Khi về đến nhà, Hà
Quyên đã thu dọn xong, Chu Duệ Trạch từ từ đi đến, từ phía sau nhẹ nhàng ôm chặt Hà Quyên, vùi ở hõm vai của cô nói nhỏ: "Bà xã. . . . . ."
"Thế nào? Mệt mỏi sao?" Tay Hà Quyên nhẹ nhàng đặt lên bàn tay đang vòng ở
thắt lưng cô, ngón tay Chu Duệ Trạch khẽ động, mười ngón tay đan chặt
vào tay cô.
"Ừ." Chỉ khi ở trước mặt Hà Quyên Chu Duệ Trạch mới có thể thả lỏng một chút.
"Mệt mỏi thì đi ngủ đi." Hà Quyên nói xong, người phía sau cũng không nhúc
nhích, làm cho cô bất đắc dĩ lắc đầu, không thể làm gì khác hơn là giữ
nguyên bộ dáng này cùng Chu Duệ Trạch, từ từ đi vào phòng ngủ.
"Bà xã, mệt mỏi. . . . . ." Chu Duệ Trạch vùi ở sau lưng Hà Quyên làm nũng, làm cho Hà Quyên buồn cười không dứt.
"Em biết anh mệt mỏi." Hà Quyên cười cười, "Đi thôi."
Vào phòng tắm, trực tiếp xả nước vào bồn tắm, lại đổ vào chút tinh dầu.
Chu Duệ Trạch rốt cuộc đã nới lỏng tay, nhưng vẫn không nhúc nhích.
Hà Quyên bất đắc dĩ khẽ cười, đưa tay bắt đầu cởi quần áo cho anh, chuẩn
bị chuẩn bị. . . . . . Đột nhiên Hà Quyên có một loại cảm giác rất khó
hiểu, người trước mắt này giống như là quà tặng, mà cô giống như từng
chút từng chút bóc đi lớp vỏ bọc.
Từng nút từng nút áo sơ mi bị
cởi ra, nhìn lồng ngực trơn nhẵn bền chắc lộ ra, ở dưới ánh đèn huỳnh
quang hiện lên trong suốt bóng loáng, khiến Hà Quyên không kiềm chế được nuốt nước miếng một cái, giống như, giống như cô bắt đầu thay đổi thành sắc nữ rồi.
"Chính anh tự tắm đi." Hà Quyên nắm lấy khăn lông ném vào trên mặt Chu Duệ Trạch, quay đầu liền chạy ra bên ngoài.
Một giây kế tiếp, cổ tay căng thẳng, cô còn chưa kịp phản ứng chỉ cảm thấy
một hồi trời đất quay cuồng, người đã rơi vào trong ngực Chu Duệ
Trạch .
"Bà xã, chúng ta cùng nhau tắm rất tốt, tiết kiệm thời gian." Chu Duệ Trạch nhìn Hà Quyên trong ngực nhếch miệng cười cười nói.
Bộ dáng mệt mỏi vừa rồi đã mất sạch, từ con cừu nhỏ vô hại trực tiếp biên thân thành sói xám lớn ăn thịt người.
"Ai muốn cùng tắm với anh!" Hà Quyên tức giận giãy giụa.
Hơn nữa, hai người cùng nhau tắm lại tiết kiệm thời gian sao, chỉ biết lãng phí thời gian.
Cô còn không biết anh muốn làm gì sao?
"Bà xã, em đừng cử động. . . . . ." Chu Duệ Trạch hít sâu một hơi, cúi đầu
nhìn Hà Quyên, đôi mắt u ám, giọng nói khàn khàn, gằn từng chữ nói nhỏ,
"Bà xã, anh chỉ là một người đàn ông bình thường. . . . . ."
"Anh muốn tại nơi bình thường này sao?" Hai người áp sát như thế, Hà Quyên có thể không biết Chu Duệ Trạch thế nào sao?
Im lặng theo dõi anh, khóc không ra nước mắt.
Không phải tinh lực anh quá tốt đi?
"Các nơi bình thường khác, chúng ta từ từ tham thảo, trước tiên cứ như vậy
đi." Chu Duệ Trạch nói xong, trực tiếp chặn lại môi của Hà Quyên
Lãng phí thời gian là đáng xấu hổ.
Cho nên, nguyên tắc của anh luôn luôn là —— tiết kiệm được thời gian!
Rất nhanh. . . . . . Bên trong phòng tắm liền truyền đến âm thanh làm người ta mặt đỏ tim đập. . . . . .
Con sói nào đó được ăn rất sung sướng.
Sau khi nghỉ ngơi một ngày chủ nhật, hai người đi làm, chuyện đều đã nói
ra, Chu Duệ Trạch cũng không có cái gì tốt giấu giếm, bắt đầu giới thiệu tình huống công ty cho Hà Quyên.
Nhiếp Nghiêu rốt cuộc thoát
khỏi Chu Duệ Trạch độc hại, đi trở về phòng làm việc chính thức của anh, không cần thư ký đưa tài liệu, anh lại còn phải chạy đến thang máy nơi
nào chờ.
Hiệu suất xử lý công việc của Nhiếp Nghiêu lập tức cao hơn rất nhiều, cũng thoải mái hơn nhiều.
"Tầng này chỉ một mình anh làm việc?" Hà Quyên đi theo Chu Duệ Trạch chính
thức đi thăm nơi làm việc của anh, lúc này mới phát hiện ra, thì ra là
người có tiền có thể xa xỉ như vậy.
"Ừ." Chu Duệ Trạch mang theo
Hà Quyên đi thăm, giải thích, "Anh không thích quá nhiều người, cho nên, có vấn đề gì đều là Nhiếp Nghiêu tự đi lên."
Hà Quyên tò mò nhìn bên trái một chút nhìn phải một chút, sau đó hỏi Chu Duệ Trạch: "Người khác không lên được sao?"
"Ừ." Chu Duệ Trạch gật đầu, chỉ vào thang máy nói: "Cái thang máy này phải
quẹt thẻ, chỉ có ba cái thẻ, em, anh còn có Nhiếp Nghiêu."
Hà Quyên im lặng mím môi cười khẽ,cô thích như vậy cảm thấy được anh tin tưởng.
Sau khi đưa Hà Quyên đi hết một vòng tầng này, vào phòng làm việc, Chu Duệ
Trạch thu hồi nụ cười, lôi kéo Hà Quyên đi tới trên ghế sa lon, nói: "Bà xã, anh nói với em một vấn đề trong nhà anh."
Vừa thấy Chu Duệ Trạch như vậy, Hà Quyên cũng lập tức ngồi xong, chờ nghe anh nói.
"Bọn họ mạnh mẽ hơn người." Chu Duệ Trạch suy nghĩ hồi lâu, chỉ có thể tìm
được một cái như vậy từ để hình dung cha mẹ anh, cái này coi như là
chuẩn xác nhất .
"Bởi vì phải mạnh, cho nên yêu cầu của bọn họ
rất cao." Chu Duệ Trạch nở nụ cười, "Anh vẫn không đạt tới yêu cầu của
bọn họ, cho nên, bọn họ không thích anh. Sau đó, anh tự giận mình liền
tự xông ra bên ngoài, cũng thuận theo trời đất."
"Dưới tình huống quỷ thần xui khiến, có quan hệ cùng với rất nhiều người. Sau đó, quyền
thế càng lúc càng lớn, hai nhà hắc bạch đều có." Chu Duệ Trạch lời ít mà ý nhiều nói xong những việc anh đã trải qua, sau đó nhìn Hà Quyên.
Hà Quyên nháy mắt một cái, nhìn anh, ý bảo anh tiếp tục.
Chu Duệ Trạch nhún vai một cái, trực tiếp nói ra hai chữ: "Hết rồi."
Hà Quyên im lặng nhìn chằm chằm Chu Duệ Trạch, im lặng, trong đầu một lần
nữa bắt đầu sắp xếp lại lời của anh nói. Cơ bản cũng đã hiểu một chút.
Cha mẹ của Chu Duệ Trạch không thích anh, loại không thích này tuyệt đối không phải là hoàn toàn không thích.
Về phần sau lại đi ra bên ngoài thuận theo trời đất, rèn luyện thực tế tốt như vậy sao?
Còn hai nhà hắc bạch đều có.
Rốt cuộc là anh lăn lộn ở địa phương nào?
"À. . . . . . Anh đánh liều ở Quốc Nội sao?" Hà Quyên đưa ra một đáp án, nói cách khác, cô không có cách nào suy đoán.
Chu Duệ Trạch nhẹ nhàng cười một tiếng, chậm rãi lắc đầu: "Dĩ nhiên không
phải. Quốc Nội tương đối yên bình, cảm giác khi đó, là được ăn cả ngã về không, cho nên anh liền đi rèn luyện ở nơi khác."
Nói tới chỗ này, Chu Duệ Trạch phát hiện Hà Quyên đang đi tới, kéo tay anh lên nhìn.
Hà Quyên vuốt ve lòng bàn tay của anh, một chút vết chai nhỏ cũng không thấy.
Chu Duệ Trạch biết Hà Quyên đang tìm cái gì, nhẹ nhàng nắm đôi tay nhỏ bé
của Hà Quyên, nói: "Không cần nhìn, em không tìm được ."
"Nếu ở
trên tay vẫn còn lưu lại dấu vết gì, thật sự cũng không đủ tư cách . . . . . . Những thứ đó dễ dàng làm bại lộ bản thân." thân phận của Chu Duệ
Trạch cũng biến mất rồi.
Không đủ tư cách cái gì, Chu Duệ Trạch cũng không có nói, nhưng mà Hà Quyên cũng đoán được.
Xem ra, thân phận của ông xã cô là một người thần bí, rất kích thích.
Nghĩ tới đây, một chút cũng không có sự sùng bái như những cô nữ sinh, mà trong lòng cảm thấy chua chua, giống như kim châm vậy
Ai sẽ không có việc gì thích buông tha cuộc sống yên tĩnh, đi qua cái loại ngày sống đầu đường xó chợ đó?
Cái loại cuộc sống kích thích, sẽ chỉ có ở trong ti vi làm người ta sợ hãi. Nếu thật sự trải qua, sợ rằng sẽ không có ai đi.
Cả ngày lo lắng đề phòng, làm sao sống qua được?
"Sẽ không có những người khác tìm anh gây phiền toái sao?" Hà Quyên mịt mờ hỏi.
"Phiền toái? Em chỉ phương diện nào?" Chu Duệ Trạch buồn cười nhìn Hà Quyên,
"Đồng hành của anh sẽ không có người tìm đến anh. . . . . ."
Bởi vì người muốn đối nghịch cùng anh, đã không còn sống trên đời này rồi.
Về phần những người kia muốn khiêu chiến với anh mà vọng tưởng thành danh
sau một đêm. . . . . . Hình như không cần anh ra tay, tất cả đều bị giải quyết.
"Nếu em muốn nói về bạch đạo. . . . . ." Chu Duệ Trạch nhẹ nhàng cười, "Bọn họ luôn luôn cho là hợp tác hơn đối địch mạnh."
Hà Quyên nháy mắt, luôn cảm thấy Chu Duệ Trạch nói vấn đề quá đơn giản.
Những người kia có thể tùy tiện hợp tác cùng người như Chu Duệ Trạch vậy sao?
Rốt cuộc là như thế nào mới có thể lấy được quan hệ hợp tác đây?
Nhìn như miệng môi và miệng môi dưới nhẹ nhàng chạm nhau, nói thật đơn giản, nào có dễ dàng như vậy?
Trong lòng có nghi ngờ nhiều hơn nữa, Hà Quyên cũng không hỏi ra ngoài, chỉ
là, căn bản là đã biết thân phận của ông xã cô là gì rồi.
Quái thai ra đời.
Được rồi, tha thứ cho cô chỉ có thể nghĩ đến từ này thôi.
"Thành tích" anh như vậy ngoại trừ chính anh "Cố gắng" ở ngoài, nhiều hơn còn một chút vận số ở bên trong thôi.
Chu Duệ Trạch hơi nhướng mày, vui vẻ cười nói: "Chồng em còn rất đáng tin."
"Ngu ngốc." Hà Quyên thấp giọng mắng một tiếng, sau đó ôm chặt lấy anh, nhẹ nhàng nói, "Về sau em giúp anh."
"Chồng em tuyệt nhất rồi, không cần đi chứng minh cái gì nữa."
Lời nói của Hà Quyên khiến thân thể Chu Duệ Trạch cứng đờ, từ từ thở dài
một cái, lúc này mới ôm lại cô, vuốt ve mái tóc dài của cô: "Bà xã, em
không thể chạy, mặc kệ em chạy đến đâu anh đều sẽ bắt em trở về."
Hà Quyên không nhịn được khẽ nhếch khóe môi, nhỏ giọng mắng: "Bá đạo."
"Anh liền bá đạo, ai bảo em là bà xã của anh, chọc anh, không được bỏ chạy." Chu Duệ Trạch hơi thắt chặt cánh tay, bình tĩnh ngưng mắt nhìn Hà
Quyên, đôi mắt đen như mực sâu không thấy đáy, muốn hút người đi vào.
Hà Quyên nhẹ nhàng cười, bỏ hai tay ra, giữ lấy gò má Chu Duệ Trạch: "Yên
tâm, em sẽ không chạy, nếu anh dám không quan tâm em, em liền cắn anh."
Bình luận
- Chương 113
- Chương 112
- Chương 111
- Chương 110
- Chương 109
- Chương 103
- Chương 103
- Chương 103
- Chương 103
- Chương 103
- Chương 103
- Chương 103
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 100
- Chương 99
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 84
- Chương 84
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 83
- Chương 83
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1