Nguyệt Như Tuyết hơi hơi thở dài một tiếng: “Ảnh, không cần.” Vừa nói xong Ảng tựa như khi đến liền biến mất.
“Phụ thân, ngươi đi cùng Triệt nhi a!” Nguyệt Thu Triệt nhìn Nguyệt Như Tuyết, cười khanh khách nói.
“Ngươi nha, càng ngày càng nghịch, trước tiên chúng ta vẫn là tính toán một chút đi!” Buồn cười nhìn Nguyệt Thu Triệt, Nguyệt Như Tuyết cười nói, nói xong cũng không để ý đến phản ứng của người khác, ôm Nguyệt Thu Triệt rời đi.
“Oa, phụ thân, ngươi…” Tiếng kêu của Nguyệt Thu Triệt dần dần li khai phạm vi thính giác của mọi người.
———————————————————————————-
“Bây giờ mới cảm thấy được tuổi của Dương Vũ so với chúng ta nhỏ hơn!” Hàn Tinh có chút kì lạ nói.
“Vậy Thiên tà giáo phải làm sao bây giờ a?” Đông Phương Thiên nhìn hai thân ảnh đã tiêu thất, có điểm tức giận nói: “Chúng ta sẽ chờ bọn họ thảo luận sao!”
Lúc này Nguyệt Trúc nói chen vào: “Các vị không cần phải gấp, nếu chủ nhân và thiếu chủ của chúng ta không nói gì thêm , chắc chắn là không có vấn đề gì. Hai ngày sau chính là đại hội võ lâm, ta nghĩ mọi người nên nhân cơ hội này hảo hảo du ngoạn một chút.”
Bắc Đương Hạo trịnh trọng nhìn Nguyệt Tinh cùng Nguyệt Trúc, nói: “Chủ nhân của các ngươi rốt cuộc là thần thánh phương nào? Càng ngày ta càng muốn biết.”
Hàn Tinh cũng tà mị cười: “Từ trước đến nay, ta đối với người có mị lực thật là có hứng thú.”
“Uy, các ngươi, …Thực xin lỗi, các ngươi đừng để ý.” Đông Phương Mạch ở một bên giàn xếp, bọn hắn cũng biết Dương Vũ, đặc biệt là phụ thân của Dương Vũ, không phải là người bọn hắn có thể với tới, chính là bọn hắn cảm thấy giống như thân thiết từ nhỏ, khiến cho bọn hắn càng ngày càng quan tâm.
Nguyệt Tinh cười ngọt ngào, trong thanh âm lại dẫn theo vài phần lạnh như băng: “Lúc này ta xin khuyên các vị đừng đi chọc Chủ nhân, trừ bỏ Thiếu chủ, Chủ nhân chưa bao giờ để người khác trong lòng. Nếu không phải xem các ngươi là bằng hữu của thiếu chủ, các ngươi nghĩ hại thiếu chủ của chúng ta bị thương tổn, các ngươi còn có mệnh ở trong này sao?”
Bắc Đường Hạo cùng Hàn Tinh vừa nghe, nhất thời biết chọc vào điều cấm kị của người khác, chỉ có thể giải thích: “Vừa rồi thất lễ.”
Nguyệt Trúc nói: “Các vị thiếu hiệp thỉnh tự nhiên!”
Sau khi Nguyệt Tinh cùng Nguyệt Trúc rời đi, trong đại sảng trang trọng chỉ còn lại bốn người Đông Phương Mạch, Bắc Đường Hạo, Hàn Tinh cùng Đông Phương Thiên. Bốn người đưa mắt nhìn nhau, không biết nên nói cái gì.
Đông Phương Mạch thở dài một tiếng.
“Đông Phương, ta phát hiện ta còn thích khuôn mặt lộ vẻ không thật tươi cười của ngươi!” Hàn Tinh cười nói.
“Cảm ơn.” Đông Phương Mạch chân thành nhìn ngươi quan tâm mình.
“Đông Phương, ngươi nói Dương Vũ rốt cuộc là người nào? Còn có phụ thân, ta chưa từng gặp qua người nào gióng như hắn vậy, tuy rằng Dương Vũ đã đẹp khiến người ta nín thở, nhưng phụ thân hắn lại giống như là không thể tồn tại, không giống như người nhân gian!” Bắc Đương Hạc cảm thán nói.
“Uy, ngươi không phải thích ngươi lớn tuổi hơn chứ!” Hàn Tinh cười trêu chọc.
Bắc Đường Hạo nhìn Hàn Tinh, cười nói: “Ai biết được!” Khiến Hàn Tinh trợn mắt há hốc mồm.
“Bắc Đường, Cha của Dương Vũ hình như là nam…” Đông Phương có điểm chần chờ nói, đây là lần đầu tiên hắn thấy Bắc Đường phiền muộn như vậy.
Bắc Đường Hạo nhìn Đông Phương Mạch cười quỷ dị: “Đông Phương, Dương Vũ giống như cũng là nam a!”
“Nguyên lai ngươi cũng nhìn ra rồi!” Đông Phương Mạch thản nhiên nói.
Bắc Đường Hạo gật gật đầu, nhìn thấy Đông Phương mạch có chút mất mát, đồng thời cũng có cảm giác như vậy, hỏi: “Ngươi định làm sao bây giờ?”
“Còn ngươi?” Hỏi ngược lại.
“Còn chưa thử qua mà? Dù sao hai người bọn họ giống như rất không có khả năng đi!” Bắc Đường Hạo cười cười nhìn Đông Phương Mạch.
“Thật không? Chúng ta liền thử một chút đi!” Đông Phương Mạch cũng cười đáp lại Bắc Đường Hạo.
Hai người giao ước với nhau, cùng nhau ly khai đại sảnh, chuẩn bị hảo hảo nghỉ ngơi, lưu lại Hàn Tinh cùng Đông Phương Thiên, hai người mắt to trừng đôi mắt nhỏ.
————————————————-
Ôm Nguyệt Thu Triệt ngồi ở lương đình, nhìn thấy người trong lòng khẩn trương, Nguyệt Như Tuyết mỉm cười, nói: “Triệt nhi, nói cho ta biết phải phạt ngươi như thế nào về chuyện ngươi ra ngoài mà không nói?”
Nguyệt Thu Triệt biện bạch: “Ta làm sao rời nhà không nói, ta không phải kêu Ảnh nói cho phụ thân sao?”
“Nga, phải không?” Nguyệt Như Tuyết tiếp tục mỉm cười nhìn Nguyệt Thu Triệt.
Cảm giác tầm mắt ngày càng nóng rực, mặt Nguyệt Thu Triệt đỏ lên, ủy khuất nói: “Tại vì lúc ta tỉnh lại mà không thấy phụ thân a, hơn nữa phụ thân lại đi Thủy các, ta có điểm sinh khí a. Lại nhớ đến trước kia, rất muốn du ngoạn trên giang hồ, cho nên…” Càng nói thanh âm càng thấp, trộm nhìn Nguyệt Như Tuyết.
“Triệt nhi biết phụ thân đi Thủy các làm gì sao?” Nguyệt Như Tuyết ôn nhu hỏi.
Lắc đầu tỏ vẻ không biết, nhưng là lập tức bổ sung nói: “Tuy rằng biết phụ thân đã đáp ứng Triệt nhi, sẽ không cùng bọn họ…Kia…Cái kia, nhưng vẫn có điểm sinh khí a, cho nên đã nghĩ làm cho phụ thân…”
Vẫn chưa nói xong, Nguyệt Như Tuyết liền tiếp lời: “đã nghĩ làm cho ta lo lắng một chút, phụ thân là đem mọi người ở Thủy các giải tán.”
Nguyệt Thu Triệt đỏ mặt gật gật đầu, lại ngẩng đầu hỏi: “Phụ thân sinh khí sao?”
Sủng nịnh nhéo nhéo cái mũi của người trong lòng mình, cười nói: “Phụ thân làm sao có thể sinh khí với Triệt nhi? Nhưng thật sự rất lo lắng, nếu lần này phụ thân không ra ngoài, Triệt nhi tính toán làm gì bây giờ?” Nghĩ đến bộ dáng chật vật của Triệt nhi lúc ấy, Nguyệt Như Tuyết liền gắt gao ôm chặt thân thể trong lòng, hắn không biết nếu bảo bối biến mất, chính mình sẽ như thế nào.
Cảm giác được trong lòng phụ thân đầy khẩn trương cùng bất an, cũng ôm chặt lấy phụ thân, thành thật nói: “Triệt nhi tình nguyện chết cũng không tình nguyện cùng người khác ở cùng nhau.”
Nghe được lời nói như thế của Triệt nhi, Nguyệt Như Tuyết một trận khô nóng, cúi đầu hôn thật sâu lên cái miệng nhỏ nhắn.
Qua một hồi lâu, hai người tách nhau ra, hít thở không khí, cảm giác được hạ thân chính mình nóng rực, mặt Nguyệt Thu Triệt càng thêm đỏ, “Phụ thân, cái kia….Hôm nay, Triệt nhi…..Không….Không được.”
Nguyệt Như Tuyết ôn nhu cười, “Phụ thân biết, ngày hôm qua khiến Triệt nhi mệt muốn chết rồi.”
“Phụ thân!” Nguyệt Thu Triệt liếc mắt nhìn Nguyệt Như Tuyết một cái, phong tình vạn chủng, mặt càng thêm đỏ, không khỏi cảm thấy may mắn hiện tại là buổi tối.
Ổn định lại thân thể, Nguyệt Như Tuyết ôn nhu nhìn người trong lòng, nói: “Phụ thân đánh đàn cho Triệt nhi nghe!”
Nguyệt Thu Triệt trưng ra khuôn mặt tươi cười: “Triệt nhi thích nhất phụ thân đánh đàn.”
Bình luận
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1