Mười giờ tối, Hà Quyên thay xong quần áo rồi ra ngoài, buộc áo lông vừa ra cửa hội quán liền thấy Chu Duệ Trạch đứng trước mặt cô.
Dưới đèn đường, sắc mặt tái nhợt, còn lộ ra nụ cười ôn nhu đối với cô.
Trong đêm đông như vậy, thoạt nhìn hết sức đáng thương, giống như nai con lạc đường, mê mang sợ hãi.
Hà Quyên trong lòng căng thẳng, vội vàng đi nhanh hai bước: “Chờ không lâu chứ?”
“Không, tôi vừa tới.” Chu Duệ Trạch cười, tia hồng tơ máu trong mắt không thế che dấu, Hà Quyên trong lòng đau xót, đưa tay, chủ động kéo tay Chu Duệ Trạch, “Đi thôi, muốn đi đâu?”
Cô có thể hiểu được vì sao Chu Duệ Trạch lại trở nên như vậy, đêm qua nhìn thấy Nhiếp Nghiêu, mới làm Chu Duệ Trạch đau lòng.
Lúc trước khi Thịnh Nhạc Dục đối với cô như thế, cô cũng đau như vậy.
Chẳng qua, cô kiên cường hơn so với Chu Duệ Trạch một chút, dù sao cái tên Nhiếp Nghiêu chết tiệt kia đưa Chu Duệ Trạch đến con đường kia cuối cùng còn bỏ mặc anh, đả kích như vậy so với cô phải mạnh mẽ nhiều lắm.
Cho nên, nhìn thấy bộ dạng này của Chu Duệ Trạch, Hà Quyên hoàn toàn hiểu một trăm phần trăm, chủ động kéo tay Chu Duệ Trạch, an ủi anh.
Chỉ là muốn không tiếng động nói cho anh biết, anh còn có bạn bè, không phải bị toàn bộ thế giới vứt bỏ.
Chắc chắn chuyện với Nhiếp Nghiêu, Chu Duệ Trạch cũng không thể nói với cha mẹ, càng không thể nào nói với bạn bè trước kia, hiện tại bên cạnh anh chỉ có cô, cô không an ủi anh, còn có ai an ủi anh đây?
Đương nhiên, nếu là bạn nam giới khác, cô sẽ không tùy tiện đi qua nắm tay như vậy.
Bởi vì Chu Duệ Trạch là loại người sợ bị xã hội cô lập, nếu cô lại cố ý tránh né, ngược lại sẽ khiến cảm xúc anh đã sa sút lại càng suy giảm.
Cho nên, Hà Quyên không hề nghĩ ngợi liền kéo tay Chu Duệ Trạch.
“Đi ăn khuya thôi.” Chu Duệ Trạch khẽ động khóe môi miễn cưỡng cười, che dấu sự vui vẻ trong lòng, tỏ ra không có chú ý tới tay hai người nắm chặt nhau, đi tới bên cạnh xe, mở cửa bên ghế phụ, đợi Hà Quyên ngồi vào, anh mới lên xe, nhanh chóng rời hội quán.
Hà Quyên vụng trộm đánh giá Chu Duệ Trạch, nhìn sắc mặt anh cực kém, vừa nhìn chính là bộ dáng một đêm không ngủ.
Ngày hôm qua gặp Nhiếp Nghiêu, thật sự là cho anh đả kích rất lớn.
Trong lòng hơi đau, người bỏ ra tình cảm, luôn bị thương sâu sắc nhất.
Cô cũng không hiểu, người như Nhiếp Nghiêu và Thịnh Nhạc Dục, rốt cuộc là tâm địa như thế nào?
Có thể vô tình tàn nhẫn chà đạp tình cảm của người khác như vậy.
Cho dù không thích, không yêu, hoàn toàn có thể tâm bình khí hòa nói rõ ràng, cô hoặc là Chu Duệ Trạch, bọn họ giống như là người dây dưa không rõ ư?
Tại sao phải dùng phương thức vô cùng tàn nhẫn, vô tình xé nát lòng của bọn họ?
Nhìn người khách giãy dụa trong khổ sở như vậy, bọn họ rất thoải mái ư?
Đợi cho xe dừng lại, giọng Chu Duệ Trạch hơi khàn khàn gọi trở về lực chú ý của Hà Quyên: “Cô có khỏe không?”
Ngẩng đầu, vừa hay nhìn thấy trong kính chiếu hậu, sắc mặt cô tái nhợt, cố gắng giương lên khóe môi, nụ cười như cũ cứng ngắc khó coi. Nhưng Hà Quyên vẫn như cũ cố gắng mỉm cười, nếu không cười, cô sợ mình sẽ khóc.
“Không sao, chúng ta đi ăn cơm thôi.”
Nói xong, tự mình mở cửa ra xuống xe.
Chu Duệ Trạch ngồi ở trong xe, mắt tối sầm lại, sau đó nhanh chóng xuống xe, đến khi đứng trước mặt Hà Quyên, vẻ u ám vừa rồi trong mắt đã biến mất, trở thành một chàng trai trẻ gặp phải chuyện không vừa ý nhưng vẫn gượng cười không từ bỏ.
Đây là nhà hàng món ăn Quảng Đông mở cửa hai mươi tư giờ, bên trong bố trí cây cầu nhỏ nước chảy, ăn khuya có các món điểm tâm Quảng Đông, gọi mấy món, thêm một bầu trà Phổ Nhỉ, hai người im lặng chờ thức ăn mang lên.
Buổi tối không có nhiều người, các loại điểm tâm rất nhanh được mang lên.
Hai người nói chuyện trên trời dưới đất, tin đồn thú vị trong xã hội thậm chí cả tin Bát Quái giải trí cũng tán gẫu một lần, thế nhưng, ai cũng không đề cập đến Thịnh Nhạc Dục và Nhiếp Nghiêu.
Khi tổn thương đã tạo thành, lại đào móc ra sẽ chỉ khiến miệng vết thương vĩnh viễn cũng không có cách nào khép lại, đều là người bị tổn thương, cần nhất một người im lặng làm bạn.
Hà Quyên và Chu Duệ Trạch ở trong quán nói truyện thật vui, thưởng thức món ăn ngon Quảng Đông, thương tổn trong lòng dần dần lãng quên.
Mà một bên kia, Thịnh Nhạc Dục vốn có được người đẹp cuộc sống vô cùng vui sướng, sặc mặt lại khó coi nhìn chung quanh đám người kỳ quái.
Một đám người cuồng loạn khoa trương uốn éo thân thể, cười đùa thét lên hòa vào cùng âm nhạc, tạo thành âm thanh chói tai, từng tiếng như sóng biển đánh sau vào thần kinh của hắn, khiến cho dạ dày hắn đang không thoải mái lại càng thêm khó chịu.
“Nhạc Dục, làm sai mà không đến chơi?” Cánh tay trắng nõn của Tả Phỉ Bạch lập tức quấn lấy cổ Thịnh Nhạc Dục, cả người giống như rắn quấn lên trên người của hắn.
“Đi về.” Thịnh Nhạc Dục nhướng mày, trực tiếp đừng dậy, môi trường quán bar ầm ĩ khiến cho hắn đau đầu.
“Nhạc Dục, chúng ta mới đến, sao lại trở về?” Tả Phỉ Bạch bất mãn vặn vẹo vòng eo, muốn Thịnh Nhạc Dục ở lại, cô ta còn chưa có chơi đùa, trở về quá mức nhàm chán.
Thịnh Nhạc Dục quay đầu lại lạnh lẽo nhìn Tả Phỉ Bạch một cái: “Nếu cô muốn chơi thì ở lại một mình.”
Vừa thấy Thịnh Nhạc Dục như vậy, Tả Phỉ Bạch cũng không dám nhiều lời vô ích nữa, vội vàng đi theo.
Khoác cánh tay Thịnh Nhạc Dục, mặt cười: “Chúng ta về nhà.”
Trong lòng Thịnh Nhạc Dục hừ lạnh một tiếng, coi như người phụ nữ này thức thời.
Lái xe trở về, Thịnh Nhạc Dục vừa vào trong nhà, mệt mỏi trực tiếp ngã xuống ghế sopha, dạ dày đau đến khó chịu.
Trước kia hắn còn có bệnh đau dạ dày, nhưng mà đã lâu rồi không tái phát, đột nhiên đau, khiến cho hắn thật là có chút không chịu được.
“Thế nào?” Tả Phỉ Bạch cũng chú ý đến sắc mặt Thịnh Nhạc Dục không tốt lắm, quan tâm nhích lại gần, trượt vào trong ngực của hắn, vươn ra cái lưỡi đỏ tươi trêu chọc Thịnh Nhạc Dục môi mím chặt, hai mắt quyến rũ mê hoặc hắn.
Nếu là quá khứ, Thịnh Nhạc Dục chắc chắn sẽ ôm sát cô ta vào trong ngực, thật tốt vận động một phen, thế nhưng lần này, Thịnh Nhạc Dục lại đẩy cô ta ra.
Tả Phỉ Bạch trực tiếp ngã ngồi trên sàn nhà sắc mặt biến đổi, không đợi cô ta phục hồi lại tinh thần, chỉ nghe thấy Thịnh Nhạc Dục đỉnh đạc ra lệnh: “Tôi muốn ăn cháo.”
“Ăn cháo?” Tả Phỉ Bạch đè xuống khó chịu trong lòng, cố gắng nặn ra khuôn mặt tươi cười: “Đã muộn thế này, sợ là khách sạn không có bán.”
Dạ dày Thịnh Nhạc Dục đau đến khó chịu, cho tới bây giờ cũng không nghĩ tới, ăn bát cháo sẽ khó khăn như vậy, chán ghét nhìn chằm chằm Tả Phỉ Bạch: “Cô không đi nấu?”
Cho dù Tả Phỉ Bạch có thể giả bộ, lần này Thịnh Nhạc Dục khiến cho mặt nạ hoàn mỹ của cô ta cũng xuất hiện vết rách.
Cô ta là người mẫu, mỗi một chỗ trên người phải hoàn hảo, làm sao có thể vào phòng bếp toàn khói dầu, đây chính là nơi tai họa tổn thương làn da nghiêm trọng.
Bộ dáng Tả Phỉ Bạch tựa như thấy quỷ, khiến cho Thịnh Nhạc Dục cảm thấy chán ghét, phiền chán xua tay: “Cút.”
Sắc mặt Tả Phỉ Bạch trắng bệch, cô ta cần cầu cạnh hắn, nhưng mà, còn chưa tới nông nỗi mặc cho hắn quát lớn, đứng dậy dậm giầy cao gót cao ba tấc, lắc lắc eo thon nhỏ bước nhanh rời đi.
Rầm một tiếng đóng cửa, nói cho Thịnh Nhạc Dục, cô ta có bao nhiêu khó chịu, cô ta đang tức giận.
Vốn là dạ dày đau đến khó chịu Thịnh Nhạc Dục bị tiếng đóng cửa làm cho phiền não, một tay kìm daj dày đau đớn, từ từ đi đến phòng bếp, muốn tìm cái gì có thể ăn.
Trước kia, bất kể hắn trở về rất trễ, trong phòng bếp cũng sẽ có chuẩn bị sẵn thức ăn.
Còn có canh để trong hộp giữ ấm, uống canh, dạ dày hắn sẽ thoải mái một chút.
Ôm ý nghĩ như vậy, Thịnh Nhạc Dục bước nhỏ đi đến phòng bếp, tách một tiếng bật công tắc điện, ánh sáng lạnh lẽo phản xạ trên gạch men sứ sạch sẽ, mà phòng bếp trống không ảm đạm vắng ngắt.
Thức ăn quen thuộc, bình canh giữ ấm tất cả đều không thấy, kệ bếp sạch sẽ trống rỗng, lạnh lẽo sáng bóng giống như không tiếng động cười nhạo hắn.
Bình luận
- Chương 113
- Chương 112
- Chương 111
- Chương 110
- Chương 109
- Chương 103
- Chương 103
- Chương 103
- Chương 103
- Chương 103
- Chương 103
- Chương 103
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 100
- Chương 99
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 84
- Chương 84
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 83
- Chương 83
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1