chương 38/ 63

Anh mở cửa đóng cửa, cho đến khi đi tới phòng Mạc Tùy, ném cô còn đang kêu gào không ngừng lên giường.

Mạc Tùy vẫn chưa hết say, mặt đỏ bừng, hai mắt mờ mịt như phủ một tầng hơi nước. Cô bị ném hoa cả mắt, một lúc lâu sau vẫn không thể nói được ra lời. Sau khi trở lại bình thường vội vàng hung dữ lườm Tùy Kỳ.

“Anh cút ra ngoài cho tôi, tôi không muốn nhìn thấy anh!”

“Dựa vào cái gì?” Tùy Kỳ nhìn cô bình tĩnh hỏi một cách lạ thường.

Mạc Tùy tức đến bật cười, vỗ giường lên giường, “Đây là nhà tôi, anh nói xem tôi dựa vào cái gì? Cho dù tôi bảo anh lập tức thu dọn đồ đạc cút xéo anh cũng phát cút cho tôi!”

Khi cảm xúc bất ổn lời nói ra đương nhiên không suy nghĩ kỹ nên vô cùng khó nghe. Tùy Kỳ nheo mắt, ngực phập phồng kịch liệt. Sau đó anh đưa tay khóa cửa phòng, im lặng, bước từng bước tới gần Mạc Tùy.

“Anh sẽ không đi, anh vĩnh viễn sẽ không đi, em là của anh, anh sẽ không nhường cho bất kỳ kẻ nào khác.” Giọng điệu Tùy Kỳ lạnh nhạt, vẻ mặt bình tĩnh, lại làm cô cảm thấy sợ hãi.

Mạc Tùy cảm thấy hơi bất an, Tùy Kỳ có chút không bình thường, rất khác.

Cô bất giác lùi lại, cho đến khi lùi sát tới đầu giường không thể lùi nữa mới cố tỏ vẻ bình tĩnh, nói:”Tùy Kỳ, anh làm cái gì vậy? Lập tức đi ra ngoài cho tôi.”

“Đi ra ngoài để em cùng tên đàn ông kia tiếp tục anh anh em em sao? Nằm mơ, sẽ không có lần thứ hai đâu!” Tùy Kỳ lắc đầu, dường như nghĩ đến cái gì đó vẻ mặt anh bỗng trở nên đố kỵ, căm giận.

Mạc Tùy càng cảm thấy bất an hơn, Tùy Kỳ hôm nay rất không bình thường, hoàn toàn khác với mọi người. Đôi mắt vốn xinh đẹp giờ phút này có vẻ quyến rũ mờ ám lạ thường, giống như muốn nuốt chửng cô. Mạc Tùy lạnh cả người, đang định nói lại thấy Tùy Kỳ bắt đầu chậm rãi cởi cúc áo, dây thần kinh kéo căng nãy giờ lập tức đứt phựt.

Cô đứng bật dậy chạy tới cửa, nhưng vì tác dụng của rượu nên tay chân cô chẳng còn chút sức nào. Chân còn chưa chạm đất đã suýt ngã, huống chi bên cạnh còn có Tùy Kỳ vẫn cảnh giác nhìn cô.

Anh giữ chặt Mạc Tùy, cúi người đè xuống, sức nặng khiến Mạc Tùy suýt nghẹt thở. Cô cố hết sức gào lên: “Tùy Kỳ, anh điên rồi!”

“Đúng, anh điên rồi!” So sánh với phẫn nộ của cô cảm xúc của Tùy Kỳ bình tĩnh hơn rất nhiều. Anh nhìn Mạc Tùy chằm chằm, sau đó cúi đầu hôn cô.

Lời mắng chửi tức giận và gào thét phẫn nộ gần như khiến anh phát điên lập tức bị nuốt vào giữa hai đôi môi quấn quýt chặt chẽ. Tuy cơ thể Mạc Tùy bị giữ chặt nhưng suy nghĩ vẫn rất tỉnh táo, cô cảm thụ được rõ ràng dấu vết Tùy Kỳ để lại trên người mình, nhiệt độ cơ thể nóng rực, sức lực như muốn hòa tan cô vào xương tủy, vòng ôm chặt khít, dù đẩy thế nào cũng không chịu tách ra.

Cô không biết mình mắng bao lâu, cho đến khi giọng nói khàn khàn biến thành cầu xin, người đàn ông kia, người đàn ông xưa nay vốn ôn hòa ngoan ngoãn kia cũng vẫn không buông tha cho cô.

Trong đêm khuya yên tĩnh là tiếng thở dốc dao động vội vàng, nơi đó đã đau đến chết lặng, hai chân mềm nhũn buông thõng hai bên. Mạc Tùy cố hết sức nhìn người đàn ông vẫn còn đang không ngừng chuyển động trên người mình, khuôn mặt xinh đẹp đỏ ửng, vầng trán cao trắng nõn đẫm mồ hôi, mắt anh sáng quắc, trong đôi mắt ấy phản chiếu bóng của chính cô nhưng lại vô cùng xa lạ.

Hôm sau khi Mạc Tùy tỉnh lại có một lát thất thần, theo sau mới dần cảm nhận được khó chịu trên người, cảm giác đau nhức khắp người khiến cô cau mày, dường như thân thể này không còn là của mình nữa, chỉ động đậy một tẹo là cả người đã kháng nghị mãnh liệt.

Các giác quan dần thức tỉnh khiến cảnh tượng điên cuồng tối hôm qua dần hiện lên trong đầu, sắc mặt cô trở nên xanh mét, khi phát hiện phía sau lưng còn kề sát một lồng ngực ấm áp thì cơn giận càng trào ra.

Mạc Tùy tức đến phát run, nhịn đau hất cánh tay đang đặt trên bụng mình ra. Quay đầu nhìn thấy ánh mắt bình thản của Tùy Kỳ, cô không khỏi sửng sốt, lập tức tát anh một cái.

“Súc sinh!”

Tùy Kỳ nghiêng đầu, trên mặt hiện lên dấu năm ngón tay màu đỏ, nhưng vẫn im lặng săn sóc đỡ lấy phần eo bủn rủn của Mạc Tùy. Cả đêm anh gần như không ngủ, sau khi nóng bỏng kết thúc là trống vắng khó chịu đến tột cùng. Anh nhìn Mạc Tùy bởi vì mỏi mệt mà ngủ say, áp lực trong lòng càng nặng nề hơn. Trên thân thể nõn nà của cô trải đầy những vết xanh tím càng khiến anh đau lòng, nhưng anh không hối hận, Mạc Tùy là của anh, niềm tin này đủ để chống đỡ anh không sụp đổ.

Nhưng giờ phút này vẻ căm ghét trong mắt Mạc Tùy vẫn khiến anh cảm thấy không chịu nổi, cho dù đã đã chuẩn bị sẵn tinh thần.

Mạc Tùy giơ tay tát anh một phát, giọng cũng phát run, “Cút, lập tức cút đi, tôi không muốn nhìn thấy anh nữa! Cút!”

Tùy Kỳ im lặng chấp nhận cơn giận của Mạc Tùy, nhìn chằm chằm cô phát điên, trong mắt chứa đầy bi thương.

Mạc Tùy ngẩn người, lập tức khinh thường quay đầu, bủn rủn xuống giường, thản nhiên mặc quần áo trước mặt anh. Động tác của cô có chút rối loạn nhưng không vội vàng, đã đến nước này che hay không che cũng chẳng có nghĩa lý gì nữa rồi, mẹ nó, đều bị nhìn hết sờ hết rồi, giả vờ làm gì?

Cô không phải loại người coi trinh tiết như mạng, nghĩ thoáng một chút thì cũng chỉ là một tầng màng mà thôi, chẳng qua người xé rách tấm màng ấy lại không phải người mình chọn. Nhưng cô cũng không thiệt, có biết bao nhiêu người phụ nữ muốn lên giường với Tùy Kỳ, cô cũng coi như được lời mà. Cô không ngừng tự an ủi, nhưng hiệu quả lại chẳng được mấy.

Mẹ nó, đau đớn giữa hai chân khiến cô xỏ mấy lần cũng không mặc nổi quần. Tùy Kỳ cúi người định giúp cô, bị Mạc Tùy nghiêng người tránh, không thèm liếc nhìn anh lấy một cái, “Cút ra, con mẹ nó đừng chạm vào tôi!”

Đầu ngón tay Tùy Kỳ run rẩy, cuối cùng cũng buông xuống. Giờ phút này anh không còn điên cuồng cùng bất chấp như tối hôm qua nữa, giống như lại biến về thành người đàn ông răm rắp nghe lời Mạc Tùy, chỉ có điều lần này Mạc Tùy sẽ không bao giờ bị lừa nữa.

Cô vào nhà tắm rửa mặt chải đầu qua loa rồi đi ra, Tùy Kỳ đã dọn dẹp xong đang đứng ở bên cạnh bàn ăn, trên bàn bày bữa sáng nóng hổi. Mạc Tùy không biết anh chuẩn bị lúc nào, ít nhất trong khoảng thời gian cô rửa mặt không thể nào làm xong được.

Mạc Tùy lạnh lùng nhếch miệng, mở cửa đi ra ngoài, cô không muốn ở trong căn nhà ấy nữa, ở đó khiến cô có cảm giác bức bách ngột ngạt. Cô không muốn nhìn thấy Tùy Kỳ, không muốn nhìn thấy bất cứ thứ gì có liên quan đến anh ta, ít nhất là trong lúc này.

Nhưng hiển nhiên đó là mong ước xa va vời. Khi cô vừa bước chân ra ngoài Tùy Kỳ cũng lập tức đi theo, cách không gần không xa. Sự cố chấp của anh Mạc Tùy đã từng được trải nghiệm, từ lần đầu tiên gặp nhau cho tới bây giờ, lần nào Mạc Tùy cũng đầu hàng trước sự cứng đầu của anh, chưa có lần nào ngoại lệ.

***

p.s: Đóng cửa tắt đèn cũng là H (nhỉ?)

Đi trên đường phố náo nhiệt, bực bội trong lòng càng tăng, cô đỏ mắt xoay người nhìn người đàn ông cũng đồng thời dừng bước, “Mẹ nó, anh có thôi đi không? Tôi không muốn nhìn thấy anh, có nghe thấy không, tôi mẹ nó hận không thể móc mắt mình cũng không muốn nhìn thấy anh. Anh cút đi cho tôi, cút càng xa càng tốt, đừng mẹ nó lại đi theo tôi!”

Nói xong xoay người chạy đi, khiến người qua đường tò mò nhìn ngó.

Tùy Kỳ buồn bã cúi đầu, ánh mắt ảm đạm dần trước những câu nói của cô, cuối cùng biến thành lặng ngắt. Nhưng anh chỉ do dự giây lát rồi lại tiếp tục đi theo, chỉ có khoảng cách là lớn hơn vừa nãy.

Bình luận





Chi tiết truyện