chương 21/ 70

Cơm nước xong, Nguyệt Thu Triệt chơi đùa những ngón tay thon dài của Nguyệt Như Tuyết, một ngón rồi một ngón, có điểm nhàm chán, “Phụ thân, Triệt nhi không thể đi ra ngoài được sao?”

“Hôm nay Triệt nhi không thể đi lại, phụ thân ở cùng Triệt nhi, Triệt nhi muốn làm gì?”

“Triệt nhi muốn nghe phụ thân đánh đàn.” Nguyệt Thu Triệt ôm lấy cổ Nguyệt Như Tuyết, nói.

“Hảo, chúng ta  ra lương đình.” Nguyệt Như Tuyết liền ôm lấy Nguyệt Thu Triệt, bước đi.

“Phụ thân, Triệt nhi không phải tiểu hài tử, có thể chính mình tự đi rồi.”

“Nhưng phụ thân thích ôm Triệt nhi mà!” Nguyệt Như Tuyết làm bộ dáng đáng thương.

Không nghĩ đến phụ thân lại có biểu cảm này, Nguyệt Thu Triệt đành phải miễn cưỡng đồng ý: “Vậy được rồi.”

————————————————-

Trong lương đình, thỉnh thoảng lại có tiếng đàn truyền ra, một thân ảnh bạch sắc xinh đẹp mà lạnh lùng đang tao nhã chơi đàn, vừa sủng nịnh lại ôn nhu nhìn thân ảnh bạch sắc khác trong lòng mình, thân mật dựa vào nhau.

Khúc nhạc kết thúc, nhìn người trong lòng đã ngủ say, Nguyệt Như Tuyết ôn nhu cười, liền sau đó không còn thấy thân ảnh hai người.

Nguyệt Như Tuyết cùng Nguyệt Thu Triệt mỗi ngày đều như hình với bóng được gần một tháng. Trong một tháng này, Nguyệt Thu Triệt cảm giác chính mình quả thực rất hạnh phúc như trên thiên đường, cả ngày trong lòng luôn lâng lâng, trừ bỏ những lúc  phụ thân thường thường làm  gì đó khiến chính mình mặt đỏ tim đập.

Cho nên, lúc này Nguyệt Thu Triệt tỉnh lại phát hiện Nguyệt Như Tuyết chưa cười với mình, nói “sớm an, Triệt nhi”, thì đã không thấy, trong lòng liền có cảm giác kì quái. Nhưng ngẫm lại, có thể phụ thân có việc gấp phải đi nên sợ đánh thức chính mình!

Nghe được trong phòng có động tĩnh, Nguyệt Trúc gõ gõ cửa, “Thiếu chủ, ta cùng Nguyệt Tinh vào nhé.”

Thấy khuôn mặt trầm mặc của Nguyệt Thu Triệt, Nguyệt Trúc cười nói: “Cung chủ đi ra ngoài, trong chốc lát sẽ về, còn bảo chúng ta không cần đánh thức Thiếu chủ.”

Nguyệt Thu Triệt gật gật đầu, tỏ vẻ đã biết, rửa mặt chải đầu xong, hỏi: “Phụ thân đi nơi nào?”

“Hình như là Thủy Các.” Nguyệt Tinh chần chừ nói.

“Thật sao?” Nguyệt Thu Triệt tựa tiếu phi tiếu nói một câu, liền rời đi.

“Nguyệt Tinh, ngươi là đồ đần, nói cho Thiếu chủ làm chi a, ngươi muốn nói cũng lựa lời mà nói cho đúng! Nói cái này khiến người khác dễ hiểu lầm mà!” Nguyệt Trúc hổn hển nói.

“Ta không dám a, ngươi không nghe vừa rồi lời nói của Thiếu chủ tràn ngập sát khí dao, ta rất hoảng sợ, muốn giải thích thì Thiếu chủ đã đi rồi.”

“Ai, chỉ có thể chờ Cung chủ trở về nói rõ ràng sự tình cùng Thiếu chủ thôi, dù sao cũng không có việc gì lớn.” Nguyệt Trúc bất đắc dĩ nói.

————————————————–

Trong lòng Nguyệt Thu Triệt rất tức giận, tiếng đàn cũng vì thế mà trở nên lộn xộn, hai tay dùng sức đánh lên huyền cầm, phát ra âm thanh chói tai “Tranh~”, sau đó cố nén cảm xúc, mở miệng nói: “Ảnh, ngươi có biết phụ thân đi Thủy Các làm gì không?”

Đột nhiên một bóng đen xuất hiện, thành thật trả lời: “Thuộc hạ không biết.”

Bóng đen nghĩ Nguyệt Thu Triệt sẽ không nói nữa, chuẩn bị lui ra, lại nghe thấy thanh âm vị Thiếu chủ kia: “Ảnh, ba canh giờ sau ngươi đến báo với phụ thân….” Bóng đen chần chừ một chút, lập tức gật đầu, bóng đen dám khẳng định, vừa rồi ánh mắt và thanh âm của Thiếu chủ đều lộ ra hưng phấn cùng vui sướng khi người khác gặp họa.

Bình luận





Chi tiết truyện