chương 21/ 63

Chả hiểu sao lại đăng bây giờ cơ phải để giãn hai chương cách nhau 1 tuần chứ mèo ơi ơi ơi ơi

Cô tiện tay vỗ một cái vào đầu anh, “Hâm quá, tôi chạy theo đàn ông lạ bao giờ? Chạy rồi còn về hay sao? Mà cho dù chạy thật anh quản được chắc?”

Tùy Kỳ sờ sờ chỗ bị cô vỗ, “Sau này cô đừng có chạy lung tung!”

“Ai cần anh lo!”

“Tóm lại là không được chạy lung tung!” Anh nhấn mạnh!

Mạc Tùy giơ tay lên phách lối chỉ vào mũi anh, đang định nói lại thì bị anh nắm lấy giật lại phía mình. Cô va vào góc bàn rồi chật vật ngã vào lòng anh, Tùy Kỳ cúi đầu nhìn cô, hai người lập tức mắt anh mắt em từng đó vì sao, hô hấp nháy mắt hòa vào làm một. Mạc Tùy không hề để ý bụng bị đụng đau, bối rối nhìn anh. Đây là lần đầu tiên cô nhìn thẳng vào mắt anh từ khoảng cách gần như thế, đôi mắt trong suốt sạch sẽ như nhìn không thấy đáy.

“Làm cái gì vậy? Buông tay!” Mạc Tùy cố giữ bình tĩnh quát khẽ, giấu đi sự bối rối bên trong.

Tùy Kỳ nhìn đôi môi cô khép mở mà hầu kết trượt trượt. Anh hơi tránh tầm mắt nhìn chằm chằm vành tai cô, “Sau này không cho cô chạy theo thằng khác!”

Mạc Tùy không thể hiểu sao anh cứ cố chấp về chuyện này như vậy, hơn nữa chuyện này có liên quan tí gì đến anh đâu?

“Anh có buông ra không?” Mắt cô dần dần lạnh đi, “Nếu anh còn muốn yên ổn sống ở đây thì ngoan ngoãn một chút cho tôi!”

Trái tim Tùy Kỳ như bị giọng nói lạnh như băng của cô đâm thẳng một nhát. Sau khi lấy lại ý thức, anh nhanh chóng thả cô ra, rồi luống cuống nhìn Mạc Tùy, há miệng định nói gì. Cuối cùng lại tiếp tục yên lặng!

Cô có thể thuận miệng nói một câu cút với Mạc Tùy, đây là lợi thế lớn nhất của Mạc Tùy, cũng là đòn chí mạng với Tùy Kỳ.

Mạc Tùy nhanh chóng đứng dậy sửa sang lại quần áo, sau đó quay người đi vào phòng ngủ. Đến khi đóng cửa lại, cô mới bình tĩnh lại thở ra một hơi, xoa xoa ngực mình, không biết là bị dọa sợ hay làm sao, mà tim đập rõ là nhanh!

Từ đó, tan tầm Tùy Kỳ không bao giờ chờ Mạc Tùy ở nhà xe nữa, mà ngồi ở chỗ quẹt thẻ công để chờ luôn. Qua mấy hôm có người đã trêu anh là “hòn vọng phu phiên bản nam”, anh còn ngốc nghếch đến nỗi mừng rỡ bao nhiêu lâu, làm cho Mạc Tùy thật sự không chịu nổi!

Khi nhận được điện thoại của Tư Phàm, Mạc Tùy đang chuẩn bị đi làm, giọng nói gần như đứt quãng của anh ta vang lên ở đầu kia: “Lão Mạc, có thấy Tư Nhiễm không? Có chuyện rồi, không thấy cô ấy đâu!”

Mạc Tùy ngừng lắc chìa khóa trong tay: “Nói rõ hơn đi!”

“Không thấy Tư Nhiễm đâu hết, từ tối hôm qua đã không thấy nữa, anh làm thêm giờ vừa về mới phát hiện!”

“Có khi nào là đến nhà người khác chơi không?”

“Không thế!” Anh ta nói rất chắc chắn: “Trong nhà đồ đạc rất lộn xộn, rõ ràng có dấu vết phản kháng!”

Mạc Tùy mặt biến sắc: “Chờ đó, em tới ngay!”

Tùy Kỳ đứng bên vẫn quan sát nét mặt của Mạc Tùy, chờ cô cúp điện thoại xong phi ra ngoài như cơn gió, anh cũng nhanh chóng khóa kỹ cửa bám sát theo.

Mạc Tùy vừa lên xe vừa gọi cho Vương Triệu Tường xin nghỉ.

Ông sếp ở đầu kia phát khùng, rống lên, “Thưa cô, sao lần nào cô cũng vậy thế? Cô tưởng siêu thị này là nhà cô mở đấy à?”

“Sếp ạ, cháu biết lỗi rồi, thực sự đó, cháu biết lỗi rồi!” Mạc Tùy quay về phía ghế trước mặt vừa gật đầu lia lịa, “Nhưng hôm nay xảy ra chuyện lớn thật, chuyện liên quan đến mạng người, cháu phải xin nghỉ, chậm một chút không chừng có người mất mạng đấy!”

Tài xế taxi nghe thế không nhịn được nhìn hai người họ qua kính chiếu hậu một cái.

“Mẹ kiếp, có lần nào cô xin nghỉ mà không bảo là sắp chết không?” Vương Triệu Tường tiếp tục gào lên trong giận dữ, có một cấp dưới suốt ngày xin nghỉ thế này là kiếp nạn lớn nhất đời ông!

“Đảm bảo là không có lần sau, thật mà, bao giờ về cháu mua Trung Hoa cho chú!”

“Ông đây thèm Trung Hoa làm gì!”

“Hai bao!”

Vương Triệu Tường không liên tiếng nữa, Mạc Tùy liếc nhìn người bên cạnh đang chằm chằm nhìn cô, nói tiếp: “Sếp, tiện thể báo quản lý Lư là Tùy Kỳ cũng xin nghỉ nhé!”

“Méo gì, hai đứa chúng mày giở trò bỏ trốn à!”

“Ba bao Trung Hoa!”

Mạc Tùy cúp điện thoại không được bao lâu thì cũng đến nhà Phạm Tư Nhiễm. Tư Phàm đang lo lắng đứng chờ ở cửa, nhìn thấy họ liền chạy tới. Đôi mắt thức khuya xong vằn tơ máu, nhìn hết sức thảm thương.

“Anh đã liên lạc tất cả những người có thể liên lạc rồi, không ai biết Tư Nhiễm đi đâu, từ hôm qua đã không thấy cô ấy, điện thoại di động anh đã gọi đến hết pin rồi!” Anh ta hoảng loạn túm tóc như sắp nhảy dựng lên.

Mạc Tùy ngẫm nghĩ một chút, hỏi: “Gần đây ra ngoài chơi có gây tội với ai không?”

Anh ta nghĩ rồi nói: “Không hề! Bọn anh đều rất bận, mấy ngày nay không hề đi ra ngoài!”

“Có ai… đến tìm cô ấy không?”

“Cũng không có!” Anh ta nghĩ một chút, “Chỉ là gần đây tâm trạng có chút bất ổn!”

Mạc Tùy nghi hoặc cúi đầu nghĩ, đột nhiên như thể nghĩ ra cái gì, trợn mắt, “Hôm nay là mùng mấy?”

“17, sao vậy” Tư Phàm túm lấy người cô, “Có phải nghĩ ra cái gì rồi không?”

Tùy Kỳ nhìn móng vuốt của Tư Phàm đang chạm vào Mạc Tùy khó chịu nhíu mày, đưa tay đẩy ra.

“Em biết nó đi đâu rồi! Anh nó ra tù!”

Phạm Tư Nhiễm có một anh trai tên là Phạm Hoắc, mấy năm trước vào tù vì tội cướp đoạt tài sản. Một thời gian trước, cô ấy có nhắc đến, hình như là được thời hạn giam giữ kết thúc trong mấy ngày này.

Nếu như đúng là anh cô ấy đã ra tù, vậy rất có thể là cô ấy bị anh mình bắt. Hai anh em nhà Phạm Tư Nhiễm tình cảm không thân thiết, mà Phạm Hoắc không phải kẻ trọng tình thân, tình ruột thịt đáng trân trọng trong mắt người khác với hắn chỉ là thứ vô giá trị, đã không thế tiêu như tiền còn không thể dùng như đàn bà thì có tác dụng gì.

Hơn nữa hắn ta vào tù đâu phải lần một lần hai?

Ba người cùng đi xe đến ngoại ô. Nhà Phạm Tư Nhiễm ở vùng nông thôn ngoại thành. Chỗ đó mấy năm nay đã chuẩn bị xây thành khu nghỉ dưỡng, các gia đình đều chuyển đi cả, chỉ còn lại một vài căn nhà cũ xập xệ chờ phá bỏ mà thôi.

Mạc Tùy đã từng đến đây một lần, địa chỉ cụ thể không còn nhớ rõ, xuống xe đi lòng vòng một hồi cũng không thấy manh mối nào.

Tư Phàm vội la lên: “Được chưa vậy? Hay anh báo cảnh sát nhé!”

“Báo cái mông, chưa đến 24 tiếng!” Mạc Tùy cũng sốt ruột nhíu chặt mày, cô giơ cổ tay xem đồng hồ, thời gian trôi qua quá nhanh.

Lúc này đột nhiên Tùy Kỳ chỉ vào một chỗ, nói: “Hay đi sang đó xem?”

Mạc Tùy nhìn theo tay anh chỉ. Ở vùng nông thôn vắng người, ruộng đồng rất nhiều, chỗ Tùy Kỳ chỉ là một mảnh ruộng cỏ mọc hoang um tùm.

“Đồ hâm, anh có thấy cái nhà nào ở đó không?” Mạc Tùy tức giận lườm anh.

“Nhưng có cảm giác có người đi qua đó!” Anh thấp giọng nói.

“Có người đi? Sao anh nhìn thấy được?” Mạc Tùy vội vã đi qua nhìn một chút.

“Nhìn cỏ, cỏ rạp về một bên!” Thoạt nhìn rõ ràng có người thường xuyên đi lại, nhưng bụi cỏ như thế rất nhiều, cũng không thể chứng minh được gì, biết đâu là gió thổi!

Tùy Kỳ lại nói: “Còn có bùn đất, bên kia có vết chân!”

Trên đồng có vết chân cũng không phải chuyện lạ, có nhà chuyển đi xong nhưng ruộng ở đây vẫn để lại trồng trọt, trở về thăm ruộng thường xuyên!

Mạc Tùy và Tư Phàm liếc nhìn nhau, Tư Phàm nói: “Vậy đi, hai người ở đây tiếp tục tìm nhà, mình qua đó xem một chút!”

Dù sao, bây giờ bất cứ điểm đáng ngờ nào cũng không thể bỏ qua, nói không chừng mèo mù vớ được cá rán lại tìm thấy, Mạc Tùy cũng nghĩ vậy, “Được rồi, ai tìm được thì gọi điện thoại!”

Mạc Tùy dẫn Tùy Kỳ tiếp tục đi vào trong. Nhà ở đây đều cũ đến bong tróc, phơi gió phơi nắng mãi tường đã loang lổ, các góc nhà chăng đầy mạng nhện, sự điêu tàn tỏa ra từ cả đám bụi bặm trắng xóa đọng ở bên.

Đẩy cửa đi vào, bụi rơi xuống làm Mạc Tùy nhíu mày. Cô che mũi phẩy phẩy tay. Chỗ khỉ ho cò gáy thế này thì có người không đây? Đừng bảo Phạm Hoắc không tới đây. Đột nhiên cô có chút do dự, không xác định mình đoán có đúng không.

Đột nhiên, cô như nhìn thấy cái gì, thốt lên “Tìm được rồi! Ở đằng kia!” rồi nhào tới.

———————————-

Thật sự là ngại up quá đi mất thôi.

Chú thích: đọc là hiểu Trung Hoa là cái gì rồi đúng không, thuốc lá đó.

Giờ bị giới hạn dung lượng kho ảnh rồi dùng hotlink vậy. Thuốc lá Trung Hoa thuộc diện hịn, đắt, chả biết hút lên thì nó thế nào khác gì vinataba nhà mình không. Mình chả ham.

Chả liên quan lắm nhưng mỗi lần đi qua nhà máy thuốc lá Thăng Long là lại chết ngất vì mùi thuốc lá thơm lắm ý, ngọt như mùi socola luôn. Nhưng hút vào thì chả thơm gì cả. Kinh.

Chung là thuốc lá với mình cũng như cà phê, đứng từ xa ngửi thôi chứ bảo tự nếm thì không chấp nhận được.

Tiêu đề gốc của chương này là Trung Hoa vạn năng, nghe chả hiểu gì nên đã đổi thành thế này.

Bình luận





Chi tiết truyện