chương 11/ 70

Trải qua ba tháng điều dưỡng, Nguyệt Như Tuyết cũng đáp ứng cho Nguyệt Thu Triệt học kiếm pháp cùng y thuật, nhưng bởi vì Ấn Thủy một mực cười nhạo mấy người Lam Tâm, Phọng Vụ, Tường Minh, nên Nguyệt Thu Triệt đành đáp ứng hướng bọn họ học tập.

Tuy rằng Nguyệt Như Tuyết luôn đối với Nguyệt Thu Triệt rất ôn nhu, Ấn Thủy nhìn qua không có bộ dáng đáng tin cậy, nhưng hai người khi dạy Nguyệt Thu Triệt một chút cũng không lơi là. Mỗi ngày, vào buổi sáng, Nguyệt Thu Triệt đều ở chỗ Ấn Thủy ba canh giờ, đầu tiên chủ yếu là nhận thức một số dược liệu, sau đó bắt đầu tăng độ khó lên, Ấn Thủy còn chộp tới nhiều động vật cho hắn thực nghiệm, trong đó có một số là nhân sĩ giang hồ muốn xông vào Nguyệt Thanh cung nhưng bị trận pháp vây khốn; buổi chiều, Nguyệt Như Tuyết yêu cầu Nguyệt Thu Triệt đứng tấn, một ngày ba canh giờ. Mặt khác, Nguyệt Thu Triệt còn đến chỗ Lam Tâm, Phong Vụ và Thôi Tường Minh, mỗi ngày một giờ, học tập kiến thức của bọn hắn.

Tóm lại, mỗi ngày Nguyệt Thu Triệt đều như vậy, mệt đến nỗi buổi tối lên giường liền ngủ, khiến Nguyệt Như Tuyết vô cùng đau lòng, ai, chỉ là đứa trẻ ba tuổi a!

Còn có, ngoại trừ Nguyệt Như Tuyết, mọi người đều phát hiện ra, Thiếu chủ của bọn hắn là một thiên tài, tuy rằng so với cung chủ bọn hắn kém một chút, nhưng một đứa trẻ ba tuổi trong một thời gian quá ngắn có thể đem dược của Ấn Thủy phân thành nhất thanh nhị sở, hơn nữa chỉ dựa vào ánh mắt, cái mũi có thể biết được Lam Tâm phối độc gì, có thể hiểu được bí quyết của Phong Vụ, còn có thể dùng ám khí đánh trúng mục tiêu cách hai mươi thước.  Ngoài ra, bọn hắn còn phát hiện, Thiếu chủ thực chất là một người lạnh lùng a, trừ bỏ đối với Cung chủ. bởi vì căn bản là bọn hắn chưa bao giờ nghe qua Thiếu chủ nói lời dư thừa, bình thường bộ mặt luôn lãnh đạm, điểm ấy thực sự có thể thấy được bọn họ là hai phụ tử.

———————————————————-

Hiện tại là thời gian Nguyệt Thu Triệt học độc thuật, hắn một bên quan sát độc, một bên nghe Lam Tâm giảng giải. “Thiếu chủ, độc ngươi đang cầm trên tay chính là “Thực tâm”, loại độc này cũng giống như tên của nó, ngươi bị trúng độc thì nhân tâm sẽ chậm rãi bị ăn mòn, vô cùng thống khổ, cho đến bảy bảy bốn mươi chín ngày, đặc điểm của nó là…..Giải pháp…Thiếu chủ hiểu chưa?”

Nguyệt Thu Triệt chỉ liếc Lam Tâm một cái, cũng hơi hơi gật đầu.

“Thiếu chủ, thứ Lam Tâm mạo muội, Lam Tâm muốn hỏi một vấn đề?”

Gật gật đầu, tỏ vẻ có thể.

“Thiếu chủ vì sao muốn học những thứ này? Ý của Lam Tâm là, hiện nay Thiếu chủ mới có ba tuổi, nếu là những đứa trẻ khác, hiện tại hẳn phải thích vui đùa hơn a!” Lam Tâm hơi nghi hoặc hỏi, kỳ thật ngày đó ở đại sảnh mọi người đều biết đó không phải là lý do chính của Nguyệt Thu Triệt, nhưng thật sự tò mò, vì cái gì một đứa trẻ ba tuổi lại liều mạng học như vậy, làm cho người ở Nguyệt Thanh cung đều đau lòng.

Nghe thấy vậy, mắt Nguyệt Thu Triệt hiện lên một tia kinh ngạc, tựa hồ không đoán được Lam Tâm lại hỏi vấn đề này, liền nhanh chóng khôi phục bình tĩnh, nhưng không thoát được khỏi ánh mắt của Lam Tâm.

“Đúng vậy, vì cái gì?” Nguyệt Thu Triệt thì thào tự hỏi, khóe miệng cười khổ, sau đó thản nhiên nói: “Thời gian không còn nhiều, Lam tỷ tỷ, Triệt nhi phải đi rồi, cảm ơn tỷ tỷ.”

Lam Tâm phục hồi tinh thần, mới phát hiện Nguyệt Thu Triệt đã ly khai, nghĩ lại liền khiếp sợ vẻ mặt vừa rồi của Nguyệt Thu Triệt: vẻ mặt kia, cực kỳ giống một người trên giang hồ lăn lộn nhiều năm, cả ngươi tản ra vẻ lãnh ngạo không để cho bất luận kẻ nào cự tuyệt, chính là Thiếu chủ mới ba tuổi a, như thế nào giống người hơn ba mươi tuổi

Bình luận





Chi tiết truyện