thần.

Người đã chết một lần thì rất nhiều chuyện nghĩ mãi không thông đều sẽ trở nên rõ ràng, cũng không còn gì phải rối rắm khó xử nữa. Chỉ cần được sống, người mình yêu cũng bình an khỏe mạnh ở bên cạnh mình là đủ rồi. Có lẽ đây chính là sự trưởng thành mà người ta thường nói, đương nhiên cái giá phải trả cũng thật lớn.

Mà Phương Như Thần thì không muốn nói nhiều, anh chỉ nghĩ rằng Mạc Tùy còn đang vô cùng bài xích anh, vẻ mặt phản kháng nhẫn nhịn này anh không muốn thấy, nếu cả hai đều không thoải mái thì cần gì phải nói thêm.

Phương Như Thần chăm sóc cho cô rất tốt, cẩn thận tất cả mọi việc. Thỉnh thoảng họ nói chuyện, hay xuống tầng tản bộ, nhưng cứ nhắc đến việc Mạc Tùy muốn ra ngoài một mình hoặc đi xa hơn một chút là câu chuyện lại kết thúc với sự im lặng của anh.

Nửa tháng trôi qua trong không khí như bình yên mà dường như cũng không bình yên này, Mạc Tùy đã hồi phục tương đối, cả ngày ở nhà cô rảnh rỗi đến mọc mốc trên người, vậy nên cô chuẩn bị đi làm bình thường.

Lúc ăn cơm, cô chủ động nói chuyện này với Phương Như Thần.

Anh bình tĩnh nói: “Để thêm một thời gian ngắn nữa đã.”

“Nhưng em đã khỏi rồi.”

“Nhưng anh lo.” Anh nhìn thấy bát Mạc Tùy đã hết lại xới cho cô lưng bát nữa, “Ăn nhiều một chút, hôm nay anh làm món sườn em thích này.”

“Vậy anh nói một thời điểm cụ thể đi, bao giờ em có thể đi làm.” Cô nhượng bộ một bước.

Anh lưỡng lự, “Anh mong sau này em đừng đi làm nữa.”

Mạc Tùy nhíu mày, “Vì sao?”

“Chuyện này trước đó chúng ta đã nói rồi, anh không hy vọng em cách anh quá xa, anh cũng không hy vọng anh không trông thấy em, cho nên em cứ ở nhà là tốt nhất.”

Mạc Tùy nhìn khuôn mặt bình tĩnh kì lạ của anh, đột nhiên cảm thấy hình như anh hơi bất thường, có vẻ cực đoan quá mức. Làm gì có người nào tồn tại trên thế giới này mà không tiếp xúc với thế giới bên ngoài?

Cô suy nghĩ một chút rồi nói: “Cứ cho là em không ra ngoài, vậy anh có thể không bao giờ ra ngoài được không? Công ty của anh thì sao? Chẳng lẽ không có người lãnh đạo sao?”

“Chính sách do người tạo ra thì cũng có thể thay đổi. Ở đây anh cũng vẫn có thể lãnh đạo được Phương thị!” Anh gắp thức ăn đặt vào bát cô, “Ăn cơm tập trung vào, đừng nghĩ nhiều quá vậy.”

Mạc Tùy lập tức quẳng đũa đi, mắt nhìn chằm chằm vào bát cơm trước mặt, thất thần.

Tay Phương Như Thần đang gắp thức ăn hơi khựng lại, rồi anh liền đặt đũa xuống, tay lại giơ lên xoa đầu cô, “Ngoan nào, đừng giận dỗi.”

Mạc Tùy lạnh lùng nhìn anh, chậm rãi gằn từng chữ, “Anh điên rồi!”

Phương Như Thần cười cười, không nói gì nữa.

______________________________

mèo: Có nên thêm vào thể loại là “nam9 là bi, thần kinh ko ổn định, độc giả cẩn thận trước khi vào” như cảnh báo nhà có chó ko nhỉ :v

dip: mặc dù nam chính là bi với thần kinh không ổn định không liên quan nhưng mà nhà có chó thì phải thả chứ

Bình luận





Chi tiết truyện