chương 70/ 133

Chương 70: Tháng Mười hai

Cả nhóm đều bận rộn vượt qua một tháng sau đó.

Bận rộn vì phải trả lời phỏng vấn, tiếp lãnh đạo trường, rồi tới tiết mục đặc biệt của Đài Truyền địa phương. Trong tiết mục này phải trang điểm, ăn mặc lòe loẹt, ngồi đưa mặt ra trước ống kính, có cảm giác mình y như khỉ ngồi trong chuồng trong sở thú, đưa mặt ra cho người ta xem.

Bất quá cả bọn cũng có ưu đãi. Đầu tiên là nổi tiếng, đối với sinh viên hiện tại thì nổi tiếng cũng không phải là chuyện gì xấu, có thể hưởng thụ ánh mắt nhìn chăm chú của người khác, đi tới đâu cũng có thể nghe người xung quanh thì thầm "Ê, người đó là thành viên tham dự làm game Kim Dung truyền kỳ - Tái tục tiền duyên đó, tui có quen biết hắn đó nha!". Cảm giác này thật là... Yomost!

Thật ra, nổi tiếng cũng không phải như nhiều nhà tiểu thuyết viết rằng, người hâm mộ giống như đám mãnh thú, làm các ngôi sao không dám ló mặt ra. Đối với những người 18, 19 tuổi, đang tuổi hăng hái thì ai mà không muốn nổi bật hơn những người cùng trang lứa? Ai không muốn hưởng thụ ánh mắt chăm chú của người khác chứ?

Cho nên, tuy có mệt mỏi một chút nhưng cảm giác tổng thể là "mệt mà sướng"!

Mà lần này chấn động như thế nên trường học cũng được thơm lây, vì thế rất hào phóng chi trả hết mấy chục ngàn hóa đơn tiền ăn của cả nhóm, lãnh đạo trường còn đặc biệt mở tiệc chiêu đãi cả nhóm ở nơi mà đám sinh viên luôn muốn tới: Nhà hàng Quốc Tế.

Lần này hầu hết lãnh đạo trường đều có mặt, theo lời chủ nhiệm Trần thì đây là lần đầu tiên hắn được ngồi ăn chung với nhiều vị lãnh đạo thế này. Có điều cùng ngồi ăn chung với lãnh đạo cũng không phải là chuyện gì tốt, không dám uống nhiều rượu vì sợ say rượu ăn nói linh tinh gì đó là toi mạng, thuốc lá cũng không dám hút, chỉ có thể len lén chạy tới WC hút trộm!

Ưu đãi trong dịp này là: đối với đám sinh viên mới như Trần Húc thì được nhận học bổng kha khá một chút, còn đối với đám sinh viên năm tư, chuẩn bị thi Nghiên cứu sinh thì đây là cơ hội để kéo gần quan hệ với các giáo sư, kết quả y như dự đoán: chỉ cần đám này đạt phần thi viết, tới phần vấn đáp thì sẽ được các giáo sư "bảo kê", việc thi đậu Nghiên cứu sinh chỉ là chuyện lấy đồ trong túi.

Người nổi tiếng nhất trong dịp này không phải Trần Húc mà là Cao Hiểu Tiết và Quản Dịch.

Cao Hiểu Tiết là tác giả game này nên tất nhiên sẽ nhận được nhiều sự chú ý nhất. Với lại ngoại hình của nàng "nhỏ nhắn, xinh xăn, dễ thương" nên khi hình của nàng được tung lên mạng thì làm vô số thằng phát ra tiếng sói tru.

Quản Dịch thì còn khoa trương hơn nữa, tuy nàng không tham dự quá trình làm game nhưng hành động và tư thế hiên ngang của nàng lúc ở triển lãm làm người ta mở rộng tầm mắt. Hình chụp của nàng được post lên thì còn gây ồn ào hơn cả ảnh của Cao Hiểu Tiết! Bị một đám Dã Lang [sói hoang] rao riết truy tìm tung tích. Còn nghe nói có công ty quảng cáo muốn ký hợp đồng với nàng.

Đoạn phong ba này kéo dài, khi nó lắng xuống thì đã đến tháng 12.

Mà trong đoạn thời gian này, tuy rằng số lượng đơn đặt hàng đã giảm đi rất nhiều nhưng cha Trần Húc đã thu được số tiền khổng lồ, đủ để ổng cười đến mức bị "vọp bẻ" [chuột rút] cả miệng! Khi nghe nói Trần Húc làm game thì ổng cũng tham gia phát hành game - vì ổng cũng là fan của Kim Dung, sau khi chơi thử và thấy game Kim Dung truyền kỳ - Tái tục tiền duyên này quá hay, với lại nghe "giang hồ đồn" thằng con yêu của mình và một cô gái xinh đẹp chia nhau gánh tiền cơm trong quá trình làm game thì ổng cảm thấy thằng con của mình quá nghĩa khí, có phong độ của mình năm xưa. Tuy trường đã trả tiền lại nhưng ổng vẫn hào phóng vứt cho Trần Húc 500.000, nói "Xài hết thì nói".

Sau khi thấy hình của tác giả game - Cao Hiểu Tiết và Trạm Tinh, cha Trần Húc gào lên:

-Hai cô bé này là bạn học của chú mày hả? À, còn cô bé yêu tinh lần trước cũng thế hả? Ta thấy cả 3 đứa đều rất được, hay là chú mày dẫn về nhà hết đi!

Đầu dây bên này thì Trần Húc im lặng nhìn trời, còn đầu bên kia thì nghe tiếng mẹ Trần Húc "kêu gào"...

***

Tháng 12 có một ngày rất quan trọng, tất nhiên ngày này chỉ quan trọng đối với đám con gái, còn với Trần Húc thì chả là cái gì cả - đó là ngày 25 tháng 12, à, nói chính xác là tối ngày 24 là một ngày rất quan trọng.

Ai cũng biết, bọn con gái có 3 ngày quan trọng nhất trong năm, đó là: sinh nhật mình, lễ Tình nhân và lễ Giáng sinh. Tuy hai ngày lễ này từ nước ngoài du nhập vào trong nước nhưng cũng không thể nói bọn con gái sính ngoại, vì xung quang ai cũng hào hứng tham gia hai ngày lễ này cả.

Trần Húc đang buồn rầu nghĩ cách để vượt qua "ngày quan trọng" trong tháng 12 này.

Thật ra, đối với hắn thì ngày nào cũng như nhau, chỉ nằm cần nằm trong phòng ngủ là được. Nhưng vấn đề là: vừa rồi có mười mấy cái SMS hỏi hắn đêm đó có thể đi cùng hay không? Các tin nhắn này đều của con gái!

Diện mạo của Trần Húc không thể nào gọi là "đẹp trai" được, chỉ thường thường bậc trung, nhiều nhất là chỉ làm người ta không ghét mà thôi. Nhưng biệt danh Trần Bán Tiên quá lớn, lại cộng thêm chuyện làm game nữa, những chuyện này làm cho hắn không muốn nổi tiếng cũng không được. Hơn nữa còn có người biết cha Trần Húc là người chế tạo thành công thuốc trị bệnh dại, vì thế trong mắt nhiều người thì hắn là người "có tiền", có thể "khai thác" được!

Trần Húc rất phản cảm đối với những cô gái có ý tưởng này, tuy rằng không có gì đáng trách nhưng hắn không muốn tình cảm của mình bị tiền bạc, lợi ích làm ảnh hưởng.

Sau đó, hắn nghĩ tới Quản Dịch, Trạm Tinh và Cao Hiểu Tiết. Một người yêu mị, một người tĩnh lặng và một người nhí nhảnh. Thời gian bên cạnh các nàng, Trần Húc cảm thấy rất vui. Nhưng mà 3 cô gái này chắc chắn sẽ không gọi điện thoại hẹn hò với mình, vì thế Trần Húc gãi gãi đầu, nhắn tin cho Quản Dịch:

-Ê, cô em, Đêm Bình an có bao nhiêu người xếp hàng mời bạn đi chơi vậy?

Quản Dịch nhang chóng trả lời:

-Thưa đại gia, tin nhắn hẹn hò nhiều quá nên suýt nữa mình xóa luôn tin của bạn rồi. À, đúng rồi, bên này có rất nhiều Sô-cô-la, có qua đây giải quyết không?

Thấy nội dung tin nhắn, Trần Húc vui vẻ, ở cạnh Quản Dịch thì lúc nào cũng vui vẻ, cô gái này rất tự nhiên, có thể nói chuyện thẳng thắn, có thể vui đùa, nàng sẽ hòa theo nhịp câu chuyện của bạn.

Nhớ lần đó, hai người vừa tập "bài thể dục số 9" vừa bàn chuyện điện ảnh, nói một lúc thì tới chuyện phim ma, vì thế Trần Húc hỏi Quản Dịch "Có sợ ma không?" Nàng trả lời "Không". Trần Húc lại hỏi "Có sợ gián, chuột gì không?" Nàng lại trả lời "Không, trong ký túc xá còn thiếu mấy thứ đó sao?"

Thế là Trần Húc đã nói: "Ghét nhất là con gái không sợ gì cả. Cái gì cũng không sợ thì con trai có cơ hội làm anh hùng trước mặt bạn sao? Bạn không biết là lúc con gái sợ hãi thì có thể thu hẹp khoảng cách... Ví dụ như khi xem phim ma thì bạn có thể chui vào lòng mình còn mình thì tựa đầu vào vai bạn.v.v...

Sau đó Quản Dịch đáp "Cái này cũng còn tùy trường hợp, nếu mình ở cùng bạn trai thì sét đánh cũng làm mình sợ, chui đầu vào lồng ngực của hắn"

...

Trần Húc trả lời tinh nhắn:

-Vậy đêm đó bạn không có hẹn à? À, tháng rồi mình bận quá nên không có thời gian tập luyện, bạn tập được tới động tác thứ mấy của bộ thể thuật rồi?

-Tới động tác thứ 47 rồi nhưng không có tiến bộ nên đành tập lại các động tác cũ. Thế nào, muốn hẹn hò với mình hả?

Trần Húc mạnh miệng:

-Ai thèm? Chỉ quan tâm bạn bè chút thôi, bạn nghĩ mình không có người để hẹn sao?

-Hì hì, có nhưng không xinh bằng mình phải không?

-Bạn cũng bị tự kỷ hả?

Thật ra, hai người có thể gọi điện thoại để 888, một cái SMS tốn 1 xu trong khi một phút điện thoại thì chỉ có 2 xu, nhưng hai vị này đâu có thèm để ý chút tiền đó, nên cứ nhắn qua nhắn lại để cùng nhau hưởng thụ một loại cảm giác đặc biệt mà chỉ khi nhắn tin mới có được.

Quản Dịch trả lời:

-Đứng thứ 3 Đại học Tổng Hợp, hì hì. Phụ nữ luôn tự kỷ, à không, phải gọi là tự tin mới đúng

Trần Húc bó tay rồi:

-Ọc, bạn làm mình muốn ói quá! Xem ra không phạt bạn một chút thì không được rồi. Vậy đi, Đêm Bình an bạn phải mời mình bữa tối đó!

-Không có chút xíu phong độ nào cả, tại sao lại để phụ nữ mời chứ? Mình mời bạn bữa tối thế còn bạn mời mình cái gì?

-Mình mời bạn Karaoke nhé, đúng rồi, chưa từng nghe bạn hát đó nha.

Thật ra Trần Húc cũng không có ý tưởng gì, chỉ muốn 888 với một cô gái cởi mở như Quản Dịch mà thôi.

Quản Dịch trả lời:

-Được. Nhưng mà nghe nói gần đây có một tên biến thái chuyên cắt cổ người ta, bạn phải bảo vệ mình đó nha.

"Ặc! Đùa nhau à?" Trần Húc không biết bản lĩnh của cô gái này sao? Những người khác còn biết nàng có khả năng nhẹ nhàng "bay" xuống từ sân khấu cao 2m nữa là. Hắn biết cô nàng này học rất nhiều thứ, ngoài khiêu vũ và sử dụng nhạc cụ ra thì nàng cũng có học võ, nghe nói nàng là cao thủ Karate huyền đai nhị đẳng hay tam đẳng gì đó! Hơn nữa, nàng luyện tập bộ thể thuật này thì sự mềm dẻo và sức mạnh của cơ thể tăng lên không ít, nếu vào game "Mô phỏng chiến đấu" thì không chừng 2 hay 3 người cũng không phải là đối thủ của nàng!

Nhắc tới tên "Cắt Cổ" này thì thấy hắn thật sự quá biến thái. Lần đầu tiên xuất hiện là giữa tháng 11, lảng vảng trên phố đi bộ phồn hoa nhất thành phố - nơi các cô gái rất thích đi dạo - rồi lặng lặng đến sau lưng người ta, dùng dao làm người ta bị thương ngay cổ. Hiện giờ đã có 5 cô gái bị hại, các cô này đều là người đẹp. Sự kiện này đã làm chấn động trong thành phố, nhưng tên này rất gian xảo, chưa có ai thấy mặt hắn bao giờ, Công an cũng chỉ có hình chụp thu được từ camera của một ngân hàng gần hiện trường, nhưng tấm hình này chụp được khi hắn đi nhanh qua camera nên không thấy rõ mặt mày, chỉ biết hắn là đàn ông...

Trần Húc trả lời:

-Yên tâm đi, ca sẽ bảo vệ bé. À, Nghe nói tiền thưởng khi bắt được hắn tới 10.000 đó, hay là vầy, bạn dụ hắn ra, hai đứa mình bắt hắn, tiền thưởng "cưa" hai, thế nào?

Bình luận





Chi tiết truyện