chương 42/ 70

Vô cùng buồn chán, Bắc Đường Hạo đi dạo một vòng quanh Sơn Tuyết trang, trong lòng cảm thán cùng thưởng thức, đình đài lầu các, tiểu kiều nước chảy. Trong lòng bỗng nhiên nghĩ đến: Đông Phương tiểu tử đó cùng Dương Vũ hẳn là ở chung rất tốt, chính là chính mình nên làm thế nào, đối với một người ngay cả tên cũng không biết. Ai!  Ai oán thở dài, Bắc Đường Hạo hắn khi nào biến thành oán phu ?

Chính là lúc đang bi thương, thì nghe được tiếng đàn như ẩn như hiện, trong lòng cũng không khỏi tò mò , đi lại theo hướng tiếng đàn.

Càng đi lên phía trước, tiếng đàn càng ngày càng rõ ràng, Bắc Đường Hạo chỉ cảm thán  khúc nhạc này rất tuyệt vời, như nước chảy dịu dàng dưới ánh trăng, leng keng rung động, chảy vào lòng người, kích thích từng trận xôn xao. Thấy trong đình kia là thân ảnh bạch sắc mình luôn nhung nhớ, trong lòng kích động không biết như thế nào cho phải, thẳng đến khi tiếng đàn chợt dừng mới tỉnh lại.

Ánh mắt lạnh lùng thản nhiên nhìn, thấy người bên ngoài là Bắc Đường Hạo, Nguyệt Như Tuyết chỉ liếc liếc mắt một cái, sau đó thu hồi ánh mắt, phiêu hướng nhìn phía xa xa.

“Bắc Đường Hạo quấy rầy nhã hứng của tiền bối, thật sự thật có lỗi.” Bắc Đường Hạo nghiêm sắc mặt, nói xin lỗi, thấy đối một chút cũng không để ý tới thành ý của mình, cũng không nhụt chí,“Vãn bối bị tiếng đàn hấp dẫn, một đường theo đến đây.”.

“Tiền bối, xin hỏi tiền bối như thế nào xưng hô?” Bắc Đường Hạo cố lấy dũng khí hỏi, thấy đối phương như cũ thờ ơ, trong lòng dâng lên một trận phiền muộn, trên khuôn mặt tuấn soái xuất hiện một tia khinh sầu,“Tiền bối là phụ thân Dương Vũ, nói vậy cũng là họ Dương không thể nghi ngờ, theo tại hạ biết, tiền bối tên có một chữ Tuyết, tiền bối có thể nói chữ còn lại?” Chờ đợi nhìn thân ảnh bạch sắc, không nhiễm bụi trần, xinh đẹp nhưng lạnh lùng cao quý như nguyệt, giơ tay nhấc chân đều biểu lộ tao nhã không ai bằng.

Nghe được tên Nguyệt Thu Triệt tên, Nguyệt Như Tuyết có một chút phản ứng, mắt nhìn Bắc Đường Hạo, cũng thấy rõ trong mắt đối phương  cực kỳ hâm mộ cùng ái mộ, lời nói vẫn băng lãnh như trước, “Cút!”.

Tựa hồ như bị lời nói lạnh lùng đó đả kích đến, Bắc Đường Hạo cơ hồ là thất thố hét lớn:“Tiền bối, vãn bối đối với tiền bối…”.

“Đừng để ta nói lần thứ hai!” Lời nói tuyệt tình đánh gảy Bắc Đường Hạo, nói xong không nhìn Bắc Đường Hạo thêm một cái nào.

Bắc Đường Hạo không biết lúc này nên hình dung tâm tình của mình như thế nào, chua xót, nghẹn đắng, đau, khổ, tứ vị giao tạp. Chính mình lần đầu tiên chân chính thích một người, lại cách chính mình xa xôi như thế, trong mắt căn bản không có mình tồn tại, cứ như vậy, khiến mình như ở trong hầm băng, ngay cả ánh mặt trời  ấm áp cũng không có chút tác dụng. Vốn giao ước cùng Đông Phương nói muốn thử một lần, chính là khi đó tin tưởng, bây giờ còn được bao nhiêu? Si ngốc nhìn người trong đình, không thể nói, không thể động, chỉ có thể nhìn .

Bỗng nhiên, một thân ảnh bạch sắc từ ngoài bay vào, nhào vào lòng thân ảnh bặc sắc trong đình.

Bắc Đường Hạo lăng lăng nhìn người vừa rồi còn lạnh lùng như tuyết lúc này lại ôn nhu như nước, vẻ mặt sủng nịch nhẹ vỗ về người trong lòng đang ô ô khóc, giống như trân bảo dường yêu quý.

“Phụ thân.” Thanh âm Nguyệt Thu Triệt hơi nghẹn ngào mang theo rầu rĩ ở trong lòng Nguyệt Như Tuyết truyền đến.

“Triệt nhi, làm sao vậy?” Nhìn thấy bảo bối đã rơi lệ đầy mặt, đau lòng hôn lên những giọt nưỡ mắt không ngừng chảy xuống, tay vỗ về làm yên lòng.

Trong lòng lường trước khẳng định là đã xảy ra cái gì, mới khiến Triệt nhi như thế, liền ôn nhu hỏi:“Triệt nhi ngoan, nói cho Tuyết, làm sao vậy? Ai dám làm bảo bối Triệt nhi của ta khóc?”.

Nhìn thấy Tuyết ôn nhu như thế, Tuyết yêu  mình, mình cũng yêu tuyết, như thế nào có thể là người khác , chính mình sẽ không tặng Tuyết cho người khác.

Ôm cổ Nguyệt Như Tuyết, Nguyệt Thu Triệt hôn thật sâu lên đôi môi kia, Nguyệt Như Tuyết ôn nhu đáp lại , ôm thật chặt thắt lưng mảnh khảnh của người trong lòng.

“Đã bình tĩnh lại ?” Thấy Nguyệt Thu Triệt rời đi đôi môi của mình, mang theo thần sắc đỏ bừng, Nguyệt Như Tuyết cười hỏi.

Gật gật đầu, nhìn thấy môi Tuyết bị chính mình cắn  hỗn độn, trong lòng đau lòng, vừa ngượng ngùng vừa thẹn, đôi tay nhỏ bé nhẹ nhàng vuốt ve, trong mắt đã tràn ngập áy náy,“Tuyết.”.

“Triệt nhi, kỹ thuật phải chờ tăng cường nga!” Nguyệt Như Tuyết cười nói.

Nguyên bản bảo bối đang áy náy, lúc này hai gò má ửng đỏ, giống như oán hận trừng mắt nhìn Nguyệt Như Tuyết,“Hừ, Triệt nhi muốn nghe Tuyết đánh đàn.”.

“Hảo, Tuyết đánh đàn cho Triệt nhi nghe.” Nguyệt Thu Triệt thuần thục ôm lấy thắt lưng Nguyệt Như Tuyết, tựa vào trong ngực, Nguyệt Như Tuyết sủng nịch nhìn người trong lòng, tiện tay đáng đàn, giống như gió ấm áp vuốt ve sự bất an.

Sắc mặt Bắc Đường Hạo từ hồng chuyển xanh, lại biến thành đen, thẳng đến cuối cùng tái nhợt một mảnh, nhìn thấy lương đình đã không còn hai thân ảnh bạch sắc kia, mới gian nan bước chân hướng gian phòng của mình đi đến.

Vừa định đẩy cửa phòng ra, lại đụng phải vẻ mặt lo lắng của Đông Phương Mạch,“Bắc Đường, Dương Vũ đã trở lại chưa? Vừa rồi cơm ăn đến một nửa, không biết tại sao hắn bỗng nhiên ly khai, ta đuổi theo nửa ngày cũng không có đuổi tới.”.

Nhìn thấy Bắc Đường Hạo không hề phản ứng, Đông Phương Mạch lúc này mới thật sự đánh giá Bắc Đường Hạo, chứng kiến trên mặt đối phương là uể oải cùng đau xót, vội vàng nói:“Bắc Đường, ngươi làm sao vậy?”.

Không để ý vẻ mặt lo lắng Đông Phương Mạch, Bắc Đường Hạo  đi vào gian phòng của mình, ngồi ở bên cạnh bàn, lại rót cho mình một chén trà, chậm rãi uống, một bên bình phục tâm tư hỗn độn.

Đông Phương Mạch tựa hồ cũng không sốt ruột , cũng rót cho mình một chén trà chậm rãi uống, cùng đợi Bắc Đường Hạo mở miệng.

Hồi lâu, Bắc Đường Hạo đánh vỡ sự trầm mặc của hai người, “Dương Vũ đã trở lại, ngay lúc ta vào phòng không lâu, ở cùng với tiền bối.”.

Biết Bắc Đường còn có lời chưa nói xong, Đông Phương Mạch cũng không có chen vào. Bắc Đường Hạo hít sâu một hơi, thản nhiên tự thuật chuyện vừa rồi đã thấy, đến khi nói xong, mới phát hiện chén trà trong tay đã sớm vỡ nát.

“Chính là, chính là hai người bọn họ là…” Đông Phương Mạch cố nén chua xót trong lòng,  xem cử chỉ thân mật của bọn họ căn bản không giống người bình thường, trong lòng vẫn thuyết phục chính mình không phải giống như mình tưởng, chính là… Chính là Bắc Đường nói hết thảy đánh vỡ hi vọng cuối cùng trong lòng.

“Ta cũng biết bọn họ là phụ tử.” Ngẩng đầu, liếc mắt nhìn Đông Phương Mạch một cái, “Nhưng khi ta nhìn thấy Dương Vũ rúc vào trong lòng hắn, mà hắn ôn nhu nhìn Dương Vũ, cảm thấy thực hài hoà, tự nhiên, giống như một bức họa, ta thậm chí không có dũng khí tiến lên.”.

Trong đầu hồi tưởng chính mình chứng kiến hết thảy Nguyệt Như Tuyết cùng Nguyệt Thu Triệt ở chung, trong lòng thở dài: Quả thật giống như Bắc Đường nói giống nhau, hai người bọn họ ở cùng một chỗ giống như là chuyện đương nhiên.

Kế tiếp, trong phòng lại là một mảnh lặng im.

Bình luận





Chi tiết truyện