"Chu Duệ Trạch" âm thanh đầu tiên được nói ra, câu nói kế tiếp liền trôi chảy hơn, "Ngày hôm nay tôi rất là vui."
"Hả? Có chuyện gì à?" Đầu dây điện thoại bên kia Chu Duệ Trạch tò mò hỏi, anh nói đùa, "Cô trúng số độc đắc à?"
"Ha ha. . . . . . Không sai biệt lắm." Quyên Tử vui vẻ cười, "Ở chổ làm chúng tôi mới mở một tiệm mới, đi qua bên đó làm tiền lương rất cao. . . . . ."
"Cô được điều đi qua đó hả?" Chu Duệ Trạch cũng giống cô vui vẻ cười, "Quả nhiên là chuyện tốt nha."
"Không có, tôi không có được điều đi qua đó." Quyên Tử nói xong khiến cho nụ cười Chu Duệ Trạch dừng lại, nghi ngờ hỏi, "Cô không có được điều qua đó, tại sao cô lại vui mừng?"
"Không phải cô nói, ở chổ làm xảy ra chút chuyện sao. . . . . ." Quyên Tử suy nghĩ một chút, cô cảm thấy cô nói với Chu Duệ Trạch cũng không sao, huống chi, bây giờ cô có chuyện vui muốn chia sẽ với anh, "Những đồng nghiệp làm tôi không thoải mái kia đều đi qua đó hết rồi."
"Ha ha. . . . . . Chúc mừng chúc mừng, vậy cô có thể thoải mái làm việc rồi." Cô nghe được trong giọng nói của anh rất hưng phấn, trong lòng Quyên Tử hiện lên nụ cười rự rỡ như ánh mặt trời của anh.
"Đúng vậy, đúng vậy a." Quyên Tử nhảy lên giường, nằm xuống ngã lưng, "Tuy tôi làm ở đây không được tăng tiền lương, nhưng tôi cũng rất vui vẻ rồi."
"Anh cũng biết, tối hôm đó, tôi rất là buồn. . . . . ." Quyên Tử chia sẽ tâm tình mình với Chu Duệ Trạch, Chu Duệ Trạch đúng lúc sẽ trả lời cô, để cô thoải mái nói chuyện.
Liếc mắt nhìn đồng hồ báo thức trên bàn, Quyên Tử kịp thời thu hồi lại đề tài: "Nhìn xem, tôi đã làm trễ thời gian của anh rồi? Đều tại tôi hưng phấn quá."
"Cám ơn anh, Chu Duệ Trạch, cám ơn anh đã nghe tôi nói nhiều như vậy." Quyên Tử phát hiện, cô đã thật lâu không có cùng người khác tán gẫu vui vẽ đến như vậy, thật rất thoải mái.
"Thật muốn cám ơn tôi sao?" Âm thanh Chu Duệ Trạch từ trong ống nghe truyền đến, thế nhưng mang theo sự hài hước, "Mời tôi ăn cơm được rồi."
"À?" Quyên Tử không ngờ Chu Duệ Trạch sẽ nói đến điều này.
Nghe được Quyên Tử đang kinh ngạc, Chu Duệ Trạch cười ha hả: "Chọc cô chơi , được rồi, cứ như vậy đi, tôi đi làm đây."
Rõ ràng giọng nói của Chu Duệ Trạch không khác với lúc nãy, nhưng mà lại làm cho cảm nhận chút bi thương từ anh, nghĩ đến anh có chuyện gì, cô không hề nghĩ ngợi thốt ra: "Hôm nay tôi được nghĩ, anh tan việc thì chúng ta đi ăn cơm."
"Được." Chu Duệ Trạch nhanh chóng đồng ý, hai người nói lời tạm biệt, sau đó cúp điện thoại.
Quyên Tử nắm điện thoại trong tay, nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại đang tối, rồi ngẫn người, sau một lúc lâu cô mới nhấn màn hình tìm tên trên điện thoại.
Một cái tên quen thuộc nhảy ra, làm ánh mắt cô đau nhói -- Thịnh Nhạc Dục.
Nếu trước kia cô có chuyện gì cô sẽ gọi cho anh đầu tiên, nhưng bây giờ đã không cần gọi nữa rồi.
Suy nghĩ một chút sự tình trước kia, bất luận cô chia sẽ niềm vui hay nỗi buồn với hắn, thì đơn giản cho chỉ nhận được tám chử: "Anh đang rất bận, sau này hãy nói."
Tám chữ này từ đó tới giờ vẫn chưa từng thay đổi, sau khi nói xong, hắn liền ngắt điện thoại.
Dần về sau, cô đã hình thành thói quen không bao giờ nói chuyện với hắn nữa.
Nghĩ hắn nhất định đã chán cô, nếu không hắn sẽ không làm như vậy?
Đối với Thịnh Nhạc Dục mà nói, cô là một người con gái thấp hèn, không xứng với địa vị của hắn.
Đêm hôm đó, cô thấy quần áo giầy dép nằm ở cửa của người phụ nữ đó đều là hàng hiệu, mà người phụ nữ đó lại mặt áo ngủ tơ tằm, mới là người xứng với hắn.
Cô nhìn lại chính mình? Mặc quần áo ở cửa hàng quen đường, hoặc là quần áo mua ở cửa hàng thanh lý.
Cô nhìn lại mình từ đầu đến chân, làm sao xứng với thân phận của Thịnh Nhạc Dục?
Hắn đường đường là một nhà thiết kế !
Đứng dậy, cô ăn một chút điểm tâm, sau đó rửa mặt, ngủ bù.
Công việc của cô khác với người ta, người ta làm ban ngày, ban đêm ngủ, còn cô thì ngược lại.
Đang ngủ mơ mơ màng màng, cô nghe tiếng chuông điện thoại vang lên, đưa tay lên tủ đầu giường nhận điện thoại.
"Quyên Tử." Giọng nam dịu dàng mang theo hưng phấn, "Tôi sắp tan việc, tôi đến đón cô sao?"
"À? Ồ! Chu Duệ Trạch." Quyên Tử lúc này mới tỉnh táo lại, mở ra ánh mắt buồn ngủ, "Anh tan việc rồi?"
"Còn chưa có, sao vậy, quấy rầy cô ngủ sao?" Âm thanh Chu Duệ Trạch trong nháy mắt trầm xuống, mang theo một tia thất vọng, "Cô nghĩ ngơi đi, chúng ta hôm nào gặp lại."
"Không cần, anh cho tôi biết chổ đi, tôi tự mình tới là được rồi. Giờ tan việc dễ bị kẹt xe, anh đừng chạy tới chạy lui." Quyên Tử ôm chăn nửa ngồi dậy, dựa vào đầu giường.
"Vậy được rồi, địa điểm tôi nhắn tin cho cô, một hồi gặp." Chu Duệ Trạch cười cười, cúp điện thoại.
Quyên Tử ngồi ở trên giường, chưa tới một phút đồng hồ, chuông điện thoại liên vang lên, tin nhắn tới.
Vừa nhìn thấy địa điểm không xa, một tiếng rưỡi nữa mới tới giờ hẹn, vừa đủ thời gian cho cô thay đổi quần áo.
Tuyết tan rồi, nhưng vẫn còn lạnh.
Mặc vào áo lông và khăn quàng cổ, còn 40’ nữa mới tới thời gian tan ca, cô ngồi xe sẽ không tới trễ.
Khóa chặt cửa đi xuống lầu, Quyên Tử ngây ngẩn cả người, nhìn người đàn ông đang đứng trước mặt cô, anh cười rực rở, mở trừng hai mắt, cô cho là mình xuất hiện ảo giác.
"Sao anh tới đây?" Quyên Tử vội vàng đi về phía trước mấy bước, Chu Duệ Trạch cũng vội vàng đi tới, "Tôi tan việc sớm, nên tới đây."
Nói xong, anh chỉ về chiếc xa cách đây không xa, xấu hổ nói: "Tôi lái xe tới, cô đi xe với tôi chứ."
Quyên Tử nhìn thấy đó là chiếc xe hơi bình dân có rèm che.
Quyên Tử không có từ chối, ngồi lên ghế lái phụ, tùy ý hỏi: "Anh đang làm ở đâu?"
Chu Duệ Trạch vừa lái xe vừa tùy ý báo ra tên công ty, nói xong anh cười hỏi: "Cô thích ăn cái gì?"
Sau khi hỏi xong, anh không nghe thấy Quyên Tử trả lời, anh nhìn cô, khẩn trương hỏi: "Sao vậy?"
Không phải anh nói sai gì rồi chứ?
Nhưng là từ khi hai người gặp nhau, hắn chưa nói được mấy câu mà.
Quyên Tử ngơ ngác nhìn anh đang thấp thỏm, từ công ty của anh đến nơi họ hẹn nhau rất gần, nhưng đến nhà cô thì lại ngược đường.
Anh tới đón cô nhất định là đã đi đường vòng.
"Sao anh không đi tới đó rồi đợi tôi cũng được mà?" Quyên Tử không phải là người dễ giấu được cảm xúc của mình, nghĩ cái gì liền nói cái đó.
"Lúc này đang kẹt xe." Chu Duệ Trạch không cần suy nghĩ đã nói, thoải mái cười.
Nụ cười tinh khiết của anh, khiến cho lỗ mũi cô trở nên chua xót, trong mắt liền nổi lên sương mù nhàn nhạt.
Bình luận
- Chương 113
- Chương 112
- Chương 111
- Chương 110
- Chương 109
- Chương 103
- Chương 103
- Chương 103
- Chương 103
- Chương 103
- Chương 103
- Chương 103
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 100
- Chương 99
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 84
- Chương 84
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 83
- Chương 83
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1