“Ha ha, Liễu Tương Vân, sao mặt ngươi tái như vậy a!” Ấn Thủy một bên hướng Phong Vụ tươi cười, một bên xem thường nói.
“Nói!” Thanh âm lạnh lùng, tràn ngập sát khí trong miệng Nguyệt Như Tuyết phát ra, Liễu Tương Vân mặt biến sắc nhìn Liễu Thanh Vân, lại nơm nớp lo sợ nhìn Nguyệt Như Tuyết ngồi ở chủ vị, nhất thời xụi lơ, giống như già đi vài tuổi, vẻ mặt không cam lòng cùng hậm hực không còn mang phong thái của võ lâm tam đại mỹ nữ ngày xưa.
“Liễu Tương Vân, vậy Liễu Thanh Vân chính là… tại sao lại là… Ngươi…. Ngươi…” Giang Hải Minh kinh nghi, sợ hãi, ánh mắt không thể tin nhìn Nguyệt Như Tuyết, Liễu Tương Vân cùng Liễu Thanh Vân.
“Cáp… Cáp… Cáp…” Liễu Tương Vân oán hận nhìn Liễu Thanh Vân, liếc mắt một cái, không thể khống chế cười rộ lên, “Tại sao, tại sao ngươi lại là con của Giang Hải Minh!”.
“Nương ~” Nhìn thấy Liễu Tương Vân tựa hồ đã lâm vào trạng thái điên cuồng, Liễu Thanh Vân sau khi tiếp nhận những đả kích liên tiếp, không biết nên làm như thế nào cho phải, mình rốt cuộc là con của ai?
“Chuyện đã như thế này, Liễu lâu chủ nên đem sự tình nguyên do nói ra thì tốt hơn.” Bắc Đường Giản nhìn Liễu Tương Vân và Giang Hải Minh trước mặt, cùng với con của bọn hắn – Liễu Thanh Vân, bất đắc dĩ mà lại đau lòng thở dài, từ khi nào Nhất trang lầu hai nhị thế gia bọn hắn lại rơi vào tình cảnh này.
Liễu Tương Vân tựa hồ vừa yêu say đắm vừa đau hận vuốt ve khuôn mặt cực giống Giang Hải Minh của Liễu Thanh Vân, chậm rãi nói ra sự tình lâu nay mình vẫn giấu.
Mười sáu năm trước, khi đó Nguyệt Như Tuyết sáng lập Nguyệt Thanh cung được không lâu. Cho dù là vừa sáng lập Nguyệt Thanh cung, nhưng với địa vị của Nguyệt Như Tuyết trên giang hồ, hắn mười hai tuổi lấy ba chiêu đánh bại võ lâm đệ nhất cao thủ, trở thành thần thoại, địa vị trên giang hồ không thể lung lay.
Cơ hồ không người nào dám khiêu chiến với Nguyệt Như Tuyết, cũng không có người hay môn phái giang hồ nào dám mạo hiểm xông vào Nguyệt Thanh cung . Cũng bởi vì điều này, Nguyệt Như Tuyết trở thành hình tượng tình lang của các nữ nhân trên giang hồ, đương nhiên lúc ấy Liễu Tương Vân chưa phải là lâu chủ Hương Vân lâu, một trong võ lâm tam đại mỹ nữ.
Sauk hi sáng lập Nguyệt Thanh cung, lần đầu tiên Nguyệt Như Tuyết xuất hiện trên giang hồ, tạo nên náo động lớn. Mà Liễu Tương Vân không biết từ nơi nào biết được khách *** Nguyệt Như Tuyết đặt chân đến, đối với Nguyệt Như Tuyết nói hết mọi ái mộ. Lúc còn trẻ hết sức lông bông, từ trước đến nay chỉ cầu tùy tâm sở dục, Nguyệt Như Tuyết cũng không cự tuyệt Liễu Tương Vân, vì thế hai người liền có quan hệ.
Liễu Tương Vân tự cho là được Nguyệt Như Tuyết xem trọng, liền phân phó người ở trên giang hồ truyền bá hai người có quan hệ thân mật. Lúc ấy mọi người nhìn hai người như một đôi Kim Đồng Ngọc Nữ. Nhưng không ai biết, Nguyệt Như Tuyết cùng Liễu Tương Vân chỉ gặp nhau một lần như vậy, thậm chí Nguyệt Như Tuyết còn không biết nữ nhân cùng mình hoan ái một đêm đó là ai.
Tâm hồn thiếu nữ thơ ngây thủa đầu của Liễu Tương Vân đau khổ chờ đợi, ba ngày, năm ngày, thẳng đến mười ngày trôi qua, như cũ không thấy trở lại nơi lần đầu gặp mặt, người sớm đi – nhà trống, tâm hồn yêu say đắm dần dần vặn vẹo, trộn lẫn nhè nhẹ oán hận.
Về phương diện khác, lâu chủ Thấm Minh lâu – Giang Hải Minh có dã tâm bừng bừng vọng tưởng thống nhất giang hồ, lại ngại địa vị của Nguyệt Thanh cung cùng Nguyệt Như Tuyết, nên không dám có điều vọng động. Trong lúc vô ý phát hiện ra khao khát trở thành lâu chủ Hương Vân lâu cùng nội tâm lưu luyến si mê và oán hận của Liễu Tương Vân, nên quyết định lợi dụng.
Hai người cấu kết với nhau làm việc xấu, bức rèm che không bàn mà hợp ý nhau, đương nhiên Giang Hải Minh cũng tránh không được bị sắc đẹp Liễu Tương Vân mê hoặc, đây cũng là nguyên nhân Liễu Thanh Vân là nhi tử của Giang Hải Minh.
Nhưng, khi đứa con cất tiếng khóc chào đời, trong lòng Liễu Tương Vân kiên trì thừa nhận đây là hài tử của Nguyệt Như Tuyết, thậm chí vì lừa gạt chính bản thân mình nên từ nhỏ đã cho Liễu Thanh Vân dùng dịch dung đan. Nhìn thấy bộ dạng hắn không có chút nào giống mình và…Giang Hải Minh, tự nhiên như vậy tin tưởng đây là con của Nguyệt Như Tuyết. Sau đó hai người lại thương nghị, chờ đợi cơ hội, chờ đợi Nguyệt Như Tuyết một lần nữa bước vào giang hồ, lợi dụng tình phụ tử, có thể khống chế Nguyệt Thanh cung cùng Nguyệt Như Tuyết, khống chế luôn các đại phái, thống nhất võ lâm.
Nhưng mà, sự thật không khiến người ta như nguyện… …
“Nương, vậy… Đây là sự thật?” Liễu Thanh Vân không thể tin được mình chỉ là quân cờ trong tay Liễu Tương Vân, mà phụ thân mình luôn khao khát là một người hoàn toàn khác.
“A ~ ngươi chính là một quân quân cờ thôi! Ta quản ngươi là đứa con của ai!!” Liễu Tương Vân trừng mắt nhìn gương mặt giống hệt Giang Hải Minh kia.
“Ngươi… Ngươi… Tại sao ngươi có thể nói với con của mình như vậy!” Giang Hải Minh vẫn không có con, đốivới việc đột nhiên đạt được đứa con, trong lòng kỳ thật là kích động vui mừng , nhưng trước mắt bảo toàn tính mệnh quan trọng nhất.
Sự thật đều bày ra trước mắt mọi người, mà hai người đầu sỏ cũng đều thừa nhận , cho dù người của Nhất trang lầu hai nhị thế gia muốn cầu tình, nhưng cảm thấy sát khí không ngừng phát ra từ Nguyệt Như Tuyết, đều sáng suốt lựa chọn giữ mình.
“Dám tính kế trên đầu Nguyệt Thanh cung, ta không thể không bội phục hai người các ngươi!” Mang theo ý cười, nhưng âm thanh rõ ràng lãnh liệt từ Phong Vụ truyền đến.
“Ha ha, các ngươi xong rồi!” Ấn Thủy mang vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa, cười hì hì nhìn người âm trầm ngồi ở chủ vị.
“Cung chủ, xử trí như thế nào?” Thôi Tường Minh xin chỉ thị, tuy rằng biết cung chủ nhất định không tha cho bọn hắn, nhưng vẫn nên hỏi một chút.
“Việc đáng chết của các ngươi là gặp Triệt nhi. Minh, ngươi biết nên làm thế nào phải không?” Kiên nhẫn đã muốn dùng hết, ngày hôm nay sắp trôi qua, Triệt nhi còn không trở về, Triệt nhi, vì cái gì chứ?
Giang Hải Minh cùng Liễu Tương Vân có kết cục như thế nào? Liễu Thanh Vân thì sao?
Chỉ biết là, tự lúc đó, Giang Hải Minh cùng Thấm Minh lâu, Liễu Tương Vân cùng Hương Vân lâu trong vòng một đêm biến mất trên giang hồ, không người nào dám nghi ngờ, không người nào dám truy xét hung thủ. Có người trong lúc vô ý phát hiện, một người y phục bạch sắc, mái tóc xám trắng nhìn hai đống đổ nát hoang tàn thật lâu mới bồi hồi rời đi.
Tiếng gõ cửa đánh vỡ không gian yên tĩnh, Nguyệt Như Tuyết thở dài nhìn ánh trăng, tựa hồ cau mi đẹp, thản nhiên nói:“Tiến vào.”.
Những người trọng yếu của Nguyệt Thanh cung cơ hồ đều đến đây, thật cẩn thận quan sát sắc mặt chủ nhân của bọn hắn, hy vọng có thể hiểu được con người thần thánh này suy nghĩ cái gì, hy vọng mình có thể giúp một chút.
Nhìn thấy những người trước mắt rõ ràng có chuyện muốn nói, lại đều nín thở im lặng, Nguyệt Như Tuyết thản nhiên nhìn,“Có việc?”.
Nhóm người Ấn Thủy ngươi xem ta, ta xem ngươi, cuối cùng vẫn là Lam Tâm đứng dậy,“Cung chủ, chỉ còn hai canh giờ , tuy rằng dựa theo cung chủ phân phó đều chuẩn bị tốt , nhưng Thiếu chủ còn chưa tới, vẫn nên phái người nói cho Thiếu chủ biết. Không có Thiếu chủ việc này căn bản không được .”.
“Đúng vậy, đúng vậy!” Đã có người mở đầu, mọi người liền nối tiếp nhau sôi nổi phụ hoạ lời Lam Tâm, dù sao lời của Lam cũng đều là lời mọi người muốn nói , chỉ là không rõ cung chủ khó chịu ra sao…nên không dám nháo. Rõ ràng vì sự tình hôm nay chuẩn bị đã lâu, mọi người đều nỗ lực làm tốt, nhưng bọn hắn cũng chỉ là phụ. Một trong hai diễn viên chính chạy, người còn lại vẫn mang bộ dáng tự nhiên, chỉ có thể im lặng chờ, giống như căn bản không có phát sinh sự tình gì, không thể làm cho bọn họ lo lắng!
“Cung chủ, ngươi rốt cuộc suy nghĩ cái gì vậy? Đáng lẽ phải tìm Thiếu chủ tới chứ?” Thôi Tường Minh không nhịn nổi nghi vấn trong lòng, liền nói ra.
Cái này cũng đúng là nghi vấn trong lòng mọi người, tất cả đều nhất trí gật đầu nhìn người nọ, hy vọng có thể tìm được câu trả lời.
Yên tĩnh, vẫn là yên tĩnh.
Trong phòng tựa hồ chỉ còn lại tiếng hít thở, ngay khi mọi người nghĩ đến Nguyệt Như Tuyết sẽ không trả lời, trong phòng liền có một tiếng thở dài vang lên, thanh âm mang theo bất đắc dĩ lại có điểm ôn nhu,“Triệt nhi cũng nên trưởng thành.”.
Mọi người tựa hồ đã hiểu, lại tựa hồ ngẫm ý tứ trong lời nói của Cung chủ, nhưng bị câu nói kế tiếp của Nguyệt Như Tuyết cắt ngang ,“Các ngươi có thể đi rồi, Nguyệt Trúc lưu lại.”.
Một lát, trong phòng chỉ còn lại có hai người, hướng Nguyệt Trúc giao lại sự tình, không để ý nàng phản đối cùng kinh ngạc, cũng bảo nàng rời đi. Trong phòng lại khôi phục vẻ trầm tĩnh ban đầu, một người xinh đẹp nhưng lạnh lùng như nguyệt, nhìn trăng ngoài cửa sổ, ánh mắt lưu chuyển, không biết suy nghĩ cái gì.
Sáng sớm hôm sau, Nguyệt Thanh cung truyền ra một tiếng quát to kinh thiên động.
Thật vất vả, mọi người mới an tĩnh lại, ánh mắt nhất trí nhìn chằm chằm Nguyệt Trúc, hừng hực liệt hỏa, khiến Nguyệt Trúc không biết phải làm sao, chỉ có thể xấu hổ cười, trong lòng thở dài một tiếng, cung chủ, ngươi hại chết ta !
“Nguyệt trúc, ngươi nói thật cho chúng ta biết, cung chủ đi đâu ?” Phong Vụ mang vẻ mặt uy hiếp, càng ngày càng tới gần Nguyệt Trúc.
“Đúng, Nguyệt Trúc, ngươi nói mau a, muốn hại chết người sao!” Nguyệt Tinh cũng lôi kéo ống tay áo Nguyệt Trúc, thập phần vội vàng.
“Ai nha, được rồi, ta muốn nói sớm cho các ngươi, ai kêu các ngươi náo loạn !” Sửa sang lại một chút quần áo hỗn độn, Nguyệt Trúc nói tiếp,“ Sáng nay cung chủ rời đi , tối hôm qua lưu lại ta chính là vì việc này, bảo ta cùng mọi người giải thích một chút.”.
“Chỉ vậy sao?” Đợi nửa ngày, không kiên nhân nghe tiếp, Ấn Thủy hoài nghi hỏi.
“Ân, chỉ như vậy.” Nguyệt Trúc mờ mịt gật đầu.
“Cái gì, chỉ như vậy!” Ấn Thủy quả thực không thể tin được, cung chủ bọn hắn rời khỏi đây, lại chỉ để lại một câu “Ta đi rồi”, liền phiêu phiêu rời đi, vậy bọn hắn làm sao bây giờ, Thiếu chủ đi rồi, bây giờ cung chủ lại đi.
Cung chủ, cung chủ của bọn hắn thật không có lương tâm a!
“Cung chủ có nói đi đâu hay không?” Thôi Tường Minh trầm tư hỏi.
“Không có.”.
“Sẽ không phải là đi tìm Thiếu chủ chứ?” Lam Tâm đoán.
“Có lẽ là không.” Phù Ngọc nâng cằm, trầm tư, tiếp theo chậm rãi mở miệng,“Ta cho rằng nếu cung chủ thật sự đi tìm Thiếu chủ, khẳng định sẽ nói với chúng ta, cho dù không nói, Ảnh cũng sẽ rất nhanh truyền đến tin tức, nếu không lưu lại hành tung, liền tỏ rõ là không muốn cho chúng ta biết. Hơn nữa ta cho rằng, hiện tại cung chủ không biết phải đối xử với Thiếu chủ như thế nào?”.
“Ân, có lý, nếu ta là cung chủ, cũng không biết nên làm gì bây giờ.” Lam Tâm thở dài nói,“Thiếu chủ cũng thiệt là, khi nào không vắng mặt, lại cố tình hôm qua vắng mặt, nói như thế nào ngày
hôm qua cũng là…… Huống hồ cung chủ vì ngày này không biết chuẩn bị bao nhiêu thời gian.”.
“Ai, được rồi, được rồi, nếu cung chủ đã muốn ly khai, cũng không biết tới khi nào thì mới có thể trở về. Chúng ta cũng nên làm chuyện của mình cho tốt, đi, đi thôi!” Phù Ngọc nói xong, đi đầu ly khai Tuyết Triệt.
Bình luận
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1