Mộ Kình Thiên nghĩ là làm, hắn nguyện hy sinh !
Mộ Kình Thiên đi về phía Tiêu Nguyệt, ánh mắt đáng thương vạn phần, hắn ngồi cạnh giường lấy tay níu áo Tiêu Nguyệt, cắn môi.
"Chủ nhân, thỏ thì nên ăn cỏ gần hang nha, ăn gần mới có cỏ ngon nha, cỏ non ăn không đủ đâu , vả lại tại sao người lại nỡ bỏ rơi ta ? Ta có thể làm thụ cho người gặm nha."
Tiêu Nguyệt nghe lời của Mộ Kình Thiên thì ngốc trệ, hắn đang nói gì vậy ?
Nét mặt ngốc ngốc của Tiêu Nguyệt rõ ràng như vậy mà Mộ Kình Thiên lại cố chấp cho là nàng không nỡ bỏ Tiểu Bạch, hắn nhất quyết tấn công. Mộ Kình Thiên lại kéo hờ một bên vai ra, phải dùng mỹ nam kế rồi.
"Ta nguyện dâng cho chủ nhân nha, hắn sẽ không chịu tự động phục vụ chủ nhân đâu."
Tiêu Nguyệt nhìn hành động và giọng nói mập mờ của Mộ Kình Thiên lúc này mà không hiểu hắn nói gì thì nàng sẽ là siêu ngốc. Tiêu Nguyệt không những tức giận Mộ Kình Thiên hiểu lầm còn tức giận hắn nói nàng già. Mộ Kình Thiên chết tiệt !
Tiêu Nguyệt hung hăng lấy chân nện lên mặt Mộ Kình Thiên, bước qua hắn tới gần Tiểu Bạch, nhẹ nói.
"Tiểu Bạch, đi thôi !"
Tiêu Nguyệt lại hung hăng trừng mắt nhìn Mộ Kình Thiên quát.
"Mộ Kình Thiên, ta mười tuổi, ngươi nhớ đó, ngươi còn dám nói ta già một lần nào nữa thì ta gặp một lần đánh một lần, con mắt mù nào của ngươi thấy ta phục dụng đan dược chứ. Ta nói được là làm được, ta đánh không được thì ta sẽ gọi Tiểu Bạch đánh ngươi. Hừ !"
Tiểu Bạch ngay tức khắc hóa thành hình dáng linh thú thu nhỏ nhảy vào lòng Tiêu Nguyệt, một người một thú rời đi bỏ lại Mộ Kình Thiên ngơ ngác nhìn bộ quần áo màu trắng.
Hắn hình như hiểu lầm hơi nhiều à nha, Mộ Kình Thiên đau khổ nghĩ, Tiểu Bạch cũng là quá đáng đi, hóa thành hình người mà không báo với hắn một tiếng làm hắn hiểu lầm.
(@tg : Tại sao hắn không nghĩ là mình bị ngốc nhỉ ? Kiến thức cơ bản là khi linh thú đột phá Linh Hoàng thì sẽ hóa hình người cơ mà. Ngốc ! Ngốc !
@ Mộ Kình Thiên : Tác giả, nguyên đám các ngươi có báo với ta chắc. [xách dao rượt])
Mộ Kình Thiên đau khổ thu lại bộ y phục, đóng cửa rồi chạy theo Tiêu Nguyệt, không cần phải hỏi vì sao hắn biết Tiêu Nguyệt đi đâu a. Hôm nay là ngày học viện Thánh Hỏa công khai danh sách học viên trúng tuyển.
Tiêu Nguyệt đi đến cổng học viện, ở đây có một tấm bảng lớn, phía trên ghi bốn chữ : Danh sách học viên. Không mất nhiều công sức Tiêu Nguyệt đã tìm thấy tên của nàng, nó đứng thứ sáu trong bảng danh sách. Phía trên còn năm cái tên nữa mà nàng không biết, vốn dĩ nàng đâu có quan tâm biết làm gì.
Lại nhìn nhìn xuống nàng thấy tên Mộ Dung Tĩnh đứng thứ hai trăm mười bốn, lúc nàng ta trắc nghiệm không phải nàng không thấy mà không thèm nói a. Nhìn thông tin thì nàng cũng biết rằng tại sao Mộ Dung Tĩnh đứng ở đây. Xem ra tiềm lực rất được xem trọng trong học viện a.
Phía trên nàng không phải là cao cấp song hệ thì cũng là cao cấp dị linh lực, thậm chí là siêu cấp tiềm lực.
Siêu cấp tiềm lực chỉ có một đó là người đứng đầu danh sách, cái tên rất dễ nhớ và êm tai : Vũ Phong 13 tuổi, siêu cấp tiềm lực, thuộc tính : hắc ám linh lực, cấp bậc : Nhị tinh Đại Linh Sư.
Nhìn vào phần thông tin, Tiêu Nguyệt cũng thấy mê hoặc, siêu cấp tiềm lực nha, thật dáng hâm mộ, bất quá nàng đã có Tiểu Quang siêu cấp vô địch rồi, không cần phải hâm mộ đâu. Tiêu Nguyệt vừa xem vừa cười híp mắt, Tiểu Quang quả thật là rất lợi a.
Tiểu Quang cảm nhận được luồng suy nghĩ của Tiêu Nguyệt thì hưng phấn nhảy loạn trong đan điền của Tiêu Nguyệt, thì ra nàng cũng biết nó lợi hại a, nàng còn cao hứng như vậy nữa. Tiểu Quang sẽ có gắng phát huy.
Tiêu Nguyệt xoay người rời đi, tay sờ nhẹ vào túi càn khôn, bên trong có một lệnh bài màu trắng khác hai chữ Tiêu Nguyệt, lúc nàng đi khỏi đã nhận được từ vị khảo sư cuối cùng, đây là lệnh bài chứng minh thân phận đi, chất liệu ngọc quá mức thấp đi, còn thua cả chất liệu của bình ngọc cấp thấp nữa.
Mộ Kình Thiên nhìn thấy Tiêu Nguyệt đi ra thì tươi cười chào đón, lúc này hắn đã biết Tiêu Nguyệt chỉ mới mười tuổi thôi, suy đi ngẫm lại tại hắn làm quá lên chứ làm gì có chuyện phục dụng Hóa Đồng Đan suốt ngày cơ chứ, vả lại những luyện dược sư lâu năm sẽ không bao giờ muốn vào một học viện, cho dù là nổi hứng cũng không có. Họ có thể học cái gì chứ !
Bình luận
- Chương 99
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1