chương 9/ 27

"Tiểu Bạch, ngươi không tu luyện mà sao vẫn có được thực lực ngang Hậu Thiên cảnh vậy? Ta không cảm nhận được Thiên lực có trên người ngươi."

Đông Phương Bạch chuyên tâm tìm thảo dược không để ý Hàn Như Liệt hỏi.

"Tiểu Bạch, Tiểu Bạch. Ngươi không trả lời ta."

"Ta trước giờ cũng là có hấp thụ đưa Thiên lực vào cơ thể nhưng không dung nhập đan điền mà đem đả thông kinh mạch, vì vậy ngươi ngươi không cảm nhân được tia thiên lực trên người ta là đúng rồi. Thứ ta tu luyện hiện tại gọi là chân khí. Chân khí tuy không bằng Thiên lực nhưng quá trình tu luyện dung nạp khắc khổ hơn, giúp rèn luyện kinh mạch và sức chịu đựng tốt hơn. Nếu ngươi có thể vừa tu luyện Thiên lực đồng thời hấp thu chân khí luyện nội công thì sẽ mạnh hơn bình thường rất nhiều."

Nghe Đông Phương Bạch nói Hàn Như Liệt vô cùng thất kinh. Sống mười mấy năm trên đời hắn vẫn là lần đầu nghe đến thứ gọi là nội công chân khí.

"Ta tuy chưa bận hành vòng thiên lực nào nhưng nhờ vào nội công chân khí và bí tịch võ công liền có thể đấu ngang tay với đám người Hậu Thiên cảnh."

"Bí tịch võ công?"

"Nó cũng tương tự vũ kỹ thôi, cũng dùng để chiến đấu nhưng tu luyện những bộ võ công đó không chỉ trợ giúp chiến đấu mà còn có thể tăng lên nội lực của bản thân."

Hàn Như Liệt hiểu ra, thì ra còn có nhiều thứ bản thân chưa biết tới. Vậy mà từ xưa tới giờ Hàn Như Liệt vẫn tự hào mình rất lợi hại. Bằng thực lực Hậu thiên cảnh mà chỉ có thể ngang tay với người bình thường thì thật nhục nhã. Cũng may hiện tại hắn tu vi đã vượt rất xa với Đông Phương Bạch. Tuy Đông Phương Bạch lợi hại như vậy nhưng Hàn Như Liệt cũng không cảm thấy ghen tỵ mà lại rất vui, chính hẳn cũng không hiểu được tại sao bản thân lại như vậy.

"Vậy ngươi có thể dạy ta hấp thu chân khí chứ?"

"Hàn Như Liệt, có ai nói với ngươi rằng người phụ nữ phải có bí mật của riêng mình thì mới có chút quyến rũ không."

Hàn Như Liệt nhìn hài tử trước mặt luôn bày ra vẻ mặt ngang ngược ngạo mạn rồi tưởng tượng nàng với bộ dáng quyến rũ liền nhịn không được phì cười. Đông Phương Bạch tức giận đỏ mặt quay đi, không thèm để ý tới Hàn Như Liệt nữa.

"Tiểu Bạch Tiểu Bạch, ta sai rồi, ta không nên cười ngươi. Tiểu Bạch, ngươi nỡ không để ý ta."

"Câm mồm, yên cho ta tìm thảo dược."

Thấy Đông Phương Bạch tức giận thật Hàn Như Liệt đành ngậm ngùi đi theo phía sau không nói nữa.

"A! Tử linh thảo. Không ngờ nó lại có thể mọc ở nơi này."

Đông Phương Bạch vui mừng bộ dạng làm Hàn Như Liệt cũng tò mò về loại cỏ trước mặt này, nhìn nó không khác gì các loại cỏ thông thường. Biết được tại sao Hàn Như Liệt ngốc ngốc nhìn nàng nên Đông Phương Bạch bày ra dáng vẻ một tiền bối giảng dạy.

"Tử Linh thảo là một loại cỏ rất đặc biệt, nó chỉ mọc nơi có nhiệt độ không khí ẩm thấp. Tử Linh thảo có thể làm cơ sinh huyết nhiều nhưng không thể nuốt trực tiếp mà phải qua công đoạn chế biến phức tạp. Nhìn thì có vẻ giống cỏ bình thường nhưng nó lại có mùi thơm thoang thoảng khá đặc biệt, nếu không để ý sẽ không biết được."

"Tiểu Bạch định làm gì với nó?"

"Tất nhiên để luyện chế nhị phẩm phục huyết đan rồi" Đông Phương Bạch hất cằm tự tin khoe.

"Phục huyết đan?" Hàn Như Liệt chưa từng nghe qua tên đan dược này nên rất muốn biết.

"Phục huyết đan dùng để hồi máu nếu bị mất máu quá nhiều, chữa lành nội thương trong vòng vài ngày tùy mức độ nghiêm trọng và không để lại di chứng. Nhược điểm duy nhất mỗi ngày không thể dùng quá hai viên."

"Còn có loại đan dược như thế à? Ta thế nào cũng chưa nghe qua."

Đông Phương Bạch khinh bỉ:"Ngươi chưa nghe cũng không có nghĩa không có. Mà cũng không thể trách ngươi, phục huyết đan là chỉ có ta mới có thôi."

"Ngươi kiếm đâu ra phục huyết đan?"

"Hàn Như Liệt, ngươi coi thường ta quá. Ngươi nên nhớ ta là dược sư, ta không chỉ biết luyện đan còn biết sáng chế đan dược. Ta đã dùng chính bản thân thử thuốc và không có vấn đề gì."

Đông Phương Bạch vừa nói đem bản thân ra thử thuốc Hàn Như Liệt lập tức thấy không vui. Hàn Như Liệt nhíu mày trách móc.

"Lấy bản thân thử thuốc ngươi không sợ cơ thể bị gì à? Lần sau cũng đừng làm vậy nữa."

Lời của Hàn Như Liệt khiến Đông Phương Bạch trợn mắt nhìn. Đông Phương Bạch nham nhở cười.

"Ây da, ngươi đây là lo lắng cho bổn tiểu thư đúng không? Thấy bổn tiểu thư xinh đẹp liền nhất kiến chung tình chứ gì? Thật tiếc, tuy ngươi đẹp thật nhưng lại quá già và ta còn quá nhỏ."

Hàn Như Liệt mặt đầy vạch đen, hắn cũng không biết tại sao lại không vui khi nghe Đông Phương Bạch nói thử thuốc bằng thân mình nhưng cũng không nghĩ là bản thân thích một đứa nhỏ bảy tám tuổi. Hàn Như Liệt phản bác.

"Ngươi bớt tự luyến đi. Ta cũng không phải loại luyến đồng. Hơn nữa nhìn ngươi cũng không có điểm gì hấp dẫn nam nhi hết, ta không có bị điên."

Đông Phương Bạch chỉ là đùa giỡn vậy thôi, nàng biết người Hàn Như Liệt yêu chính là Mộ Chỉ Ly, người ta tà mị tài giỏi vậy cũng chỉ là giành cho nữ chính. Đông Phương Bạch rất thích mỹ nam nhưng cũng không đến mức si mê tranh giành, nàng tự an ủi bản thân không nên tơ tưởng nữ nhi tình trường, trước hết phải tạo dựng thế lực cho bản thân rồi sau đó tính đến chuyện yêu đương sau.

Bên kia Hàn Như Liệt thấy Đông Phương Bạch yên lặng tưởng bản thân nói hơi nặng lời nên bắt đầu thấy hối hận. Hai người lâm vào trầm mặc, không ai nói gì cả cho đến khi về tới Mộ gia.

Vừa mở cửa phòng tiền vào thì Đông Phương Bạch thấy một bóng đen nhào tới trước mặt đem nàng ôm chặt cứng. Tiếng nam tử khóc la.

"Tỷ tỷ, con chim trong phòng thật hung ác. Nó mổ đệ thật đau. Ô ô."

Nhìn Chu Tước vẻ mặt bất cần đời Đông Phương Bạch bó tay. Đông Phương Bạch xoa xoa đầu Mộ Khải Siêu an ủi rồi dắt tay hắn vào phòng luyện đan. Hàn Như Liệt bên cạnh thấy có nam tử lạ mặt ôm Đông Phương Bạch, khuôn mặt trở nên vặn vẹo, nhưng vì không có tư cách gì ngăn cản nên chỉ có thể đem người này trong lòng hung hăng mắng chửi.

"Hắn là ai?" Hàn Như Liệt lạnh giọng hỏi. Đông Phương Bạch chỉ lo phối dược tề nên cũng không có để ý đến giọng của Hàn Như Liệt.

"Trưởng nam Mộ gia Mộ Khải Siêu, thiên tài tu luyện. Không biết đắc tội gì nhưng bị thê tử tương lai của ngươi hạ độc thành một bộ dáng ngốc."

"Thê tử tương lai của ta?"

Biết bản thân lỡ lời, Đông Phương Bạch liền đính chính

"Ý ta là nàng nhan sắc vô cùng diễm lệ, tài năng cũng có thừa rất xứng đôi với ngươi."

Hàn Như Liệt nghe Đông Phương Bạch gán ghép bản thân với nữ nhân khác nên tức giận:"Ta không cần ngươi quyết định nương tử cho ta."

"Ngươi đây là tức giận cái gì chứ. Ta đảm bảo ngươi mà vừa thấy nàng liền đem lòng ái mộ, sâu thẵm con tin chỉ cần một người là nàng chứ không ai khác."

"Thế à, ta thật tò mò không biết người nào mà có thể khiến Tiểu Bạch một mực khẳng định ta sẽ yêu nàng như vậy." Hàn Như Liệt nhếch môi cười.

"Ngươi muốn biết thì sau khi ta chữa trị cho ngươi thì trụ lại vài ngày. Đến lúc đại hội gia tộc đến ngươi sẽ biết thế nào là động tâm."

Hàn Như Liệt có vẻ nghĩ ra gì đó thú vị nên mặt hiện lên vẻ cười gian.

"Nếu như ta không thích nàng ta như lời ngươi nói thì sao?"

Đông Phương Bạch hình như không thấy được khuôn mặt gian manh kia nên vẫn tự tin, lời nói chắc như đinh đóng cột.

"Ta đảm bảo luôn. Nếu không đúng mất gì ta cũng mất."

"Ta cũng không tin trên đời lại có người khiến cho ta vừa nhìn liền yêu như ngươi nói."

"Thật mà, không tin thì chúng ta cược đi. Ai thua phải đáp ứng người thắng một yêu cầu." Đông Phương Bạch nhiệt tình đề nghị. Nàng cứ nghĩ rằng vụ này bản thân thắng chắc mà lại quên đi đây chính là thế giới song song tồn tại thật, không phải như trong tiểu thuyết. Nơi đây con người tồn tại chân thật, sự hiện hữu của họ không phải do bàn tay tác giả tạo nên và đều có suy nghĩ của riêng mình.

Hàn Như Liệt trong lòng vui vẻ vì Đông Phương Bạch đưa ra lời đề nghị đó.

"Hảo, ta không nghĩ ta có thể thích cô ta chỉ sau một lần gặp nên ta cược ta sẽ không thích nàng."

Vừa nhìn Hàn Như Liệt không do dự trả lời mà Đông Phương Bạch cứ cảm thấy bản thân vừa bê đá đập vào chân mình. Nhưng lỡ thách thức rồi cũng không thể rút, Đông Phương Bạch bất an sợ Hàn Như Liệt nuốt lời.

"Không được, lỡ như ngươi thích nàng nhưng không chịu thừa nhận thì sao?"

"Hàn gia đại công tử như ta xuống cấp đến nỗi phải đi lừa gạt một đứa con nít mới bảy tám tuổi à? Ta lừa ai cũng sẽ không lừa ngươi."

Đông Phương Bạch bỉu môi nói nhỏ:"Ai mà biết ngươi có hay không lừa ta."

Tuy Đông Phương Bạch nhỏ giọng hết sức nhưng với năng lực của Hàn Như Liệt nên nghe rất rõ. Hàn Như Liệt không phản bác lại mà chỉ ôn nhu xoa đầu Đông Phương Bạch, lời hắn nói ra nhẹ nhàng nhưng lại tựa như một lời hứa hẹn đầy chắc chắn.

"Ta sẽ không thích nàng ta."

Trong khoảnh khắc nhìn Hàn Như Liệt nói Đông Phương Bạch khẽ đỏ mặt. Khuôn mặt tà mị với nét cười ôn nhu, lời hắn nói khiến Đông Phương Bạch tim đập hụt một nhịp. Nàng nhanh chóng quay mặt chỗ khác, sợ bị đối phương nhịn ra bản thân đang ngượng. Thật ra Hàn Như Liệt đã nhìn thấy Đông Phương Bạch đỏ mặt, hắn cũng không muốn khó xử nàng nên không nói ra. Hàn Như Liệt yên lặng ngồi bên cạnh Đông Phương Bạch.

"Ta không nói chuyện làm phiền ngươi nữa, tập trung phối thuốc đi."

Một bên phối xong thuốc cho Mộ Khải Siêu, Đông Phương Bạch liền quay lại kê thêm đơn thuốc cho Hàn Như Liệt. Thật ra với độc của Hàn Như Liệt và cách giải độc của Đông Phương Bạch thì không cần đến thuốc, chỉ là Đông Phương Bạch muốn cho hắn điều hòa lại cơ thể, dù sao trúng độc trong thời gian dài như vậy tất nhiên sẽ ảnh hưởng xấu đến cơ thể mặc cho chưa phát độc.

"Ta đã phối xong thuốc cho hai người, hôm nay ta giải độc cho Mộ Khải Siêu trước, mai lại giải cho ngươi."

"Tại sao ta phải xếp sau hắn. Hơn nữa nếu đã để ta ngày mai mới giải thì còn kêu ta đến đây làm gì?" Hàn Như Liệt không vui khiếu nại.

"Hàn Như Liệt, không phải ta không muốn giúp ngươi trước mà tại vì độc của hắn lợi hại hơn của ngươi. Nếu để càng lâu thì thần trí càng bị ăn mòn và càng khó giải. Còn gọi ngươi tới vì muốn ngươi giúp ta chứ sao."

"Giúp ngươi? Ta cũng không phải dược sư làm sao giúp được."

"Rồi từ từ ngươi sẽ biết."

Đông Phương Bạch cùng Hàn Như Liệt ra ngoài sân, nơi Mộ Khải Siêu đang nghịch phá. Đông Phương Bạch lại gần Mộ Khải Siêu và điểm vào huyệt ngủ của hắn làm hắn lăn ra. Hàn Như Liệt kinh ngạc há hốc mồm.

"Ngươi.. ngươi làm thế nào mà chỉ đụng hắn một cái hắn liền lăn ra ngủ? Cái này còn hiệu quả hơn cả mê dược."

"Ta điểm vào huyệt ngủ của hắn. Mười hai canh giờ sau sẽ tự đông giải huyệt hoặc ta có thể tự giải. Trên thân thể mỗi người đều có các huyệt đạo với các chức năng khác nhau, có huyệt đạo điểm vào ngươi sẽ làm ngưới ngủ không biết gì, có huyệt đạo thì điểm vào sẽ làm ngươi đứng yên bất động, và cũng có huyệt đạo chỉ cần một cái kích nhẹ đã đủ khiến ngươi xuống lỗ cùng tổ tiên." Đối với những người nơi đây, họ quá mạnh mẽ, mạnh mẽ đến nỗi không quan tâm đến những điểm yếu nhỏ nhặt. Có lẽ vì thế mà chả có ai biết đến những thứ huyệt đạo này. Đông Phương Bạch trong lòng thầm cười, không biết thì càng tốt, như vậy nàng mới có thể dễ dàng đả bại đối thủ bằng những bí chiêu đơn giản không tốn sức.

"Ngươi giúp ta khiên hắn vào phòng rồi cởi áo hắn ra."

Đông Phương Bạch vừa bảo phải cởi áo Mộ Khải Siêu thì Hàn Như Liệt lập tức quát lên.

"Ngươi muốn cởi áo hắn là có ý định gì? Ngươi thân nữ nhi thì yên phận đi."

"Ta chỉ muốn giúp hắn ép độc ra ngoài thôi mà." Đông Phương Bạch vô tội trả lời.

"Hừ, làm như thế nào? Để ép độc ta giúp ngươi." Hàn Như Liệt không tình nguyện nói.

"Thật không, ta cũng định nhờ ngươi làm giúp. Độc này hơi rắc rối nên ta lười tốn sức lắm. Tất cả nhớ vào Liệt ca ca vậy." Nghe được Hàn Như Liệt đề nghị Đông Phương Bạch mặt cún con nịnh nọt.

Sau khi cởi áo Mộ Khải Siêu và đặt hắn ngồi xếp bằng trên giường, Hàn Như Liệt cũng ra phía sau lưng Mộ Khải Siêu ngồi. Dựa theo những lời Đông Phương Bạch nói thì Hàn Như Liệt phải vận hành thiên lực, đem thiên lực truyền vào cơ thể Mộ Khải Siêu và tuần hoàn ba vòng khắp kinh mạch của hắn để dò ra độc tố. Đông Phương Bạch đứng bên cạnh cũng không rãnh rỗi, nàng cắm lên đỉnh đầu Mộ Khải Siêu ba ngân châm rồi ấn vào huyệt đạo sau cổ Mộ Khải Siêu. Lức này trên trán Mộ Khải Siêu chảy ra chất lỏng màu đen hôi thối.

"Hàn Như Liệt, ngươi đem những tàn độc trong kinh mạch hắn dồn vào một chỗ rồi phát một chưởng cho hắn phun ra hết."Đông Phương Bạch thấy đạt đến hiệu quả nhất định liền ra lệnh cho Hàn Như Liệt dứt điểm. Một chưởng Hàn Như Liệt tung ra khiến Mộ Khải Siêu nôn ra một đống máu độc. Đông Phương Bạch vội vàng nhét phục huyết đan vào miệng Mộ Khải Siêu rồi vuốt cổ hắn cho thuốc đi xuống.

Hàn Như Liệt lúc này mặt đã đổ hết mồ hôi. Đông Phương Bạch thấy Hàn Như Liệt giúp bản thân nàng đến nỗi cạn kiệt thiên lực nên quăng cho hắn một bình bạch ngọc gồm mười viên tam phẩm đan dược để hồi phục thiên lực.

"Ngươi dùng thoải mái đi, không đủ ta đưa tiếp."

Hàn Như Liệt không ngại ngùng. Hắn đã nhìn thấy một núi đan dược của Đông Phương Bạch lúc nàng cho vào túi Càn Khôn. Đại gia tộc lớn mạnh như Hàn gia cũng chưa chắc dám tiêu dùng đan dược như Đông Phương Bạch.

Bình luận





Chi tiết truyện