"Hôn lễ" của Hà Quyên và Chu Duệ Trạch thật sự là đơn giản đến không thể đơn giản hơn được nữa, một căn phòng nhỏ ở trong khách sạn.
"Tớ ra ngoài xem một chút, trên đường đi anh ấy bị kẹt xe." Hôn lễ của
Hà Quyên lần này chỉ có một bạn tốt tham gia, đương nhiên chính là Phan
Kỳ.
Nói xong, Hà Quyên cũng đã rời đi, đi đến quán rượu chờ Chu Duệ Trạch,
theo ven đường đi về phía trước một chút,như vậy có thể sớm nhìn thấy
anh.
Ở một nơi khác, sau khi Chu Duệ Trạch cúp điện thoại nhìn chằm chằm
chiếc xe tải chắn trước mặt, sắc mặt hết sức khó coi, hôm nay anh muốn
đi kết hôn, lại dám kẹt xe!
Ngồi ở vị trí tài xế, Nhiếp Nghiêu cảm thấy rõ ràng khí lạnh tản ra từ
bên cạnh, im lặng nhìn sang bên cạnh, quả nhiên, khí thế ẩn dấu của Chu
Duệ Trạch bắt đầu bộc lộ ra ngoài.
Vội vàng ho một tiếng, nhắc nhở Chu Duệ Trạch, chú ý trường hợp.
Chu Duệ Trạch cũng chỉ là nhất thời tức giận, được Nhiếp Nghiêu nhắc
nhở, lập tức khôi phục bộ dạng bình thường: "Kẹt xe rất đáng ghét."
Nhiếp Nghiêu im lặng nhìn chằm chằm tay lái, khống chế kích động muốn
khinh bỉ Chu Duệ Trạch, ở trong lòng gầm thét, hiện tại trong thành có
con đường nào không kẹt xe sao?
Một cái xe lại làm toàn bộ khí thế của cậu bộc lộ ra rồi sao?
Ngày thường là người bí hiểm khó dò, hiện tại mới đụng phải một chút chuyện nhỏ đã bắt đầu xù lông rồi hả?
Nếu để cho đám người anh em trước kia biết Chu Duệ Trạch biến thành như vậy, không chừng sẽ chạy tán loạn mất.
Nhiếp Nghiêu bất đắc dĩ lắc đầu, trong lòng cũng hiểu, đoán chừng không
phải kẹt xe làm Chu Duệ Trạch xù lông, mà bởi vì sợ Hà Quyên chờ sốt
ruột thôi.
"Sao vẫn chưa di chuyển?" Chu Duệ Trạch nhìn đồng hồ không ngừng, thân thể nhích tới nhích lui, nóng nảy lo lắng.
Nhiếp Nghiêu yên lặng nhìn lướt qua đồng hồ trên tay của anh, mới qua ba phút, không phải ba giờ, có cần gấp gáp như vậy không?
"Chúng ta đi đường cũ." Chu Duệ Trạch quyết định thật nhanh, mở cửa
xuống xe, "Đợi thời gian dài như vậy, còn không biết bị vây đến lúc nào. Chúng ta đi đường nhỏ trước đây."
Thật lòng Nhiếp Nghiêu muốn lạy Chu Duệ Trạch, đại ca, 3 phút rất dài sao? Rất dài sao?
Chỉ là, xét thấy người nào đó đối với lần kết hôn này hết sức chờ đợi, tinh thần Nhiếp Nghiêu cũng khẩn trương cao độ.
Bỏ lại xe đi theo Chu Duệ Trạch, dĩ nhiên, Nhiếp Nghiêu
có lý trí hơn so với người nào đó, gọi điện thoại cho trợ lý, để trợ lý đến lái xe đi, tránh làm trở ngại giao thông nơi này.
“Cậu đi chậm một chút!”Nhiếp Nghiêu đuổi theo Chu Duệ Trạch nhịn không
được gầm nhẹ: “Cậu muốn gây ra phiền toái không cần thiết sao!”
Thế nhưng không chút nào giữ lại tốc độ đi về phía trước, không biết tốc độ của bọn họ như vậy rất dọa người sao?
Bước chân Chu Duệ Trạch ngừng lại một chút, không dừng lại, nhưng tốc độ đã chậm lại, người bên ngoài nhìn chính là tốc độ sải bước chạy nhanh
về phía trước.
“Cô ấy chờ sẽ sốt ruột.” Chu Duệ Trạch giải thích một câu, bởi vì mới vừa rồi anh luống cuống mà có chút ngượng ngùng.
“Thời gian còn chưa tới.” Nhiếp Nghiêu chỉ chỉ đồng hồ trên cổ tay mình, “Có thể là Hà Quyên nhà cậu đi sớm.”
Nhắc tới Hà Quyên, trên mặt Chu Duệ Trạch lập tức nở nụ cười: “Ừ, Quyên
Tử chính là như vậy, làm cái gì cũng sẽ đến sớm, sẽ không để người khác
phải chờ.”
Vừa thấy được nụ cười như “Ánh sáng mặt trời rực rỡ” trên mặt Chu Duệ
Trạch, Nhiếp Nghiêu không nói gì, hối hận, vừa nhắc tới Hà Quyên cậu ta
đã không bình thường, cử chỉ của Chu Duệ Trạch thật là điên rồ rồi.
Vội vàng đến con hẻm nhỏ bên cạnh khách sạn, đã có thể thấy khách sạn,
Chu Duệ Trạch đột nhiên đứng lại, Nhiếp Nghiêu nhướng mày, anh phải đợi
lát nữa mới ra sân, Chu Duệ Trạch là người chồng danh chính ngôn thuận,
còn chờ cái gì?
Mới vừa rồi là người nào vô cùng lo lắng chạy tới?
“Chân cậu bị chuột rút à?” Nhiếp Nghiêu tới gần cười xấu xa, ngẫm lại,
ban đầu là người vang danh như thế, nhưng mới chạy một đoạn đường ngắn
đã chuột rút, như vậy về sau anh có thể lớn tiếng cười nhạo?
Ngay cả ánh mắt Chu Duệ Trạch cũng không cho Nhiếp Nghiêu, ném cho một
câu “an ủi”: “Đừng tiếc tiền thuốc, tiền chữa bệnh công ty có thể chi
trả, không cần đau lòng.”
Cậu mới có bệnh!
Trong lòng Nhiếp Nghiêu gầm thét.
Anh biết, không nên cãi vả với người nào đó, cuối cùng người thua thiệt luôn là anh.
“Nhìn cái gì? Còn không đi, Quyên Tử nhà cậu đang chờ cậu đó?” Nhiếp
Nghiêu thông minh nói sang chuyện khác, công kích xương sườn mềm của “kẻ địch”. Anh có thể vững vàng ngồi lên vị trí Tổng giám đốc, cũng không
phải chỉ là hư danh.
“Quyên Tử đang bận.” Giọng nói của Chu Duệ Trạch vừa nhắc tới Hà Quyên,
lập tức dịu dàng đến độ sắp chảy ra nước, Nhiếp Nghiêu nghe được mà toàn thân phát run, nổi da gà.
Nhiếp Nghiêu tự động bỏ qua sinh vật không bình thường nào đó, nhìn về
đường phía trước, vừa hay nhìn thấy Hà Quyên đẩy một chiếc xe rác đi lên dốc núi.
Gần tối chủ nhật, trên đường người đi lại rất nhiều, tuy không đi làm,
nhưng người đi dạo phố tụ hội cũng không ít hơn so với ngày thường.
Nhìn những người gặp thoáng qua xe rác, bộ dáng chau mày bịt mũi đi
nhanh cũng biết mùi kia khó ngửi thế nào, Hà Quyên cố tình làm như không có việc gì, đẩy đi lên.
Sườn núi cũng không phải rất cao, nhưng nữ công nhân vệ sinh hơn 40 tuổi một mình kéo lên nhất định là rất khó khan.
Sau khi lên sườn núi, Nhiếp Nghiêu thấy công nhân làm vệ sinh nhìn về
phía Hà Quyên cười cảm kích, nói cái gì đó, Hà Quyên nhếch miệng mỉm
cười, sau đó trở lại khu vực gần khách sạn, lấy khăn giấy ra xoa xoa
tay, xong ném vào thùng rác ven đường, giống như không có việc gì xảy ra tiếp tục nhìn hai bên đường, đợi Chu Duệ Trạch.
Hà Quyên đi từ từ dọc theo ven đường, mắt thấy sắp đến con hẻm nhỏ bọn
họ đang đứng, Nhiếp Nghiêu hung hăng trợn mắt nhìn người bên cạnh một
cái, còn không đi ra ngoài, chẳng lẽ muốn chờ bị phát hiện hay sao?
“Quyên Tử.” Chu Duệ Trạch vội vàng đi ra khỏi hẻm nhỏ, nghênh hướng Hà
Quyên, vừa đúng chặn lại tầm mắt Hà Quyên, không có cách nào thấy tình
huống trong hẻm nhỏ, “Chờ lâu chưa?”
“Không có, là em đến sớm.” Hà Quyên cười nói, “Anh đi từ bên này tới?”
Hình như bãi đậu xe không phải ở chỗ này.
“Hôm nay anh không lái xe.” Chu Duệ Trạch nói, “Em luôn chờ ở bên ngoài sao?”
“Không có, vừa mới ra ngoài thôi.”
“Sao không gọi điện thoại cho anh, ngày lạnh như vậy, chờ thời gian dài thì làm thế nào?” Chu Duệ Trạch đau lòng nói.
“Anh nói với em là kẹt xe, có gọi điện thoại cho anh, anh cũng không đến được, để cho anh gấp gáp làm gì?” Hà Quyên nói rất tự nhiên , “Mau vào
đi thôi, bạn thân của em còn muốn gặp anh một chút đấy.”
Bên trong hẻm nhỏ, Nhiếp Nghiêu nhìn bóng lưng đã đi xa của Chu Duệ
Trạch và Hà Quyên, liền trầm mặc, thu hồi thần thái hài hước vừa rồi,
như có điều suy nghĩ nhìn chằm chằm bóng lưng Hà Quyên.
Anh giống như hiểu tại sao Chu Duệ Trạch lại có thể thích Hà Quyên như vậy.
Trừ năm đó Hà Quyên giúp Chu Duệ Trạch,chỉ sợ còn vì tính cách Hà Quyên mà thôi.
Đối với ai cũng rất dịu dàng là người luôn suy nghĩ cho người khác, ai cũng muốn có một người bạn như thế.
Chỉ là…..Tại sao anh muốn làm người ác?
Nhiếp Nghiêu mồ hôi lấm tấm im lặng nhìn trời, đây chính là làm anh em giá cao sao?
Bình luận
- Chương 113
- Chương 112
- Chương 111
- Chương 110
- Chương 109
- Chương 103
- Chương 103
- Chương 103
- Chương 103
- Chương 103
- Chương 103
- Chương 103
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 100
- Chương 99
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 84
- Chương 84
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 83
- Chương 83
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1