Vũ Phong vừa xuống đài thì được Vương Vũ Đồng chào đón bằng một cái ôm nồng nhiệt, rất tiếc hắn lại không hề thích cái ôm này, một cước đạp Vương Vũ Đồng ra ngoài. Vũ Phong xoay người nói với Tiêu Nguyệt.
“Xin lỗi, háo thắng quá, lộ thực lực rồi.”
Tiêu Nguyệt nhìn Vũ Phong cười nhẹ, lắc đầu. “Không sao, dù sao Mộ Dung Tĩnh cũng là nhất tinh Linh Vương, chẳng hề hấn gì. Áp chế thực lực đối với cậu rõ ràng là quá khó.”
Vũ Phong nghe Tiêu Nguyệt nói xong thì chỉ biết cười xòa, rồi không nói gì nữa. Vũ Phong vô thức đứng lùi lại ngang vai với Tiêu Nguyệt, ngẩn đầu nhìn về phía lôi đài quan sát những trận đấu còn lại. Phải nói những trận đấu giữa học viên ban sơ đối đầu với những học viên ban trung và ban cao có nhiều lắm, nhưng việc vượt cấp chiến thắng là việc hiếm hoi.
Khoảng một canh giờ sau rốt cuộc cũng nghe được tên Tiêu Nguyệt được gọi lên, đối thủ của Tiêu Nguyệt là Lâm Linh cũng đã đứng trên lôi đài. Lâm Linh là một học viên nữ không tính là xinh đẹp, dù thuộc tính của Lâm Linh là thủy nhưng nét nhu mì lại không hề có, cả người Lâm Linh toát ra vẻ hoang dã của những hỏa hệ Linh Sư.
Lâm Linh không tính là xinh đẹp nhưng đã là một học viên hai mươi tuổi, dáng người đầy đặn đầy hấp dẫn. Đứng chung với một tiểu học viên như Tiêu Nguyệt phải nói là như trời với đất.
Tiêu Nguyệt cúi người chào Lâm Linh rồi thủ thế chờ đợi, Tiêu Nguyệt không hề dùng vũ khí, đơn giản vì cây tiên của nàng chưa hoàn thành đã vậy nàng lại không thể dùng các loại vũ khí khác. Chẳng những không hỗ trợ gì thêm mà càng làm nàng cảm thấy vướng bận.
Lâm Linh vốn là một người kiêu ngạo, thấy một nữ oa khi đối chiến với mình mà không thèm sử dụng vũ khí làm Lâm Linh cảm thấy bản thân bị khinh thường, hết sức tức giận.
Lâm Linh rút đoản đao ra, hướng về phía Tiêu Nguyệt công kích, Lâm Linh tuy kiêu ngạo nhưng không phải loại người độc ác, một đao này chỉ muốn cắt đi mái tóc của Tiêu Nguyệt, để Tiêu Nguyệt biết sợ mà chủ động nhận thua, làm như vậy sẽ tiện lợi cho cả hai bên. Mắt thấy đoản đao sắp cắt đứt mái tóc dài của Tiêu Nguyệt, khóe môi Lâm Linh chợt nhếch lên.
Tiêu Nguyệt như lường trước được công kích của Lâm Linh, một bức tường được dựng từ dây leo chẳng biết từ đâu mọc lên, ngăn chặn một đao của Lâm Linh. Vốn dĩ Tiêu Nguyệt rất ít kinh nghiệm thực chiến, mộc linh lực của không phải do nàng điều khiển mà là Tiểu Quang.
Trước khi lên thi đấu Tiểu Quang đã đề nghị với nàng hãy để nó phụ trách việc phòng thủ còn tấn công thì để nàng. Dù sao kinh nghiệm của Tiêu Nguyệt còn quá ít, sự phối hợp với Tiểu Quang sẽ giúp ít rất nhiều cho nàng.
Lâm Linh nhìn thấy công kích của mình bị hóa giải thì lật người qua, ý đồ muốn một chưởng đưa Tiêu Nguyệt ra khỏi lôi đài, nhưng Tiểu Quang làm sao cho Lâm Linh được như ý muốn, một luống dây leo cứng cáp lại dựng nên bức tường ngăn cản. Dây leo này từ đâu ra? Đó là từ những hạt giống trong túi của Tiêu Nguyệt, chỉ cần cho chúng một lượng một linh lực vừa đủ sẽ tự động phát triển. Lâm Linh cũng xui xẻo, gặp phải một tổ hợp như thế này.
Trận đấu của Tiêu Nguyệt và Lâm Linh thật ra cũng rất nhàm chán, Lâm Linh công kích, Tiểu Quang phòng thủ còn Tiêu Nguyệt thì đánh trả. Thật ra Tiêu Nguyệt có thể nhanh chóng kết thúc trận đấu này nhưng vì khoảng cách chênh lệch linh lực… à không nhưng vì khoảng cách áp chế linh lực quá xa cho nên Tiêu Nguyệt phải giả vờ một tý.
Tuy Tiêu Nguyệt đã là Tứ tinh Linh Vương nhưng dưới con mắt của người ngoài Tiêu Nguyệt chỉ mới là một Thất tinh Đại Linh Sư mà thôi. Nếu Thiên Lam đã che dấu thì ít nhất phải có Linh Thánh ngũ tinh trở lên mới nhìn thấu. Đương nhiên nếu thực lực của Tiêu Nguyệt tăng lên dần dần thì có lẽ một ngày không xa, sẽ không ai nhìn ra Tiêu Nguyệt áp chế linh lực.
Dây dưa gần nửa canh giờ rốt cuộc Tiêu Nguyệt đã đánh Lâm Linh ra khỏi lôi đài, kết thúc trận đấu. Ai cũng cảm thấy Tiêu Nguyệt may mắn mới có thể thắng được Lâm Linh, liền bàn tán với nhau rằng nữ oa này thật là may mắn.
Tiêu Nguyệt không quan tâm đến những lời nói đó, cười cười đi xuống đài, dù sao những lời nói đó cũng không ảnh hưởng gì đến nàng, người ta cũng chẳng hiểu gì nàng, bực tức chi chỉ thêm mệt người.
Vương Vũ Đồng cũng như lúc Vũ Phong xuống đài, hào phóng tặng cho Tiêu Nguyệt một cái ôm, không đợi Tiêu Nguyệt một cước đạp ra thì Mộ Kình Thiên đã đánh bay hắn mất rồi.
Vương Vũ Đồng rất muốn gào thét, người ta chỉ muốn bày tỏ sự vui mừng thôi mà, có cần quá đáng vậy không? Người ta đường đường là nam tử hán đại trượng phu (đính chính, cái này là suy nghĩ của Vương Vũ Đồng) vậy mà cứ nhè mông ra mà đá, mất mặt quá đi mất.
Bình luận
- Chương 99
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1