chương 50/ 133

Chương 50: Đừng có sờ!

Tập kéo dãn dây chằng không phải là chuyện thoải mái, Trần Húc cảm thấy may mắn là mình đã thuê một phòng tập riêng, cách âm rất tốt, nếu không tiếng kêu gào của hắn mà truyền ra ngoài thì chỉ sợ người cho thuê tưởng bọn hắn không phải đang tập thể dục mà cho rằng đang "tập" cái loại vận động "thiếu nhi không được xem"!

Điều làm Trần Húc bội phục là tuy Quản Dịch giám sát còn nghiêm khắc hơn cả tiện nhân 1 mắt nhưng cảm giác lại khác xa: tên 1 mắt làm cho Trần Húc hận không thể chọc cho hắn 1 đao nhưng trước mặt Quản Dịch thì Trần Húc tự ước thúc chính mình, vì con trai không thể làm mất mặt mũi trước mặt con gái được! Với lại ánh mắt của Quản Dịch rất độc đáo, nàng có thể nhìn ra khi nào Trần Húc mệt thật hay bị thương thật với khi nào hắn giả vờ để trốn tập.

Dù sao Quản Dịch cũng từng tập Yoga nên miễn cưỡng được xem như một huấn luyện viên tốt. Được nàng hướng dẫn, hiện giờ cơ thể Trần Húc đã mềm dẻo hơn nhiều. Vì Quản Dịch hướng dẫn không có thô bạo như thằng cha 1 mắt nên Trần Húc không cần lo lắng bị thương.

Tuy chỉ luyện tập vài ngày nhưng Trần Húc cảm thấy thân thể mình mềm dẻo hơn nhiều. Bây giờ hắn đã có thể miễn cưỡng làm được 10 động tác, còn trước đây hắn có mệt chết cũng không thể nào làm được 3 động tác!

Chắc có người sẽ nghi ngờ làm sao mới có mấy ngày mà tiến bộ nhanh như thế?

Thật ra các động tác của bộ thể thuật này không phức tạp lắm, Quản Dịch có thể tự mình hoàn thành 30 động tác, càng về sau càng phức tạp. Với lại Trần Húc trước giờ không hề tập nên mấy động tác đầu tiến bộ rất nhanh nhưng các động tác sau động tác thứ 10 thì đã quá sức. Trước mắt thì hắn chỉ có thể tập đi tập lại 10 động tác đầu nhưng hiệu quả rất rõ ràng.

Sau khi cố hết sức mới hoàn thành 10 động tác, hắn cảm thấy sức sống bừng bừng. Tất nhiên, cái cảm giác này không phải là "nội lực" trong truyền thuyết mà do tốc độ trao đổi chất trong cơ thể nhanh hơn nên sức sống được tăng cường.

Rõ ràng là "dựng sào thấy bóng" [thấy ngay tác dụng]!

Cứ tập luyện như thế được 3 ngày. Tối ngày thứ 3, Trần Húc vào gặp huấn luyện viên 1 mắt, rốt cục lão này cũng lộ ra 1 tia hài lòng:

-Tuy thể chất của ngươi vẫn là đồ bỏ nhưng tốt hơn trước nhiều rồi. Có thể huấn luyện bài mới rồi.

Trần Húc kích động nhưng còn chưa kịp kêu lên thì huấn luyện viên dội 1 gáo nước lạnh làm hắn chưa kịp vào thiên đường đã rơi vào địa ngục:

-Tiếp theo sẽ huấn luyện năng lực phản ứng. Trong đời thật ngươi phải tiếp tục tập luyện 108 động tác liên hoàn đó, nó rất có ích cho thân thể, sức mạnh và năng lực phản ứng của ngươi. Mấy thứ như sức mạnh, nhanh nhẹn không thể tập luyện trong thế giới ảo, trong này chỉ có thể tăng cường kinh nghiệm chiến đấu, tức là năng lực phản ứng của ngươi mà thôi. Năng lực phản ứng phải tập luyện đồng thời trong thế ảo và thật, vì nếu tiến bộ ở thế giới thật không theo kịp thế giới ảo thì thân thể không theo kịp suy nghĩ, lúc đó ngươi sẽ gặp cảnh "nói như rồng leo mà làm thì như mèo mửa". Còn về phần làm sao để cân bằng và dung hợp giữa thật và ảo thì phải do bản thân ngươi cố gắng. Được rồi, bắt đầu thôi...

Trần Húc phát hiện mình đột ngột bị 1 sợi dây thừng cột chặt, vẻ mặt huấn luyện viên 1 mắt rất sinh động, hắn cười tà ác:

-Đầu tiên là né 2 con ong mật.

***

-"Đừng mà...!" Trần Húc gào lên trong ác mộng rồi tỉnh lại.

Màn vừa rồi thật đáng sợ! 2 con ong đáng sợ đó chích túi bụi trên người mình... Đệch... cả đời 1 con ong mật chỉ có 1 cây kim mà thôi, làm cái đíu gì có thứ ong mật nào chích xong rồi bay ra ngoài... mọc kim mới rồi bay vào chích tiếp?!

Tất nhiên, Trần Húc chỉ dám suy nghĩ trong lòng chứ làm gì dám nói với huấn luyện viên độc nhãn như thế? Bởi vì hắn sợ tiện nhân kia nghe xong sẽ thả cả bầy ong ra "thịt" hắn! Như thế là mưu sát chứ không phải là tập luyện nữa!

Theo lời độc nhãn thì mấy con ong này được thiết kế quỹ đạo bay rất tốt, nó tương đương với các loại quyền pháp, nếu có thể né tránh 8 con ong thì năng lực phản ứng đã đủ để "xuống núi".

Khi Trần Húc nghe thế thì nước mắt lưng tròng, 8 con ong? Khó luyện như "Thiên la Địa võng chưởng" của Phái Cổ Mộ [Thần Điêu hiệp lữ] cũng không có cái môn này nha?!

Nghỉ ngơi một lúc Trần Húc lại tập chạy, nhưng không gặp Quản Dịch. Coi bộ mỗi ngày 2 người cùng tập thể thuật làm cô bé này mệt mỏi quá mức nên sáng không dậy sớm nổi để chạy bộ rồi.

Trần Húc tập chạy xong thì ngồi tụng tài liệu "Hán Ngữ". Bộ tài liệu này là hắn in ở trong trường, rẻ hơn gần một nửa so với in ở bên ngoài. Lúc Trần Húc kêu in tài liệu này thì cô gái đang trông tiệm suýt ngất vì nó có hơn 300 trang A4, khi đóng thành quyển thì không chừng còn dày hơn mấy quyển giáo trình của trường! Cô gái trông tiệm nghĩ rằng nếu Trần Húc không bị bò đá trúng đầu làm hư não thì hắn là loại sinh viên học cực kỳ giỏi! Nàng tò mò nhìn xem cái tài liệu này viết cái quỷ gì nhưng nàng không phải dân máy tính nên vừa nhìn mấy từ chuyên ngành là đã hoa cả mắt, nàng cho rằng Trần Húc đang chuẩn bị bài học để thi lấy học bổng du học nước ngoài.

***

Trần Húc là người thức sớm nhất Đại học Tổng Hợp nên hắn rất kén chọn nơi để đọc sách. Hiện giờ hắn đang đi tới nơi đọc sách lý tưởng nhất: hồ sen ở sân sau của trường.

Hồ sen này là nơi có phong cảnh đẹp nhất Đại học Tổng Hợp, bên bờ hồ có nhiều cái chòi nghỉ mát, trong đó có kê ghế đá, nước hồ thì trong xanh, lại có hương sen dìu dịu, cho nên hầu như chạng vạng ngày nào cũng có các cặp nam nữ si tình "củi khô lửa cháy" tụ tập lại, sau đó, khi màn đêm buông xuống thì phát ra những âm thanh "bẹp bẹp" mà thiếu nhi không nên nghe!

Sáng nay Trần Húc vừa bước vào 1 cái chòi nghỉ mát thì hét to:

-Con mịa nó, xui quá!

Hắn la xui không phải vì nơi này bị người ta chiếm mất mà vì hắn thấy 1 cái "bong bóng" có chứa chất lỏng gì không rõ, có màu trắng đục!!!

-Cái lề gì thốn? Mịa, sao mà tự nhiên quá vậy trời?!

Trần Húc nghe đồn hồ sen này có người "đánh dã chiến" [xxx 'lộ thiên' ] nhưng hắn không tin, vì dù sao nơi này cũng là vườn trường, với lại chỗ này nhiều người qua lại thì có ai dám "làm" chứ?!

Bây giờ thấy thứ này thì hắn tin rồi. Hắn đang muốn kêu Tiểu Mẫn phân tích DNA của cái thứ "chất lỏng" trong cái "bong bóng" [BCS: ba con sâu ] đó để biết là thằng nào to gan như thế nhưng nghĩ lại thấy tởm quá nên thôi.

Hắn vừa quay lại định đi chỗ khác thì thấy 1 mỹ nữ mắt to đang chắn trước mặt mình.

Hai người cùng cất tiếng:

-Sao ông (bà) tới đây?

Thì ra mỹ nữ này chính là người đã chỉnh hắn chết đi sống lại, làm thắt lưng hắn như đứt làm hai: Cao Hiểu Tiết.

Cao Hiểu Tiết đang cầm quyển sách "Hợp Ngữ", mắt nàng mở to, nói:

-Sáng sớm mà siêng năng đọc sách thế? Đọc sách gì vậy?

Trần Húc thấy quyển sách nàng đang cầm thì bật cười:

-Bà muốn làm hacker hả?

-Sao biết?

Hai mắt Cao Hiểu Tiết mở càng to, lúc này Trần Húc mới biết mình nói hớ. Học Hợp Ngữ chưa chắc để làm hacker vì môn này là kiến thức cơ bản của máy tính. Vì mấy hôm nay hắn luôn nghĩ đến chuyện làm hacker nên vọt miệng nói ra.

-À, tui đoán thôi. Hà hà...

Trần Húc cảm thấy mình tốt nhất là ít tiếp xúc "cây ớt nhỏ" này nên vừa muốn kiếm cớ thoát thân thì nghe Cao Hiểu Tiết nói:

-Vừa rồi ông lén lút làm cái gì ở đây?

Nói xong, nàng nhìn chằm chằm phía sau lưng Trần Húc.

Nàng vừa nhìn đã thấy cái "bong bóng" trên cái ghế đá trong chòi, nàng đi vòng qua Trần Húc, tò mò hỏi:

-Cái này là cái gì? Của ông hả?

Nói xong nàng đưa tay định lượm lên.

Tuy Cao Hiểu Tiết có lòng tò mò rất nặng, đã từng lén lút xem trộm trang web xxx, nhưng nàng chỉ dám liếc một cái rồi đỏ mặt tắt trang web ngay. Hiện giờ nàng muốn lượm cái "bong bóng" lên là vì nàng chưa bao giờ thấy vật gì tương tự như thế, với lại nàng tưởng là do Trần Húc bỏ quên!

Động tác của Cao Hiểu Tiết làm Trần Húc bị dọa suýt ngất. Thử nghĩ xem, một cô gái cầm thứ đó lên, rồi sau này nàng nhất định sẽ biết nó là cái gì thì khi nàng nhớ lại có cảm thấy xấu hổ và giận dữ hay không? Nếu lúc này nàng chỉ có một mình thì còn đỡ, có quê một chút cũng không sao, nhưng hiện giờ mình đang đứng bên cạnh mà không ngăn cản thì sau này nàng tưởng mình cố ý làm nàng quê thì nàng không "giết người diệt khẩu" mới là chuyện lạ!!!

Nghĩ thế nên Trần Húc "khí tụ đan điền", hét to:

-Đừng có sờ!

Bình luận





Chi tiết truyện