Ba người sau khi đùa giỡn thì nghiêm túc đánh giá xung quanh, tuy là xung quanh tối đen nhưng kỳ lạ là họ có thể nhận ra nhau đang đứng ở đâu bằng mắt thường mà không hề dùng thần thức trao đổi.
Cảm giác cứ như bản thân đang tự phát sáng vậy.
Tiểu Bạch sau khi đỡ lấy Tiêu Nguyệt thì hóa nhỏ lại, nó im lặng đứng một bên cảm nhận, nơi đây có thứ gì đó hấp dẫn nó nhưng cảm giác khi đáp xuống lại mờ nhạt, rõ ràng nó có thể cảm nhận được bảo vật kêu gọi nó.
Có cái gì đó, nó… ở rất gần… ở rất gần!
Thần thức của Tiểu Bạch dò xét xung quanh bỗng rung động, đúng vậy là ở đó! Tiểu Bạch thoát cái nhảy đến một khoảng đen, vừa chạm vào một cơ quan cả hang tối trở nên sáng hơn, tiếng ầm ầm cũng bắt đầu phát ra.
Tiêu Nguyệt chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì thấy phía dưới chân một đồ án thật lớn phát sáng, ánh sáng chói mắt làm nàng phải nhắm tịt mắt, mở mắt ra một lần nữa là hồ sen. Và nàng đang đứng trên một lá sen rất lớn, nhìn quanh thì phát hiện Vũ Phong và Mộ Kình Thiên đang nổi lên mặt nước. Hai người đó hoàn toàn đi vào trạng thái hôn mê.
Tiêu Nguyệt cứ ngỡ họ đã chết rồi nhưng khi cảm nhận kỹ càng thì thấy linh lực đang ào ạt chảy vào người họ.
Tiêu Nguyệt định mở miệng nói gì đó rồi lại thôi, cùng lúc Tiểu Bạch cũng truyền tin tới.
“Chủ nhân, đi thôi, họ không sao nhưng có cái gì đó đang gọi ta.”
Tiểu Bạch không biết khi nào đã đứng cạnh Tiêu Nguyệt, bộ dạng rất gấp gáp, truyền linh thức xong thì Tiểu Bạch cũng phóng qua các lá sen đi về phía trước. Tiêu Nguyệt nghe thì cũng đi theo, nàng biết rõ Tiểu Bạch sẽ không hại nàng.
Không biết là nhảy qua bao nhiêu lá sen cuối cùng Tiểu Bạch cũng ngừng lại, phía trước lá sen Tiểu Bạch dừng chân là một hoa liên hoa nho nhỏ, hoàn toàn trái ngược với đầm sen khổng lồ này.
Tiểu Bạch đưa mũi ngửi rồi quay đầu nhìn Tiêu Nguyệt. “Chính là nó.”
Tiêu Nguyệt cúi đầu nhìn đóa liên hoa nho nhỏ ấy cả nửa ngày cũng không biết đó là gì, nàng nghi hoặc quay đầu nhìn Tiểu Bạch. Tiểu Bạch thấy vậy thì nhẹ chạm đóa liên hoa ấy.
Đóa liên hoa cảm giác được có ai đó động chạm vào người mình thì ngọ ngậy tạo ra tiếng nước chảy nhè nhẹ, Tiểu Bạch lại tiếp tục động vào đóa liên hoa, đóa liên hoa màu hồng nhạt lại dần chuyển màu đậm hơn cuối cùng là chuyển thành một màu lam, bỗng dưng đóa hoa phát ra âm thanh thật lớn.
(Viết tới đây bỗng dưng nhớ tới một vấn đề quan trọng, thuộc tính của Mộ Kình Thiên là gì, hờ hờ!)
“Chết tiệt! Ai dám phá giấc ngủ của bản liên?”
Tiêu Nguyệt nghe xong thì suýt té ra khỏi lá sen, lại có thêm một hoa tinh nữa sao? Hết tử luân hoa rồi tới một liên hoa nữa sao?
Đóa liên hoa dần ngẩng lên, Tiêu Nguyệt phát hiện ra hoa văn trên liên hoa này lại có hình dáng rất giống ngũ quan của con người. Tử luân hoa chỉ đơn giản là một đóa hoa mà thôi còn đóa liên hoa này có ngũ quan rồi, tức là đóa liên hoa này thành tinh đã rất lâu.
Đóa liên hoa nhìn thấy Tiểu Bạch và Tiêu Nguyệt thì lại hét toán lên.
“Aaaaaa~” – Dọa cho Tiêu Nguyệt cũng hét lên. “Aaaaa~”
Đợi cho Tiêu Nguyệt bình tĩnh lại thì nhìn thấy đóa liên hoa đang nhìn nàng chằm chằm, Tiêu Nguyệt nghi hoặc hỏi liên hoa. “Sao vậy?”
Đóa liên hoa liền lay lay cánh hoa trả lời Tiêu Nguyệt. “Ngài còn nhớ ta không?”
Tiêu Nguyệt lại một lần nữa ngây ngốc nhìn liên hoa, nàng đến thế giới này chưa được mười một năm thì làm sao có thể biết một đóa hoa thành tinh mấy vạn năm. Tiêu Nguyệt nghĩ nghĩ rồi lắc đầu nhỏ.
Liên hoa thấy vậy thì cánh hoa hơi rủ xuống, thấp giọng nói. “Ta chờ ngài hơn mười vạn năm rồi, cuối cùng ngài cũng đã đến.”
Tiêu Nguyệt nghe vậy thì càng ngốc, nàng có biết đóa hoa này sao? Không, chắc chắn là không!
Liên hoa nhìn vào Tiêu Nguyệt nhưng ai cũng có thể cảm nhận được đó không phải là nhìn nàng mà là hồi tưởng, từ nàng hồi tường lại một ký ức xa xăm. Liên hoa nhẹ lẩm nhẩm.
“Cũng phải thôi, dù sao lúc đó ta cũng chỉ là một đóa hoa tầm thường đến không thể tầm thường hơn nữa.”
Tiểu Bạch là linh thú đương nhiên cảm nhận sâu sắc hơn Tiêu Nguyệt, nó khẽ lay liên hoa, nó cảm nhận được tình cảm của liên hoa. Liên hoa thấy vậy cũng hạ một cánh hoa xuống vuốt ve ngón chân đầy lông của Tiểu Bạch.
Hừ hừ, hư bàn phím thì ta mua cái mới~ Có cần phải làm quá z không?
Bình luận
- Chương 99
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1