chương 6/ 27

"Ngươi tu luyện tâm pháp nghịch thiên?"

Nghe Chu Tước hỏi Đông Phương Bạch liền gật đầu. Đông Phương Bạch là từ lúc linh hồn lang thang nhìn được tâm pháp giấu trong thiên sát cổ giới của Mộ Chỉ Ly, còn Chu Tước từ đâu mà biết được tâm pháp này?

"Không ngờ ngươi có thể nhìn đến tâm pháp nghịch thiên. Theo ta nhớ từ tám trăm năm trước tâm pháp này đã được Không gian lão nhân lấy đi." Chu Tước một bộ nghiền ngẫm nhìn nhìn Đông Phương Bạch. Đông Phương Bạch cũng không cuốn cuồng, dù sao cả hai đều ký kết khế ước và thề không phản bội nên Đông Phương Bạch liền đem quá khứ bản thân kể cho Chu Tước, lược bỏ đi yếu tố thế giới hiện tại chỉ là tiểu thuyết. Hỏi thử một thần thú cao quý nếu nghe được bản thân chỉ là thứ sống trong cái thế giới do loài người thấp kém tạo ra sẽ không tức điên sao, nên để bảo toàn tính mạng Đông Phương Bạch chỉ có thể đem nó giản lược mất.

"Thiên sát cổ giới. Ta cũng từng nhìn qua nó, chỉ là một không gian cất giấu bảo vật thôi. Dù sao cũng là vật ngoài thân, nếu mất đi nó Mộ Chỉ Ly kia cũng không thể tiến vào Thiên sát cổ giới. Không gian lão nhân trước đây tuy leo lên được vị trí kia nhưng cũng không nói là lợi hại được, nếu không bằng thực lực bản thân cộng với phu quân Thời gian lão nhân làm sao mà vẫn không thắng được quang minh lão nhân. Vô dụng, chỉ tiếc lúc đó ta phải thừa kế Chu Tước vị, nếu không nữ nhân kia làm gì chạm vào được cái danh không gian lão nhân."

Đông Phương Bạch nghe thế cũng không khách khí châm chọc Chu Tước ngạo mạn.

"Nếu nói ngươi lợi hại như thế sao vẫn bị hắc long kia trảo cho một trảo đến nổi ôm đít tháo chạy tới tận đây. Hơn nữa thừa kế Chu Tước là không được làm Không gian lão nhân à."

Chu Tước tức giận đỏ mặt, nó lập tức hét to phản bác.

"Ngươi biết gì mà nói, danh xưng tứ phương thần thú cũng như các nguyên tố lão nhân. Ví dụ một khi ngươi thành Không gian lão nhân thì sẽ không thể trở thành Thời gian lão nhân. Cũng giống vậy, tuy không cấm linh thú trở thành nguyên tố lão nhân nhưng một khi đã bước trên con đường của tứ phương thần liền tuyệt đối không thể thành nguyên tố lão nhân. Còn vụ bị hắc long đả thương vì do hắn lợi dụng lúc ta niết bàn, thực lực bị phong ấn xuống mới dám ra tay."

"Chẳng phải nói phượng hoàng niết bàn trở nên mạnh mẽ hơn à. Con mẹ nó lừa đảo." Đông Phương Bạch khinh thường.

Chu Tước bắt đầu có chút hối hận khi chọn con người này làm chủ nhân, miệng lưỡi thật chanh chua, tuy nghĩ thế nhưng Chu Tước chỉ biết ngậm đắng nuốt cay vào lòng mà kiên nhẫn giải thích.

"Ta bị phong ấn xuống thực lực là để phù hợp với cơ thể mới trọng sinh. Hơn nữa tu luyện lại tầng thực lực sẽ giúp tu vi vững chắc hơn."

"Vậy ngươi hiện tại đã đạt tới cảnh giới gì rồi? Ngày trước là cảnh giới gì?"

"Sinh tử cảnh. Ngày trước đã đạt tới đỉnh cao của tất cả cảnh giới. Nhân gian đều nghĩ rằng Thanh Long mạnh nhất trong tứ phương thần, nhưng thật ra Chu Tước mới là mạnh nhất. Ngươi có từng thấy loài nào ngoài phượng hoàng có khả năng chết đi sống lại mấy lần để mạnh hơn không? Chúng ta đều phải tu luyện đến cảnh giới cao nhất rồi còn bị Thiên hỏa thiêu đốt để một lần nửa sinh ra và mạnh mẽ hơn. Tuy con đường tộc phường hoàng đi rất khó khăn nhưng nó rèn luyện cho chúng ta một sức mạnh hơn hẳn những loài khác"

Chu Tước nói, Đông Phương Bạch hoàn toàn mờ mịt, nghe như sấm nổ bên tai không biết gì hết. Chu Tước ngược lại khinh bỉ Đông Phương Bạch.

"Ngươi chắc hẳn là biết Hậu Thiên cảnh giới cùng Tiên Thiên cảnh giới rồi. Nhưng phía sao đó còn có những cảnh giới cao hơn. Khi bước vào Tiên Thiên ngươi chưa hẳn chân chính trở thành tu luyện giả mà cần phải trải qua quá trình tẩy tinh phạt tủy. Ngươi biết chứ?" Chu Tước ném một bộ nghi hoặc nhìn Đông Phương Bạch. Đông Phương Bạch cũng không để Chu Tước khinh thường bản thân nữa, cái này nàng biết rất rõ. Trước Tiên Thiên con người cần phải ăn cơm uống nước để bảo trì thân thể, nhưng khi bước vào Tiên Thiên thì vấn đề về ăn uống cũng càng thấp. Con người trở nên mạnh mẽ hơn, có người phải bế quan mấy thập niên không cần ăn uống để có thể đột phá, mà để được như vậy phải trải qua quá trình tẩy tinh phạt tủy. Sau khi bài trừ hết thảy độc tố chất thải ra ngoài cơ thể thì thần thái khí chất cũng có biến hóa. Quá trình tẩy tinh phạt tủy khiến cơ thể rất đau đớn, tùy người mà xảy ra nhanh hay chậm.

"Sau Tiên Thiên chính là Toàn Thiên cảnh, Ngự Thiên cảnh, Lăng Thiên cảnh và rất rất nhiều. Bằng thực lực hiện tại của ngươi chỉ đáng làm con kiến hôi thôi. Đến khi nào ngươi tiến vào Tiên Thiên ta sẽ bày chỉ ngươi nhiều hơn."

Nhìn thái độ kiêu ngạo của Chu Tước bản thân nàng thầm tự hỏi không biết ai mới là chủ của ai. Nói chuyện với Chu Tước hết nửa ngày Đông Phương Bạch liền chuẩn bị đồ đi Mộ gia thương lượng. Sửa soạn lại bản thân thành một nữ hài mới gật đầu ra khỏi cửa. Trước đây Đông Phương Bạch một thân giả nam nhân cũng vì nghĩ thế giới này nam tôn nữ ti như kiếp trước, nhưng bây giờ hiểu ra chỉ có thực lực mới nắm được hết thảy nên bản thân không cần phải lo nghĩ nhiều về giới tính. Không phải thế giới nào cũng giống nhau, vì đa số nữ nhân nơi này thực lực yếu nên mới bị đè. Đông Phương Bạch muốn chứng minh bản thân người phụ nữ cũng ngang hàng nam nhân, thậm chí là hơn.

Trên con phố đông người, một bóng dáng nữ hài tử hồng y đỏ rực nổi bật, trên vai nữ hài là một con chim non với bộ lông vũ đỏ như thiên hỏa. Vừa nhìn vào mọi người liền nghĩ rằng nàng là con nhà thế gia to lớn, tự giác né qua một bên nhường đường. Đông Phương Bạch mau chóng đến trước cửa Mộ gia. Liếc nhìn hai tên thị vệ canh cổng cũng không thừa lời, nhanh chóng ném cho mỗi tên một viên nhất phẩm đan rồi nhờ đưa một hộp gỗ cũ kỹ cho Mộ gia chủ bảo cần gặp. Sau khi được hối lộ, hai tên thị vệ liền mặt mày niềm nở tươi cười chạy vào thông báo. Đợi không bao lâu Đông Phương Bạch liền thấy có người chạy ra mời nàng đến sảnh khách.

Trước mặt Đông Phương Bạch hiện tại là một nam tử trung niên, nhìn vào rất có khí chất của một người gia chủ. Đông Phương Bạch tuy chưa gặp Mộ gia chủ nhưng cũng đoán được người trước mắt chính là Mộ gia chủ. Đông Phương Bạch dù sao cũng là hậu bối nên lễ phép ôm quyền chào hỏi.

"Mộ gia chủ, tiểu nữ Đông Phương Bạch. Tuy có vẻ đường đột nhưng tiểu nữ có chuyện muốn thương lượng với ngài."

Mộ gia chủ thấy vậy cũng lịch sự mời Đông Phương Bạch ngồi, trong lúc chờ gia nhân đem trà đến liền hỏi.

"Đông Phương cô nương khách sáo rồi, ngươi cứ gọi ta một tiếng Mộ Kình Lệ là được. Không biết Đông Phương cô nương là muốn thương lượng chuyện gì mà lại đem đến một hộp đầy nhị phẩm đan?"

"Không giấu gì ngài, tiểu nữ vốn là học dược sư với lão sư phụ trên núi. Không may mắn người lại tạ thế quá sớm, nay thân hài tử một mình sợ tránh không được người ngoài lợi dụng. Tiểu nữ chính là muốn thương lượng xem không biết có thể cùng ngài ký kết vì Mộ gia cống hiến một phần sức lực, đổi lại có được sự bảo hộ htừ Mộ gia."

Mộ Kình Lệ nhíu mày nhìn Đông Phương Bạch, giọng nói tựa hồ không tin.

"Đông Phương cô nương nói bản thân là dược sư. Nhưng theo ta thấy Đông Phương cô nương nhìn cũng chỉ tầm sáu bảy tuổi, nếu có là dược sư cũng không phải là nói quá chứ."

Có vẻ lời Mộ Kình Lệ nói ra nằm trong dự đoán của Đông Phương Bạch nên nàng cũng không có tức giận. Đông Phương Bạch nhẹ nhành mỉm cười và nói.

"Mộ gia chủ, ngài là quá coi thường một đứa con nít rồi. Nếu không tin thì ngài có thể để ta thể hiện trước mặt ngài một lần thử xem. Đông Phương Bạch tiểu nữ hiện tại đã có thể luyện đến tam phẩm đan dược rồi, mà người luyện đến tam phẩm đan tại Thiên La thành không nói là nhiều."

Nghe Đông Phương Bạch tự tin nói, Mộ Kình Lệ trong mắt lóe lên một tia thưởng thức. Tuy Đông Phương Bạch mới sáu bảy tuổi mà đã có thể đạt đến khả năng như thế chứng tỏ tương lai về sau khẳng định không tồi. Một người như thế nếu đầu quân cho Mộ gia thì nhất định các gia tộc khác sẽ một phen ghen tỵ. Tuy tính toán là thế nhưng Mộ Kình Lệ vẫn cẩn thận hỏi Đông Phương Bạch vì sao lại chon Mộ gia.

Đông Phương Bạch cũng hiểu được tâm tư Mộ Kình Lệ. Không không tự nhiên có một dược sư tốt đến tìm nhờ vả rất không bình thường. Nơi này chức nghiệp dược sư vô cùng tôn quý, chỉ bằng tài năng của Đông Phương Bạch liền có thể tùy tiện được một gia tộc nào đó mời về. Vậy mà Đông Phương Bạch không những không quan tâm đến việc lợi thế của dược sư mà lại chạy đến Mộ gia xin đầu quân, tuy chỉ là một đứa con nót nhưng ai biết được lại có âm mưu gì? Đông Phương Bạch cũng thuộc dạng người hay đa nghi nên rất rõ ràng ý tứ của Mộ Kình Lệ. Đông Phương Bạch cũng không thể nói là bản thân biết trước tương lai và biết được Mộ gia sau này trở nên phát triển vượt bậc, vì thế nàng đành bịa đại0 một lí do nào đó hợp lý thuyết phục.

"Mộ gia chủ đã hỏi thế thì tiểu nữ cũng xin nói thật. Tiểu nữ vốn có thiên phú về luyện đan nên hầu hết thời gian đều giành cho luyện đan, chỉ có khi rảnh rỗi mới bắt đầu tu luyện thiên lực. Ngày xưa Mộ gia có một vị cũng là người duy nhất có thể vào được môn phái, ta nghĩ Mộ gia hẳn rất có nhiều phương pháp tu luyện hiệu quả nên muốn được vào đây. Đông Phương Bạch không cần gì hết, chỉ cần được đãi ngộ như một đệ tử của gia tộc là được."

Nghe được Đông Phương Bạch nói Mộ Kình Lệ mới thả lỏng một chút nghi ngờ. Tuy không hẳn là tin tưởng lời Đông Phương Bạch nhưng nhìn Đông Phương Bạch còn nhỏ, tu vi lại thấp nên chỉ cần nàng lộ ra chút tâm tư là có thể tiêu diệt liền. Để Đông Phương Bạch có thể cung cấp đan dược cho Mộ gia cũng là cái lợi, Mộ Kình Lệ bắt đầu thương lượng về điều kiện hai bên, chỉ cần hợp lý thì sẽ chấp thuận.

"Mộ gia chủ chỉ cần cho ta thân phận như đệ tử Mộ gia và một phòng riêng đê luyện đan là được. Một tháng ta sẽ cung cấp cho ngài mười viên tam phẩm đan dược, hai mươi viên nhị phẩm và bốm mươi viên nhất phẩm. Mộ gia chủ cũng rõ đó không phải con số ít, chưa chắc các gia tộc lớn mỗi tháng đều có thể vung tiền mua từng ấy."

Ngẫm lại thấy Đông Phương Bạch nói có lý Mộ Kình Lệ cũng tạm chấp nhận.

"Được rồi, vậy từ giờ Đông Phương cô nương cứ yên tâm ở Mộ gia, ta sẽ cho người sắp xếp phòng cho ngươi. Đông Phương cô nương không biết tính ở lại đây bao lâu?" Không nghĩ Mộ gia sẽ đem hết vũ kỹ gia tộc cho ngoại nhân học nên Mộ Kình Lệ cũng không có ý sẽ giữ Đông Phương Bạch ở đây lâu. Mộ Kình Lệ cũng chỉ muốn thu đủ đan dược cho Mộ gia rồi đuổi Đông Phương Bạch đi. Sống qua hai kiếp người Đông Phương Bạch há không hiểu được ý tứ của Mộ Kình Lệ. Đông Phương Bạch vẫn giữ một mặt trẻ con mỉm cười thật thà.

"Tiểu nữ cũng không tính ở đây cả đời, chỉ cần đến Tiên Thiên cảnh, có đủ thực lực sẽ rời đây đi tìm thân nhân."

Mộ Kình Lệ một phen thở ra. Dù để tiến vào Tiên Thiên mất thời gian rất lâu, có người cả đời cũng không vào được nhưng Mộ Kình Lệ không lo. Trước khi tiến vào Tiên Thiên cảnh thì người ở Hậu Thiên cảnh giới chỉ có thể học vào vũ kỹ cơ bản. Chỉ khi bước vào Tiên Thiên cảnh mới chính thức bước vào con tu luyện Thiên lực và học những vũ kỹ lợi hại hơn. Bằng Đông Phương Bạch chưa tiến vào Thiên Tiên Mộ Kình Lệ chắc chắn nàng không thể học được những vũ kỹ cao cấp của Mộ gia, cho dù có đọc qua thì cũng rất phức tạp, Hậu Thiên cảnh không thể dung nạp được ý nghĩa để thuộc lòng.

"Vậy bắt đầu ngày mai Đông Phương cô nương cứ theo các đệ tử học tập."

"Mộ gia chủ gọi ta Đông Phương Bạch đi, dù sao ta bối phận cũng nhỏ hơn ngài, và cũng gần như được coi là đệ tử Mộ gia nên không cần khách sáo. Về phần thân phận ta hy vọng gia chủ có thể giúp ta bao che cho các đệ tử. Ta sợ có người biết ta là dược sư liền suốt ngày quay quanh nịnh nọt lợi dụng."

Mộ Kình Lệ nghĩ rằng Đông Phương Bạch còn nhỏ hơi ích kỷ là chuyện bình thường nên liền đáp ứng. Sau khi trao đổi hai bên nhất trí lấy thân phận Đông Phương Bạch là cháu bà con xa nhờ gửi gắm. Ngoài ra thì việc Đông Phương Bạch cung cấp đan dược chỉ có Mộ Kình Lệ biết, còn lại bất cứ ai đều giữ bí mật. Để không bị ai nghi ngờ thì Đông Phương Bạch được sắp xếp ở một hậu viện khá vắng vẻ, phần nguyên liệu để luyện chế thì Mộ Kình Lệ sai người mua tất cả dược liệu ngoài dược quán bí mật mang về phòng luyện đan của Đông Phương Bạch. Đông Phương Bạch nhìn căn phòng như dược quán thu nhỏ rất hài lòng.

Bình luận





Chi tiết truyện