Tiêu Nguyệt sau khi dùng hơn một ngàn tử tệ mua mấy trăm ngàn phần dược liệu nhị phẩm và tam phẩm đan dược thì lập tức trở về ký túc xá. Cứ nghĩ đến số đan dược sắp được luyện chế ra, ánh mắt nàng lại sáng ngời. Dù sao luyện đan là cách kiếm tiền nhanh nhất. Lại không quá cực khổ, rất hợp với nàng.
Tiêu Nguyệt dự tính luyện nhiều đan dược như vậy cũng không phải nhất thời hứng thú mà là nàng muốn rèn cho mình một vũ khí riêng. Với nàng bây giờ thì có lẽ sử dụng tiên là hợp lý nhất, nhẹ nhàng lại linh động, không mệt mỏi như khi sử dụng kiếm cũng chính xác hơn sử dụng cung, vừa tấn công tầm xa, vừa tấn công tầm gần.
Muốn rèn vũ khí thì phải làm sao? Đương nhiên là phải có tinh thiết, có ma khoáng, nội đan và cả một ít vật liệu phụ trợ khác. Nàng muốn rèn một cây tiên có thể sử dụng lâu dài, nên chuẩn bị thật tốt.
Trong túi càn khôn cũng có một vài viên ma khoáng và vật liệu phụ trợ, bất quá cấp bậc chỉ trung trung, nàng muốn mọi thứ đều là tốt nhất. Theo Thiên Lam cho biết thì có một loại ma khoáng gọi là thiên tinh ma – một ma khoáng khuếch đại thuộc tính, nếu có thể phụ trợ ma khoáng này vào tiên thì lực lượng sẽ mạnh hơn từ ba đến bốn lần.
Còn cần nội đan của quang thú, hỏa thú và mộc thú. Nội đan dùng để luyện tiên chỉ nên dùng các nội đan của thuần chủng thú, vì nội đan tạp nham sẽ làm giảm khả năng hấp thụ linh lực, khi chiến đấu sẽ hao tổn linh lực, gây bất lợi cho người sử dụng.
Tinh thiết thì phải tìm được Đàn Thiên Thiết, đây là một tinh thiết rất thần kỳ, vừa có thể uốn lượn theo ý thích vừa có thể dẻo dai đến bất ngờ, nhưng nó vẫn có đặc tính chính của tinh thiết đó là cứng cáp, khi truyền một lượng linh lực nhất định vào Đàn Thiên Thiết, nó sẽ tự động định hình, độ cứng không thua gì các tinh thiết khác.
Trong tay Tiêu Nguyệt hiện tại chỉ có Đàn Thiên Thiết và nội đan của mộc thú, hỏa thú, còn khá nhiều thứ phải chuẩn bị, mà hắc tệ là thứ cần thiết nhất lúc bấy giờ. Thật là! Dù ở đâu thì tiền vẫn là thứ không thể thiếu.
Tiêu Nguyệt cắn răng cố gắng luyện chế tất cả dược liệu.
Nếu có dược sư nào vào được Hỗn Độn Giới Chỉ lúc này chỉ sợ sẽ bị khí huyết công tâm, chết ngay tức khắc. Hình ảnh một tiểu cô nương bé nhỏ đứng trước lò luyện đan đỏ bừng không ngừng tỏa ra hơi nóng, liền tay bỏ dược liệu vào rồi lấy đan dược ra. Hình ảnh cứ lặp đi lặp lại, một khoảng thời gian sẽ thấy tiểu cô nương ngồi xuống khôi phục, rồi lại tiếp tục luyện đan.
Nếu tính theo thời gian bên trong Hỗn Độn Giới Chỉ thì đã qua hơn bảy ngày, nhưng bên ngoài chỉ mới trải qua năm canh giờ.
Tiêu Nguyệt lê thân mệt mỏi ra khỏi Hỗn Độn Giới Chỉ, phải nói việc cứ rút linh lực đi luyện đan rồi lại khôi phục, không biết bao nhiêu lần. Cả thần thánh cũng phải than thở nói gì đến Tiêu Nguyệt, dù sao cơ thể của Tiêu Nguyệt cũng chỉ là một đứa trẻ hơn mười tuổi.
Không nói năng tiếng nào, Tiêu Nguyệt ngã ập vào giường đánh một giấc, cơ thể Tiêu Nguyệt đã vượt xa sức chịu đựng mất rồi. Tuy mệt nhưng mà… những viên đan dược tròn vo sáng bóng chín mười vân cứ xoay xoay trong đầu Tiêu Nguyệt, làm nàng dù ngủ thì khóe môi vẫn không tự chủ mỉm cười.
Đến khi Tiêu Nguyệt say giấc thật sự thì một bóng dáng mờ ảo hiện ra, đó là một nam tử tóc dài màu lam, trên người cũng vận một bộ y phục màu lam tùy ý mở rộng lồng ngực. Các sợi tóc loáng thoáng trên trán cứ phất phơ, làm nam tử càng thêm quyến rũ.
Nam tử cứ như vậy đứng nhìn Tiêu Nguyệt ngủ, khóe môi nhẹ nhàng mím lại, bộ dáng không đành lòng. Nam tử nhẹ tay điểm vào mi tâm của Tiêu Nguyệt, cả cơ thể nàng lóe sáng lên rồi chớp tắt. Nam tử cũng theo đó biến mất tung, cả căn phòng như chưa từng có ai xuất hiện, im lặng chìm vào bóng đêm.
- - -
Sáng sớm, Tiêu Nguyệt nằm trên giường chậm rãi mở mắt, nhìn quanh rồi nàng lại nhảy vào Hỗn Độn Giới Chỉ. Hôm qua do quá mệt mỏi nên Tiêu Nguyệt chỉ nhìn sơ qua thành quả của mình, chưa kịp xem kỹ lưỡng. Hôm nay nàng muốn nhìn kỹ một lần xem sao.
Vào tới Luyện Đan Điện nhìn các bình ngọc thẳng tắp xếp trong một góc phòng, tim Tiêu Nguyệt bỗng dưng đập nhanh hơn vài nhịp. Cứ mười viên một bình, mà trong đây nhìn sơ qua cũng có hơn năm trăm bình. Nghĩ tới đây, hai mắt của Tiêu Nguyệt cứ như một mặt gương phản chiếu lại núi hắc tệ. Lấp lánh đến không chịu được.
Bình luận
- Chương 99
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1