chương 100/ 113

Trong nháy mắt đã đến ngày tiệc, Chu Duệ Trạch đã nói trước với Hà Quyên, Hà Quyên cũng hiểu lần này đến đó chỉ sợ sẽ không đơn giản như vậy.

Vốn không thích loại trường hợp này, đoán chừng lần này đi gặp mặt càng thêm không thích.

Lúc xế chiều, Chu Duệ Trạch cùng Hà Quyên đi làm tóc thử lễ phục, nhìn Chu Duệ Trạch dừng xe xong, chỉ thấy Hà Quyên đang ngồi tại chỗ cười không tiếng động, Chu Duệ Trạch có chút không rõ cho nên đi tới hỏi "Cười cái gì?"

Hà Quyên ngẩng đầu có thâm ý khác nhìn Chu Duệ Trạch một cái: "Làm sao lại muốn đi tới đây?"

Chu Duệ Trạch vội ho một tiếng, lầu bầu một câu: "Trùng hợp."

Sau đó, sắc mặt tự nhiên ôm Hà Quyên đi vào.

Sau khi đi vào vẫn như cũ là phòng làm việc lần trước, như cũ là một người thanh niên thời thượng, lần này khác nhau là, sắc mặt của người thanh niên này bình thường hơn, trực tiếp lấy ra một bộ lễ phục đi tới chỗ Hà Quyên: "Đây là lễ phục đặc biệt thiết kế dành cho cô, cô xem một chút xem có thích không?"

Màu tím nhàn nhạt, có đường nét hoa văn sang trọng, điểm nhấn là những viên pha lê phát sáng.

Kiểu dáng không quá cầu kỳ phức tạp chỉ đơn giản hào phóng lại thêm vẻ huyền bí.

Hà Quyên cười nhìn bộ lễ phục này một chút, nhìn người thanh niên thời thượng rất vui vẻ, chân thành nói: "Tôi rất thích, cám ơn."

Người thanh niên tự tin cười một tiếng, cũng không vì Hà Quyên thích thú mà cảm thấy kiêu ngạo, phần tự tin này chỉ vì anh có lòng tin với mẫu thiết kế của mình.

Những món đồ mà anh thiết kế ra nhất định sẽ phù hợp nhất với khách hàng, có thể phát huy khí thế của khách hàng vô cùng tinh tế.

Hà Quyên tò mò hỏi một câu: "Anh sẽ không thật sự chỉ là một chuyên gia thiết kế bình thường chứ?"

Cô cứ có một loại cảm giác người trong phòng làm việc này không có loại khí phách này.

Chàng trai khẽ mỉm cười: "Tôi chỉ là một người muốn bày biện những mẫu thiết kế đẹp nhất ra cho mọi người xem."

Nghe được người thanh niên nói như vậy, Hà Quyên cười, cô thích tác phong làm việc cùa người thanh niên này.

Chu Duệ Trạch ngồi một bên sắc mặt có chút không dễ chịu, bà xã của anh tại sao lại cười nói với một người đàn ông khác?

Còn cười đến vui vẻ như vậy?

Chu Duệ Trạch mở miệng hỏi: "Quần áo của tôi đâu?"

Người thanh niên thời thượng hơi cảm thấy kinh ngạc nhướng mày lên, lễ phục của Chu Duệ Trạch đã sớm được đặt ở bên cạnh anh rồi, làm gì còn phải hỏi thêm câu này?

Ngay sau đó thấy ghen tỵ trong đáy mắt của Chu Duệ Trạch, ở trong lòng người thanh niên không tiếng động cười trộm, thì ra là như vậy, anh ta có lúc cũng là người bình thường nha.

Tuy rất buồn cười, nhưng mà, có mấy người vẫn là không nhìn nổi.

Người thanh niên biết đúng mực, vội vàng dẫn Chu Duệ Trạch đến một căn phòng khác, cầm y phục cho anh thay.

Sau khi Chu Duệ Trạch thay quần áo xong, người thanh niên giúp anh sửa sang lại kiểu tóc, Chu Duệ Trạch hài lòng nhìn mình trong gương, thậm chí còn xoay xoay hai vòng.

Người thanh niên im lặng nhìn, anh làm sao lại cảm thấy mình là đang nhìn một con chim công xòe đuôi vậy?

Sau khi Chu Duệ Trạch ra ngoài trực tiếp đi tìm Hà Quyên: "Bà xã, như thế nào?"

Hà Quyên ngẩng đầu, vừa lúc nhìn thấy Chu Duệ Trạch trong gương, lập tức giống như là bị sét đánh, ngây ngẩn cả người.

Kinh diễm!

Hà Quyên chỉ nghĩ được hai chữ này.

Thật ra thì hai chữ kinh diễm đặt lên người một người đàn ông có thể sẽ có chút cảm giác không tốt lắm, nhưng mà, trong nháy mắt đó Hà Quyên chỉ có loại cảm giác này.

Chu Duệ Trạch không nghe thấy Hà Quyên trả lời, trong lòng có chút hơi buồn bực, chẳng lẽ mình như vậy mà không còn sức hút sao?

Ngẩng đầu nhìn về phía gương, vừa đúng lúc giao với ánh mắt của Hà Quyên ở trong gương, lập tức liền nhìn thấy ánh mắt của Hà Quyên, Chu Duệ Trạch mới yên tâm cười, bày ra khí phách tự nhiên như ngày thường: "Bà xã, anh ngồi bên cạnh chờ em."

Đi đến ngồi lên ghế sa lon bên cạnh, là một người phong lưu lỗi lạc, đoạt đi ánh mắt của mọi người.

Lúc người thanh niên tiến vào sửng sốt một chút, lúc nào thì phòng làm việc của anh trở thành nơi bán nhan sắc rồi?

Đợi đến khi Hà Quyên thay lễ phục xong ra ngoài, ánh mắt Chu Duệ Trạch trợn trắng rồi, anh đã nói bà xã anh xinh đẹp chứ sao.

Chỉ là bình thường không trang điểm, nhìn thoáng qua đồ trang sức trang nhã, lập tức phô bày vẻ đẹp hoàn mỹ.

Chu Duệ Trạch ba chân bốn cẳng đi đến trước mặt Hà Quyên, ôm eo của cô, ở bên tai cô nói nhỏ: "Bà xã, chúng ta về nhà."

Hà Quyên không nhịn được liếc anh một cái: "Không phải nói là đi dự tiệc sao?"

Chu Duệ Trạch bĩu môi, anh thật sự không muốn đi, vẫn muốn ở cạnh bà xã sống qua ngày thì tốt hơn nhiều, còn những người khác, đều đứng qua một bên.

"Đi thôi." Hà Quyên buồn cười ôm cánh tay Chu Duệ Trạch, cô biết Chu Duệ Trạch muốn chính thức ngả bài với cha mẹ anh, nếu như vậy, trở về nhà làm gì?

Chu Duệ Trạch than nhẹ một tiếng, bất đắc dĩ rời đi, thật sự là phiền toái.

Nghĩ như vậy, hai người đi thang máy xuống.

Lúc đến cửa, một chiếc sang trọng dừng ở trước mặt bọn họ, người ngồi ngay chỗ kế bên tài xế lập tức đi ra, ân cần mở cửa xe ra.

Hà Quyên nhìn Chu Duệ Trạch một cái, Chu Duệ Trạch mỉm cười nhìn về phía cô, xem ra tối nay không yên rồi.

Lên xe, bên trong cũng không có mùi xăng chán ghét, rất là thoải mái.

Xem ra, đồ vật bên trong rất xa hoa, ghế ngồi rất thoải mái.

Hà quyên dựa vào ghế ngồi, quan sát vật trang trí bên trong xe, cười cười nhìn Chu Duệ Trạch một cái: "Rất có tiền nha."

Chu Duệ Trạch lập tức cười nịnh hót, bày ra bộ mặt làm nô lê cho vợ: "Đều là vì bà xã."

"Anh bình thường nhìn chiếc xe kia không quen sao?" Hà Quyên nhớ tới chiếc xe nhỏ tiết kiệm xăng dầu mà bây giờ bọn họ thường láy đi làm.

"Không có khác biệt quá lớn." Chu Duệ Trạch cười cười, hai người trong xe tùy ý tán gẫu.

Phía trước người lái xa còn có một tay láy phụ, hai người ngồi giống như cọc gỗ không động chút nào, cách làm việc thường ngày tuyệt đối là tập trung cao độ.

Chỉ là cũng khó trách, người có thể xuất hiện ở bên cạnh Chu Duệ Trạch tất nhiên phải là trợ thủ đắc lực, người bình thường có thể đặt ở trước mặt anh sao?

Xe một đường chạy ra bên ngoài, càng chạy địa điểm càng xa, Hà Quyên quan sát khung cảnh ngoài xe, hỏi một câu: "Luôn ở ngoài thành, cuộc sống có tốt hay không?"

Bên ngoài thì thanh tịnh, nhưng nếu như muốn mua thức ăn nấu cơm, đi bệnh viện, chắc cũng sẽ phải phiền toái.

Chu Duệ Trạch nhẹ nhàng cười: "Bọn họ bình thường ở trong thành phố cũng có biệt thự, nhưng ngoài thành rộng rãi, thích hợp để tụ hợp hơn."

Hà Quyên hiểu rõ gật đầu, sau đó ảo não vỗ trán của mình: "Em quên mất, coi như là ở bên ngoài, cũng có người có thể giúp đỡ mua đồ đưa qua."

Cách suy nghĩ của cô vẫn là không theo kịp cách sinh hoạt của người nhà giàu.

"Bà xã thích ở ngoài thành phố sao?" Chu Duệ Trạch hỏi, "Không khí tốt."

"Cũng có thể." Hà Quyên nghe được Chu Duệ Trạch nói như vậy liền hứng thú, "Nếu như chỗ ở khá lớn, chúng ta có thể trồng rau cải ở trong sân, đến lúc đó có thể ăn tươi, trồng nhiều cây xanh bảo vệ môi trường, cũng tốt cho sức khỏe."

"Được, về sau chúng ta làm một cái." Chu Duệ Trạch cười gật đầu, đã bắt đầu tưởng tượng đến bộ dáng lúc bọn họ trồng rau.

Trong chớp mắt, xe dừng trong một biệt thự rất lớn, nhìn đèn sáng rỡ trong biệt thự, trong lòng Hà Quyên cũng chỉ hiện lên hai chữ —— có tiền.

Nhìn xe dừng trong sân, thực sự đã vượt qua triển lãm xe rồi, cô không biết nhiều nhãn hiệu xe, nhưng loáng thoáng cũng biết mấy cái, tỷ như BMW, Bentley ......

Chu Duệ Trạch cũng không vội vã xuống xe, mà là tiến tới bên tai Hà Quyên khẽ cười nói: "Bà xã, bên trong có thể sẽ tương đối nhộn nhịp."

Chỉ nói như vậy, nhưng thật ra Chu Duệ Trạch có tâm tư khác.

Anh thật lo lắng Hà Quyên lại đột nhiên cảm thấy chênh lệch giữa hai người, sau đó, không cần anh nữa.

Hà Quyên không phải là một người tham tiền, anh biết, nhìn vẻ mặt cô nhìn những chiếc xe kia là có thể hiểu, chỉ là thưởng thức, trong mắt không có một chút suy nghĩ ham muốn.

Dù biết anh rất có tiền, nhưng cuộc sống của Hà Quyên lúc trước như thế nào thì bây giờ cũng như thế ấy, không có một chút thay đổi nào.

Anh chỉ là sợ Hà Quyên đột nhiên có một suy nghĩ, không muốn làm cản trở cuộc sống của anh, nếu thật sự như vậy, anh chắc sẽ khóc đến chết.

Cho nên, lần này tới đây, ngoại trừ muốn tỏ rõ thái độ với cha mẹ anh, chính là muốn nhìn một chút, Hà Quyên có phải thật sự tiếp nhận anh từ trong đáy lòng hay không.

"Cũng không có gì lớn, lần một lần hai, không thành vấn đề." Hà Quyên hào phóng vỗ bả vai Chu Duệ Trạch, "Vào thôi."

Bình luận





Chi tiết truyện