chương 20/ 27

Chỉ còn ba tuần nữa Di tích sẽ mở cấm chú, đám người Đông Phương Bạch đang trong thời gian tu luyện ổn định tu vi bản thân. Lần này khi tiến vào Di tích Viễn cổ sẽ có rất nhiều người, mà trong đó còn có những đệ tử các môn phái. Bọn họ nhất định rất lợi hại. Đông Phương Bạch dạy cho Mộ Khải Siêu luyện khinh công. Nơi đây tâm pháp tu luyện thiên về thân thủ nhanh nhẹn rất hiếm có, mà Đông Phương Bạch lại nghĩ nếu gặp trúng đối thủ quá mạnh phải biết đường mà chạy trốn rồi từ từ trả thù sau.

Đối với Mộ Khải Siêu chưa từng hấp thu chân khí tu luyện nội lực nên không thể như Đông Phương Bạch luyện tập. Đông Phương Bạch nghiên cứu sửa lại khẩu quyết, vận dụng Thiên lực như luồn chân khí nén lại trọng lực cơ thể để giúp con người thoải mái tự do đi lại như gió lướt mây trôi.

Trước khi tiến vào luyện tập thì Mộ Khải Siêu cần có một bài huấn luyện về cơ thể. Bước vào Tiên Thiên cảnh, sức chịu đựng Mộ Khải Siêu đã tăng vượt so với người thường nên Đông Phương Bạch cũng không áp dụng phương thức bình thường như bắt leo núi hay chạy vòng vòng mấy dặm đường, Đông Phương Bạch đã chuẩn bị một khóa tập huấn đặc biệt khắc khe giành cho Mộ Khải Siêu và chính nàng.

Ngày đầu tiên Đông Phương Bạch cùng Mộ Khải Siêu tìm đến một khu rừng hẻo lánh trong Hoa Hạ thành. Nơi đây khá âm u và sương mù lượn lờ khắp nơi, nhưng những tu luyện giả khi bước vào Tiên Thiên sẽ có được các giác quan linh mẩn hơn người thường nên phạm vi thấy rất rõ, mặc cho xung quanh có sương mù bao lấy.

Hiện tại trời còn chưa sáng, khu rừng yên lặng không tiếng động bắt đầu vang lên những tiếng bước chân dẫm nát lá khô. Không gian xung quanh ẩm mốc lạnh lẽo một cách quỷ dị. Lâu lâu từng cơn gió buốt lướt qua tạo thành những tiếng hú rợn người. Mộ Khải Siêu lúc này vẻ mặt mếu máo núp sau lưng Đông Phương Bạch, bất chấp bản thân cao hơn Đông Phương Bạch rất nhiều nhưng vẫn cố co người lại đứng phía sau lưng Đông Phương Bạch.

"Tiểu Bạch tỷ, tỷ dẫn ta đến đây làm gì vậy?"

"Hôm nay ta sẽ giúp ngươi luyện tập độ mẫn cảm và phản xạ." Đông Phương Bạch nhếch môi rồi lấy ra hai miếng vải đen. Đông Phương Bạch lại chậm rãi nói tiếp.

"Trước tiên ngươi đeo bịt mắt vào và cởi hết áo quần ra. Chỉ để lại một cái quần trong."

Khi bảo Mộ Khải Siêu cởi đồ mặt Đông Phương Bạch không có một tia ngượng ngùng. Mộ Khải Siêu mặt đỏ gay, hai tay ôm chặt trước ngực giữ lấy y phục.

"Tiểu Bạch tỷ, ta mặc dù rất yêu quý và nghe lời tỷ nhưng quyết không bán thân chỉ vì vào bộ khinh công của tỷ đâu. Xin tỷ đừng vẩy bẩn sự trong sạch của Tiểu Siêu."

Nghe được Mộ Khải Siêu nói, Chu Tước nhịn không được cười đến mức lăn lộn. Đông Phương Bạch mặt đen thui vì sự hiểu nhầm của Mộ Khải Siêu.

"Ai nói ta muốn cướp sắc của ngươi. Ta chỉ muốn ngươi tập quen với nhiệt độ thấp ngoài trời và sức chịu đựng của cơ thể. Ngươi nghĩ bậy bạ cái gì cơ chứ."

"Hả, gị là không phải tỷ định ấy ấy ta à?" Mộ Khải Siêu xấu hổ cười gượng.

"Ấy ấy cái quần. Câm mồm và làm theo ta chỉ. Chống đối là coi chừng ngươi không toàn thây trở về đâu." Nheo mắt nhìn Mộ Khải Siêu một cách nguy hiểm, Đông Phương Bạch mở lời đe dọa.

Đợi Mộ Khải Siêu cởi đồ hết và bịt mắt lại, Đông Phương Bạch mới quay ra gật đầu một cái với Chu Tước. Đông Phương Bạch cũng bắt đầu bịt mắt và cởi y phục, dù sao cũng là nử tử nên Đông Phương Bạch chừa lại một lớp tiết y*.

*Tiết y: nội y của người cổ đại. (Giống quần áo bình thường nhưng vải mỏng hơn và màu trắng đơn giản).

Chu Tước bay lên một cành cây gần đó, khởi động Thiên lực và đem những hòn đá xung quanh điều khiển chúng lao nhanh vào hai người Đông Phương Bạch cùng Mộ Khải Siêu. Từng đợt mưa đá lao như điên vào hai người. Mộ Khải Siêu liên tục dính đòn la lên oai oái, còn bên Đông Phương Bạch tuy không thảm hại như Mộ Khải Siêu nhưng vẫn bị dính đòn.

"Tiểu Bạch tỷ, tỷ là muốn giết ta phải không?" Mộ Khải Siêu la khóc.

"Ngươi dùng tai phân rõ âm thanh của tiếng đá rồi tránh né. Chỉ cần trong vòng một canh giờ không còn bị đá đánh trúng thì tập huấn coi như chấm hết. Á." Đang giải thích về hành động của bản thân thì Đông Phương Bạch lại bị một viên đá mạnh mẽ đánh trúng. Mộ Khải Siêu nghe được thì biết Đông Phương Bạch cũng luyện tập cùng hắn nên cũng im lặng chịu khó cố gắng. Chu Tước cũng không rãnh rỗi gì, liên tục dùng Thiên lực khống chế tốc độ và lực bay của viên đá vừa phải phù hợp với cả hai. Chu Tước khi biết được cách luyện tập của Đông Phương Bạch thì vô cùng kinh ngạc, đây là lần đầu Chu Tước thấy cái cách rèn luyện thân thể vô cùng hay kiểu này. Nó không những rèn được tốc độ tránh né mà giúp cho độ nhạy cảm và thính lực tăng cao. Chu Tước thấy Đông Phương Bạch có vẻ quen với việc này hơn Mộ Khải Siêu nên cố ý tăng thêm lực đạo và tốc độ đá hướng vào Đông Phương Bạch. Đông Phương Bạch biết rõ nhưng cũng không phản bác. Nàng cần rèn luyện cơ thể này nhiều hơn. Tuy nói thừa hưởng hơn sáu mươi năm nội công của kiếp trước nhưng cơ thể này cũng chưa từng trải qua huấn luyện khắc nghiệt như cơ thể trước, vì vậy không đạt được độ linh mẫn như xưa là bình thường.

Kết thúc một ngày, Đông Phương Bạch cùng Mộ Khải Siêu dáng vẻ thê thảm lết về quán trọ đã thuê lúc trước. Cả hai bây giờ trông như xác chết di động, đi đến đâu người người tránh xa đến đó. Vết máu chưa khô ám lên bộ y phục của Mộ Khải Siêu, còn Đông Phương Bạch tuy hồng không nhiễm bẩn được nhưng mặt nàng lúc này sưng húp, máu mũi chảy ra vô cùng thảm hại. Người xung quanh xì xào bàn tán nói rằng hai người đắc tội với vị cường giả nào nên mới bị trừng trị như gị.

Ngày tiếp theo cả hai lại tiếp tục bài huấn luyện của hôm trước, vẫn là kết thúc cùng bộ dạng hôm nọ. Rồi ngày tiếp theo và tiếp theo nữa, từng ngày trôi qua Đông Phương Bạch cùng Mộ Khải Siêu đã có tiến bộ. Tuy vẫn bị thương nhưng tựa hồ chỉ là vài vết nhỏ. Những người ở quán trọ thấy hoài cũng thành quen nên không bàn về Đông Phương Bạch cùng Mộ Khải Siêu nữa.

... ...... .....

Hôm nay là ngày cuối tuần, hết tuần sau thì Di Tích sẽ mỡ ra. Trải qua gần hai tuần luyện tập, tuy không đạt được mức một canh giờ không dính phát nào nhưng kết quả vẫn rất tốt. Mộ Khải Siêu thân thủ có tiến bộ hơn nhiều, chỉ dính ba đến năm viên đá trong một canh giờ. Đông Phương Bạch quyết định sẽ dành một ngày hôm nay để nghỉ ngơi ổn định, thả lỏng tinh thần. Suốt ngày đâm đầu vào tu luyện chưa chắc đã tốt, đôi khi cũng cần nghỉ ngơi thì mới có thể tĩnh tâm được.

Bước ra phố dạo một vòng cho khuây khỏa tinh thần. Đông Phương Bạch tung tăng trên con phố đông người nhộn nhịp. Mọi thứ vẫn bình thường cho đến khi Chu Tước từ trong tay áo Đông Phương Bạch bay ra đậu lên đầu nàng. Những người dân xung quanh đột nhiên nhìn Đông Phương Bạch bằng ánh mắt nóng rực, tiếng xì xầm vang lên khắp nơi.

"Ngươi coi, con chim kia mang bộ lông đỏ rực thật giống với mô tả của Tư Đồ gia." Một người chỉ chỏ về phía Chu Tước nói nhỏ.

"Chẳng lẽ chính là con chim Tư Đồ gia đang cần ư?"

"Chắc là nó rồi. Chỉ cần có nó Tứ tiểu thư Tư Đồ gia sẽ khỏi bệnh."

Những lời nói kia làm sao có thể thoát khỏi thính lực của Đông Phương Bạch. Nàng nhíu mày lại.

"Họ Tư Đồ này có vẻ đang muốn ngươi thì phải Tiểu Tước."

"Ta cảm thấy sắp có chuyện không hay. Chúng ta đi về thôi."

Thấy lời Chu Tước có lý nên Đông Phương Bạch liền xoay người trở về. Lúc chuẩn bị rời đi thì từ trong đám đông có một thanh niên bạch y bước ra. Trông hắn như thư sinh, da mặt trắng mịn, dáng người cao gầy. Trên tay tên bạch y nam tử là một cây quạt đang phe phẩy ra dáng rất đoan chính. Đông Phương Bạch chỉ nhìn lướt qua bạch y nam tử, nàng nhận ra được cái ánh mắt hạ lưu của hắn đang nhắm vào Chu Tước.

"Tiểu cô nương xin dừng bước. Tại hạ xin mạn phép muốn mua chú chim non lông đỏ đang đậu trên đầu cô nương. Không biết có thể bán bao nhiêu."

Đông Phương Bạch mỉa mai cười rồi quay đi không thèm trả lời. Tên bạch y nam tử thấy thái độ khinh thường của Đông Phương Bạch liền tức giận đỏ mặt tiến tới định giữ lấy tay nàng. Đông Phương Bạch vốn phản xạ tốt lại đề phòng hắn ngay từ đầu nên dễ dáng tránh thoát. Đông Phương Bạch né sang một bên khiến bạch y nam từ bắt hụt.

"Ta không bán, xin công tử hãy tự trọng. Bao nhiêu cũng không bán." Đông Phương Bạch chỉ nhàn nhạt thốt ra câu nói. Bạch y nam tử bị từ chối thẹn quá hóa giận. Hắn đứng tại chỗ chỉ vào mặt Đông Phương Bạch nói to.

"Nếu ngươi không bán thì bổn công tử sẽ cướp lấy. Đừng trách ta không nương tay."

"Ta thật không biết tiểu Tước nhà ta có gì đáng giá để người phải liều mạng có bằng được?" Đông Phương Bạch nghiên đầu ra vẻ ngây thơ.

Bạch y nam tử khinh thường: "Cả Hoa Hạ thành này ai mà không biết việc Tứ tiểu thư Tư Đồ gia trúng độc và cần phải một con chim lông đỏ để giải độc. Chỉ cần ta đem nó tới Tư Đồ gia thì nhất định sẽ được ban thưởng hậu hĩnh. Bây giờ nếu ngươi ngoan ngoãn giao con chim đó cho ta thì ta sẽ tha ngươi một mạng."

"Thì ra là thế." Đông Phương Bạch đã hiểu vì sao Tư Đồ Tĩnh Nghi lúc trước lại nhìn nàng bằng ánh mắt nóng rực như thế. Tư Đồ Tĩnh Nghi là nhìn ra được Chu Tước không phải loài chim bình thường nên mới muốn đoạt lấy đây mà.

Đông Phương Bạch khá khen cho Tư Đồ Tĩnh Nghi vì dám mơ tưởng tới thứ của nàng. Tư Đồ Tĩnh Nghi có thể nghĩ ra kế này cũng thâm lắm. Chỉ cần giả bệnh và nói bừa là vừa không mất danh dự cướp đồ người khác mà lại còn có người đoạt giùm. Tư Đồ Tĩnh Nghi vốn dĩ đã được nhiều người hâm mộ, lại là thiên tài của Tư Đồ gia nên bây giờ nhất định sẽ có người vì nàng mà đoạt đến thuốc giải. Cả Hoa Hạ thành lúc này chắc đã biết đến Đông Phương Bạch giữ lấy "thuốc giải" của Tư Đồ Tĩnh Nghi. Hôm nay là một bạch y công tử, ngày mai sẽ lại xuất hiện thêm vài vị nữa, Đông Phương Bạch chắc chắn bản thân sẽ không được yên trong thời gian sắp tới. Đông Phương Bạch không muốn chọc tới các gia tộc nhưng bọn họ lại muốn khai chiến với nàng. Đông Phương Bạch hiện tại thực lực chưa đủ nên không nghĩ sẽ chống lại Tư Đồ Tĩnh Nghi. Nàng sẽ đợi đến khi Di Tích ở Hoa Hạ thành mở ra, Tư Đồ Tĩnh Nghi chắc chắn sẽ tham gia. Khi nàng ta không có gia tộc bên cạnh Đông Phương Bạch sẽ ra tay sát hại.

Liếc mắt về hướng bạch y nam tử, Đông Phương Bạch nhanh gọn phi một châm xuyên qua yết hầu khiến hắn chết ngay tại chỗ. Những người xung quanh thấy cảnh đó lập tức xôn xao. Thân thủ Đông Phương Bạch quá nhanh nên không ai thấy rõ nàng ra tay như thế nào. Chỉ biết sau một cái chớp mắt liền thấy bạch y nam tử biến thành khối thi thể. Xung quanh lại có thêm vài nam tử xuất hiện chặn đầu không cho Đông Phương Bạch chạy. Đông Phương Bạch lười ở đây day dưa với bọn họ nên cũng chỉ quăng ra mấy viên đạn dược. Đạn dược vừa chạm đất liền phát nổ và khói tung mịt mù. Đám nam tử đột ngột bị dính đạn ôm miệng ho sặc sụa. Khi khói trắng tan hết thì Đông Phương Bạch cũng đã biến mất.

Bình luận





Chi tiết truyện