chương 17/ 63

Tùy Kỳ mím môi, gật đầu “Được!”

“Vậy thì được!” Dù sao cô cũng mỏi lắm rồi.

Tùy Kỳ đi tới sau lưng cô, hai tay nhẹ nhàng đặt lên đầu cô, ngón tay mềm mại linh hoạt di chuyển ở phía trên. Nút rối nhanh chóng được gỡ ra.

Anh cầm lược để một bên lên chải đầu cho cô, rồi sờ sờ mái tóc còn ướt, “Có muốn sấy khô không?”

Mạc Tùy đang vung vẩy hai cánh tay mỏi đến chuột rút của mình, đỉnh đầu có tay anh đặt lên rất thoải mái, lúc này vội vàng gật đầu, “Ừ, sấy đi!”

Tùy Kỳ cầm lấy máy sấy đặt trên bàn nước bật công tắc, gió nóng lập tức thổi ra. Anh sấy thử trên tay mình một chút, sau đó, giữ khoảng cách vừa đủ sấy tóc cho Mạc Tùy. Ngón tay thon dài trượt theo mái tóc, đồng thời nhẹ nhàng xoa bóp da đầu cô mạnh vừa phải, cách sấy kì lạ nhưng cũng không làm khó chịu của anh làm Mạc Tùy thoải mái nhắm nghiền mắt.

Sấy xong toàn bộ, lại có một lọn tóc vểnh ngược lên, chắc là vừa nãy gỡ tóc để sót, Tùy Kỳ lấy tay đè nó xuống, vừa bỏ tay ra, nó đã lại vểnh lên đung đưa như lò xo. Anh phải tay lược tay sấy một lúc lâu mới kéo được nó xuống.

“Xong rồi.”

Mạc Tùy mở mắt, ngẩng đầu nhìn anh, đưa tay thản nhiên vỗ vỗ đùi anh, khen ngợi, “Không tệ đâu đồng chí Tùy, tay nghề rất tốt!”

Tùy Kỳ hơi sửng sốt, mím môi, lùi lại một bên, “Cũng thường thôi.”

“Lần sau có rảnh thì lại sấy cho tôi đi.” Thoải mái hơn ra hàng gội đầu nhiều, phục vụ riêng mình lại còn là một anh đẹp trai nữa.

“Được!”

Tùy Kỳ lại quay về bếp làm cơm, Mạc Tùy nhảy lò cò ngồi xuống cạnh Phạm Tư Nhiễm, cầm cái điều khiển cầm tay còn lại, “Nhanh, đổi sang chơi hai người đi!”

Phạm Tư Nhiễm ấn nút Back để chọn lại, mắt nhìn màn hình miệng thì nói: “Bây giờ anh ta có lúc nào bất thường không?”

Mạc Tùy biết ý cô nói đến lần Tùy Kỳ biểu hiện bất thường ở hàng karaoke, nhưng câu này cô nghe vẫn có chút khó chiu, như thể con nhà mình có đi nghịch ngợm thế nào mình cũng thấy nó ngoan, đâu thể người khác mắng mỏ được?

“Nói dễ nghe chút đi, bất thường gì chứ, thế là quan tâm thôi mà! Chẳng lẽ anh ấy không được quan tâm người khác sao?”

Phạm Tư Nhiễm cười, “Nhìn cậu đi, bênh như gì ý, mình cũng chỉ nói thế thôi, hơn nữa, cậu và anh ta có quan hệ gì mà còn muốn người ta quan tâm cậu hả?”

Mạc Tùy ấn phím điều khiển nhoay nhoáy, bóng người màu đỏ trên màn hình di chuyển rất linh ho, “Thế thì sao? Không được à? Dù là khách ở trọ bình thường quan tâm chủ thuê nhà một chút cũng chẳng lạ, huống chi chị đây là ân nhân đưa anh ấy về đây, cứu anh ấy trong lúc nước sôi lửa bỏng, ô, lại chết nữa rồi!”

“Lại còn ân nhân ạ, cậu từ cổ đại đến à! Mà cổ đại người ta toàn lấy thân báo đáp đấy!” Phím điều khiển đột nhiên không nhạy, Phạm Tư Nhiễm dùng sức đập một phát lên mặt sàn, thế là lại dùng được, “Cái này sắp vứt được rồi.”

“Cố dùng đi em, cái này là mình xin của chủ nhà từ năm ngoái đó.”

“Cậu có thể đừng có động cái gì cũng là đi xin được không?” Phạm Tư Nhiễm quắc mắt liếc cô.

“Mình thích thế!” Mạc Tùy phách lối vênh mặt.

“Trở lại chuyện chính, mình cảm giác anh ta rất có lòng muốn lấy thân báo đáp đấy!” Phạm Tư Nhiễm hào hứng, cũng không thèm chơi nưa, xoay người nhìn Mạc Tùy chằm chằm, “Chẳng lẽ cậu không phát hiện ra sao?”

“Phát hiện cái méo gì, là do cái đồ thiếu nữ đang yêu nhà cậu nhạy cảm quá thì có.” Mạc Tùy cầm lại điều khiển cầm tay của cô, tự chơi một mình.

“Ngu ngốc! Do dây thần kinh nhà cậu to ấy!” Phạm Tư Nhiễm khinh thường bĩu môi, “Người này dáng dấp không tệ, mang ra đường lấy mặt mũi cũng rất tốt. Đối xử với cậu cũng được, tuy không có kinh tế vững chắc, nhưng chuyện sau này không thể nói trước. Hai người ở bên nhau, quan trọng nhất là hợp nhau. Cậu đừng nhớ thương gì Trần Lương Sinh nữa, đã bao nhiêu năm rồi, cũng chỉ lãng phí thời gian, cần gì phải thế!”

Mạc Tùy không chớp mắt lấy một cái, nhìn chằm chằm TV, bình tĩnh nói: “Không phải trước đây cậu bảo mình phải đề phòng anh ấy à? Còn bảo anh ấy là người không thân không quen!”

“Đó là trước đây, giờ tớ nghĩ kỹ lại rồi, không bằng cậu tiến tới với Tùy Kỳ đi, nói thế nào cũng hơn yêu Trần Lương Sinh!” Cô dừng một chút, “Trần Lương Sinh là hố không đáy, mà Tùy Kỳ cùng lắm cũng chỉ là chỗ nước cạn thôi. Nếu cậu muốn nhảy, một là rơi thẳng xuống mất hút, một là vấp một cái, khác nhau rõ ràng, lão Mạc, chọn cái nào hơn ấy!”

***

Bữa tối, một đĩa to cánh gà kho tàu đều vào bụng Phạm Tư Nhiễm hết. Cô ăn rất thỏa mãn, ăn xong không bao lâu thì bị một cuộc điện thoại của Tư Phàm kéo đi mất.

Lại vài ngày trôi qua, Mạc Tùy thay thuốc mấy lần, chân đã có thể đi bộ chầm chậm được rồi. Cô không thể chịu nổi cảnh ngồi nhà quá lâu, chỉ cần quá một tuần là đã có cảm giác người mình mọc mốc lên rồi. Thế là cô gọi điện cho Vương Triệu Tường, định đi làm luôn.

Mạc Tùy tích cực như thế này làm Vương Triệu Tường lần đầu tiên cảm thấy có chút cảm tình với cô cấp dưới này, “Tiểu Mạc, không ngờ cũng có ngày cô có chí tiến thủ như thế! Tốt, tốt lắm, được được, mai đi làm, xếp lại một ít hàng hóa thôi là được, có gì cần bê tôi sẽ bảo người khác giúp cô.”

Cô cúp điện thoại, Tùy Kỳ nói: “Cô đi lại còn khó khăn, tôi nghĩ cô cứ nghỉ thêm mấy hôm thì tốt hơn.”

“Đã báo cáo lãnh đạo xong rồi, còn nghỉ ngơi gì nữa!” Mạc Tùy không quan tâm, nói, “Ở nhà một mình mãi tôi cũng không chịu được, thà đến ngồi không ở siêu thị còn hơn!”

Thật ra từ khi biết cô muốn đi làm Tùy Kỳ đã bám theo lải nhải cả ngày rồi, nhìn vẻ mặt kiên quyết của cô rõ ràng không có cách thay đổi được, anh đành chịu thua, cúi đầu gọt khoai sọ.

Mạc Tùy gác chéo chân, tung tung điện thoại cho đỡ buồn tay, đột nhiên quay đầu nói: “Ờ nhỉ? Anh còn chưa có di động phải không?”

Anh ngừng tay, “Tôi không cần đâu, cũng chẳng có việc gì dùng đến.”

“Thời buổi này có ai không dùng di động?”

“Phí tiền lắm.”

“Thật sự không cần à? Có điện thoại di động đi đâu cũng dễ liên lạc hơn. Như lần trước anh không tìm thấy tôi ấy, có di động gọi thẳng là được rồi, đỡ mất công phải chạy ra đường!” Cũng đỡ đi ra ngoài gây rắc rối cho tôi!

Tùy Kỳ không nghĩ nhiều như thế, giờ nghe cô nói mới ngộ ra, gật đầu, “Ừ, cần”

“Chú em, chờ đó!” Mạc Tùy vỗ vỗ đầu gối, đứng dậy, vào phòng ngủ, lấy ra mấy cái điện thoại cũ rồi lại quay lại phòng khách, đỗ một loạt trước mặt Tùy Kỳ.

“Ừm… Cái này hỏng rồi… Cái này dây cắm máy tính không thấy đâu nữa… Có cái này hình như còn dùng được!” Cô vùi đầu tìm tòi trong một đống dây sạc trên ban, tìm một cái tương thích.

Tùy Kỳ nhìn, đột nhiên nói: “Không phải mua mới à?”

Mạc Tùy yên lặng, liếc mắt nhìn anh, một giây trước còn kêu là phí, giờ đã bảo đi mua mới rồi. Vậy là cô ném những thứ trong tay, đứng lên, “Đi, giờ đi mua!”

Tùy Kỳ thu dọn đống đồ đầy bụi bằm trên sàn, tung tăng đi theo.

Hai người ngồi xe vào nội thành, bên vỉa hè là một loạt cửa hàng chuyên doanh di động, Mạc Tùy đưa anh qua mấy hàng để xem. Điện thoại thì chưa chọn được, nhưng ánh mắt đắm đuối bắn tới thì không thiếu, cái cảm giác bị người khác nhìn trộm như thế này làm Mạc Tùy rất khó chịu, mặc dù, không phải là nhìn cô, nhưng vẫn bị ảnh hưởng!

“Anh đứng cách xa tôi ra!” Mạc Tùy căm tức trừng người bên cạnh.

Tùy Kỳ sửng sốt, vô tội nhìn cô, chưa kịp hiểu vì sao đột nhiên cô nổi giận.

Mạc Tùy chỉ ra đằng sau, “Nhìn thấy ba cái vạch đó không, anh đứng ra đó, từ giờ trở đi phải giữ khoảng cách bằng này! Nghe chưa?”

Tùy Kỳ nhìn ra sau, chỗ kia cách khoảng chừng hơn hai mét, anh có chút không vui, “Vì sao?”

Lúc đó có một cô gái trẻ đi qua không nhịn được nghía sang một cái, Mạc Tùy giận dữ rống lên, “Bảo anh đứng đó cơ mà có nghe thấy không!”

Tùy Kỳ cũng liếc nhìn người đi đường, dường như đã hơi hiểu được tình hình. Anh xoa xoa hai mắt của mình, lui về sau mấy bước, buồn thiu.

“Còn chưa qua vạch!” Mạc Tùy nhắc.

Tùy Kỳ nhìn cô ai oán, rồi lui thêm một chút.

Bình luận





Chi tiết truyện