chương 84/ 133

Chương 84: Ôn bài

Mọi người chạy tới thư viện nằm phía sau khu rừng thì thấy Hoắc Hồ cầm tảng đá đập vào đầu nam sinh lúc nãy đưa hắn tới đây, nam sinh này đang hôn mê.

Cảnh sát lập tức bắt lấy Hoắc Hồ, đám người nhiều chuyện chạy theo thấy một màn này thì kinh ngạc há hốc mồm.

Cảnh sát thấy sinh viên kia bị đập vỡ đầu, máu chảy lênh láng, đã hôn mê, sống chết thế nào không rõ nên vội la lên:

-Kêu xe cứu thương nhanh lên!

Trần Húc vội nhào về phía sinh sinh viên hôn mê, hắn bắt mạch, kiểm tra hô hấp thì thấy còn thở, chắc là Hoắc Hồ mới vừa ra tay đây thôi, còn vì sao hắn ra tay thì Trần Húc không cần nghĩ cũng biết, nhất định là hắn thấy mình tới thì biết thân phận Cắt Cổ của hắn đã bị bại lộ nên muốn chạy trốn nên mới ra tay định giết người diệt khẩu.

May là đuổi tới kịp!

Trần Húc vội vàng ngăn cản mấy người định khiêng nam sinh kia tới phòng cấp cứu, hắn kêu lên:

-Đừng động tới hắn! Tản ra cho thông thoáng để hắn thở cho dễ. Não của hắn bị chấn động mạnh, không thể di chuyển! Gọi cho xe cứu thương nhanh lên! À, báo cho giáo y [bác sĩ học đường] lập tức tới ngay!

Vô tình hình ảnh một địch mấy trăm của Trần Húc đã làm cho hắn rất có uy tín trong đám sinh viên Công Đại. Nghe hắn nói thế nên lập tức tránh ra. Trần Húc cẩn thận làm theo hướng dẫn của huấn luyện viên một mắt: sửa cho sinh viên kia nằm nghiêng lại, đầu ngửa ra sau để cho đường hô hấp không bị tắt nghẽn. Nhìn kỹ một chút thì thấy vết thương có vẻ không nặng lắm vì mũi và tai giữa không có xuất huyết nhiều, đây chỉ là vết thương ngoài da.

Một lúc sau, xe cảnh sát và cứu thương chạy tới, xúc Hoắc Hồ và sinh viên bị thương kia đi. Chuyện lớn thế này nên Hiệu trưởng Công Đại cũng tới, vừa nghe tên Cắt Cổ là giáo sư trường mình thì mặt ổng xanh mét. Mà lão Phó hiệu trưởng bị Trần Húc đánh ngất thì tuy bụng đầy tức giận nhưng thấy Trần Húc không phải là sinh viên trường mình, hơn nữa còn đơn độc bắt tên Cắt Cổ thì mình không thể nào động tới hắn được nên đành nuốt hận vào lòng.

Cảnh sát rất cảm kích Trần Húc, vì mới chỉ thông qua các biểu hiện bất thường của Hoắc Hồ thì chưa xác định được hắn là tên Cắt Cổ nhưng chắc cũng không sai. Sau khi Trần Húc gợi ý, cảnh sát chạy tới điều tra nơi ở của Hoắc Hồ thì thấy bộ đồ ngụy trang của hắn gồm quần áo, mũ, kính râm... cộng thêm file nhật ký bị mã hóa trên máy tính nữa. Trần Húc nhập mật mã vào, mọi người đọc nhật ký đều thổn thức.

Với chừng này chứng đã khá đủ, mà bên bệnh viện vừa có kết quả xét nghiệm, nhóm máu của Hoắc Hồ giống hệt với nhóm máu trên hòn đá kia, tất cả chứng cớ đã rõ ràng! Cộng thêm hắn có động cơ gây án nên vụ án Cắt Cổ làm cảnh sát nhức óc cả tháng nay, rốt cục cũng được tuyên bố "phá án" vào hôm nay - ngày Giáng Sinh.

Tuy có làm cảnh sát mất mặt một chút vì người "xử" tên Cắt Cổ không phải là cảnh sát là mà một gã sinh viên nhưng án đã được phá làm mọi người cũng nhẹ nhõm. Trần Húc được Cục trưởng Công an tiếp đãi thân thiết, vừa nghe Trần Húc là một sinh viên năm nhất, lại còn là "tiểu danh nhân" nên Cục trưởng không hề keo kiệt, tán dương hắn tới mây xanh, rồi trao 30.000 tiền thưởng cho Trần Húc trước mặt các phóng viên với vẻ mặt sung sướng.

Trần Húc lại không thể không nổi tiếng!

KHi các phóng viên hỏi hắn làm sao điều tra được tên Cắt Cổ? Trần Húc tuôn ra những lời nói dối đã được chuẩn bị sẵn:

-Hôm nay chạy tới Công Đại tìm bạn học cũ là Ngô Vũ. Đúng lúc thấy trên mũ sau gáy Hoắc Hồ có vết máu nên hoài nghi. Sau khi đột nhập vào phòng Hoắc Hồ thì thấy cái áo khoác màu đỏ hôm qua, cộng thêm trên bàn có hình của Cao Hiểu Tiết vì thế càng xác định. Cuối cùng là giải mã file nhật ký này nên biết được động cơ gây án của hắn.

Lời nói dối này hoàn hảo, không có ai hoài nghi, vì thế hôm sau trên báo chí có bài với tiêu đề "Ác hữu ác báo, tên Cắt Cổ sa lưới!", mọi người đều cho rằng tên Cắt Cổ gặp báo ứng, ài..., ai kêu hắn xui xẻo gặp ngay Trần Húc?

Thật ra nói thế cũng đúng, tên Cắt Cổ này xui xẻo nên mới gặp Trần Húc, nhưng quá trình điều tra thì chỉ có một mình Trần Húc biết.

Mà bạn thân của Trần Húc là Ngô Vũ cũng thông minh, giúp Trần Húc nói dối. Bất quá hắn được lợi cũng không ít: mỗi ngày 8 cái dùi gà, liên tục trong một tháng! Trần Húc đưa 800 cho hắn nói "Cho mày ăn bể bụng chết luôn".

Trần Húc cũng biết thằng bạn thân của mình đang buồn bực, vì nếu thầy của mình, thần tượng của mình là tên biến thái Cắt Cổ thì cũng không vui nổi. Nhưng chứng cớ vô cùng xác đáng, mà bên cảnh sát cũng bắn tin qua là Hoắc Hồ đã thừa nhận hết, đang chờ phán quyết của toàn án. Còn anh bạn sinh viên bị chấn động não kia cũng được cứu tỉnh, hắn chỉ bị thương nhẹ, do đầu bị chấn động dẫn tới não bị chấn động nhẹ nên hôn mê.

Mà thanh danh của Trần Húc được truyền rộng rãi ở Công Đại. Đám gia súc mê game Kim Dung truyền kỳ - Tái tục tiền duyên ở Công Đại cũng rất nhiều, trong đó cũng có không ít người thấy Trần Húc uy mãnh, một địch mấy trăm mà không hề sợ hãi nên hâm mộ nói:

-Không phải hắn là đạo diễn võ thuật trong game Kim Dung truyền kỳ - Tái tục tiền duyên chứ?

Cũng có không ít nữ sinh không biết đào đâu ra số điện thoại của Trần Húc, lén lút liên hệ với hắn - bất quá cái này thì miễn bàn đi, Hợp Đại thì còn có vài mỹ nữ chứ Công Đại là trường chuyên kỹ thuật nên chắc chắn là chỗ vui chơi của khủng long! Đương nhiên trong bầy khủng long này cũng có vài mỹ nữ nhưng là "hàng hiếm", với lại Trần Húc cũng không có tự tin là có người có thể so sánh với 3 yêu tinh khá thân với mình là Quản Dịch, Trạm Tinh, Cao Hiểu Tiết lại tìm mình nói chuyện nhân sinh, tâm sự về lý tưởng...

Lúc Trần Húc về tới trường cũng được lãnh đạo Hợp Đại khen hết lời, bởi vì Hợp Đại và Công Đại có thể xem là đối thủ lâu năm. Hai trường đại học được xếp hạng gần nhau, lại ở cùng một thành phố thì nhất định phải là đối thủ cạnh tranh khốc liệt. Thấy Công Đại ăn thiệt thòi, hơn nữa còn là do sinh viên trường mình làm họ ngạc nhiên, ngạc nhiên tới mức nói không nên lời, nên lãnh đạo Hợp Đại cực kỳ vui vẻ.

Sau đó chủ nhiệm Trần thông báo với Trần Húc: học bổng của trường đợt này Trần Húc có một "vé", đương nhiên phải với điều kiện là kết quả thi của hắn không quá kém.

Trần Húc mà thi kém được sao? Nói giỡn hả?

Mỗi ngày Trần Húc có nhiều thời gian hơn người thường trên 6 giờ đồng hồ, cho dù là "nước tới chân mới nhảy" thì cũng có lợi thế hơn người khác nhiều.

Lại có thêm Tiểu Mẫn nữa! Không ai cấm xem đồng hồ trong phòng thi chứ? Mà cho dù là không cho nhìn đồng hồ thì hắn cũng có thể cho Tiểu Mẫn biến thành tai nghe rồi đọc bài cho hắn, càng tiện lợi hơn.

Không cần lo lắng là Tiểu Mẫn sẽ bị phát hiện, vì Trần Húc đã kêu Tiểu Mẫn biến thành cái loại đồng hồ điện tử bán đầy ngoài đường, giá 3 đồng một cái, tuy màn hình hơi nhỏ nhưng chỉ cần Trần Húc không nhập mật mã thì cho dù người khác có cầm năm bảy ngày cũng không phát hiện được cái gì.

***

Nhìn đám Ngô Nguyên đang vùi đầu học tủ, Trần Húc vui vẻ cười cười. Đám kia đồng thanh:

-F..k! Lão Tam, mày không học bài hả? Đến lúc thi đừng có hy vọng tụi tao quăng phao cho mày nhá!

Đối với sinh viên thì chuyện thi cử là chuyện nhàm chán nhất. Ngày thường thì rất rảnh rỗi, à, phải nói là cuộc sống đại học ngày thường rất rảnh rỗi, so với việc phải cắm đầu chiến đấu với bài vở, mỗi ngày chỉ cầu mong được ngủ 6 tiếng, cuối tuần cũng không được nghỉ của thời trung học thì đại học có thể nói là quá rảnh vì có ngày chỉ học một buổi, có khi chỉ học 3 tiết, thậm chí có ngày không có tiết, sau đó, thứ bảy chủ nhật thì "song tu".

Cuộc sống thế này làm cho đám năm nhất vốn đã quen với trạng thái "chiến đấu" cảm thấy quá rảnh!

Vừa khai giảng thì còn hăng hái học hành, sớm tối còn tự giác học bài, nhưng lâu ngày, cuộc sống không ai quản, không có áp lực nên đứa nào cũng buông lỏng. Hiện giờ đội quân trốn học ngày càng lớn mạnh, đi dạo quanh các hàng quán một vòng thì thấy toàn là người quen.

Cho nên hiện giờ số lượng những người đợi nước tới chân mới nhảy ngày càng nhiều. Khi cuộc thi tới gần, nửa đêm chạy tới phòng tự học nhìn một cái, woa, cũng toàn là người quen! Có người còn mang theo cả mền gối nữa, vì phòng học không có lò sưởi nên ban đêm rất lạnh.

Cao Hiểu Tiết cũng gia nhập đoàn quân học tủ này. Khi nàng tới nơi thì thấy số người trong phòng này đông gấp đôi các phòng học bình thường! Tuy mùa đông khá lạnh nhưng vì quá đông người, lượng khí các-bô-níc thải ra rất nhiều, nên lúc này trong khá ấm áp!

Vì thế, đêm nào trời lạnh thì người ta sẽ bu tụ lại những đồng học đông người nhất, có người thì vì ấm áp, cũng có người là vì... ngắm gái đẹp!

Bất quá đám gia súc háo sắc cũng không dám ngồi gần Cao Hiểu Tiết, vì thế bên cạnh nàng rất trống trải. Mà càng trống trải thì càng lạnh, Cao Hiểu Tiết xoa xoa tay, ôm chặt cái túi chườm nóng, lấy khăn lau cái mũi nhỏ xinh của mình, buồn bực nghĩ "Sao Tinh Tinh không chịu đi với mình chứ?!"

Bình luận





Chi tiết truyện