chương 5/ 27

Trải qua hơn một tuần hòa nhập thế giới mới, hiện tại Đông Phương Bạch bắt đầu tiến nhập tu luyện Thiên lực. Đông Phương Bạch chính là dễ dàng cảm nhận được sự giao động của Thiên lực bao quanh thân. Nàng tập trung tinh thần đưa Thiên lực vào trong cơ thể. Không vội dung nhập vào đan điền mà cho Thiên lực chạy vào các kinh mạch lần nữa.

Thân thể Đông Phương Bạch trước kia đã quen với việc đả thông kinh mạch nên bây giờ càng nắm rõ phương thức. Chỉ dùng một tuần Đông Phương Bạch có thể đả thông tới tám đoạn kinh mạch, mà càng về sau thì tốc độ càng mau nên Đông Phương Bạch không lo sẽ không đuổi kịp người khác.

Đông Phương Bạch chia ra mỗi ngày dùng thời gian để rèn luyện cơ thể, học luyện đan và tu luyện. Đông Phương Bạch một thân luyện quỳ hoa bảo điển rất lợi hại nhưng nàng vẫn không yên tâm. Trước đây Đông Phương Bạch có xem qua rất nhiều bí tịch cổ võ lợi hại nhưng vì để chuyên tâm luyện quỳ hoa bảo điển nên cũng chỉ đem chúng ghi nhớ mà chưa luyện qua. Hiện nay vừa vặn bản thân may mắn xuyên qua mang theo tầng nội lực hùng hậu nên có thể có thời gian nghiên cứu những môn võ khác.

Thế giới này khác Trái Đất, người nơi đây tu luyện vũ kỹ và dựa trên Thiên lực để thi hành vũ kỹ. Còn cổ võ Trung Hoa ngày xưa thì áp dụng trên nguyên lý vận hành nội lực, nay còn được hỗ trợ thêm Thiên lực nên càng lợi hại. Thật ra Đông Phương Bạch không phải đề cao nền võ thuật Trung Hoa mà khinh thường những thứ nơi này. Căn bản là Đông Phương Bạch vốn một thân một mình không có chỗ dựa của gia tộc hay bí tịch đời trước truyền lại nên không có cơ hội luyện qua vũ kỹ, nàng chỉ có thể lợi dụng những thứ bản thân biết đến ở kiếp trước mà phát triển cho hiện tại.

Đông Phương Bạch hạ bút viết lại những chiêu thức trong Độc cô cửu kiếm. Ngày trước từng chiến đấu với Lệnh Hồ Xung, Đông Phương Bạch hiểu rất rõ sự lợi hại của bộ kiếm pháp "Độc cô cửu kiếm". Để luyện được bộ kiếm pháp này không phải chỉ học thuộc từng câu từng chữ hay từng động tác mà phải có được chữ "Ngộ". Từng chiêu thức mà Lệnh Hồ Xung phát ra cơ hồ đều có thể hóa giải được mọi hành động của Đông Phương Bạch, nói chính xác thì hắn đã nhìn ra hết mọi sơ hở của Đông Phương Bạch. Có điều ông trời lại ban cho Đông Phương Bạch ngộ tính cao và thiên phú võ học tuyệt đỉnh, tuy còn trẻ nhưng võ công đã luyện tới trình độ lư hỏa thuần thanh, cho dù Lệnh Hồ Xung có học được tuyệt đỉnh kiếm pháp nhưng vẫn không thể đọ lại được Đông Phương Bạch.

Đông Phương Bạch tuy xưa nay không thích dùng kiếm nhưng cũng không phải không thể luyện kiếm pháp. Đông Phương Bạch hiểu được rằng nếu luyện được đến đỉnh cao của võ học thì cho dù trong tay là bất cứ vật gì cũng có thể trở thành bảo kiếm sát thương đối thủ.

***

Một tháng trôi qua, Đông Phương Bạch đả thông được tổng cộng ba mươi sáu kinh mạch. Trong suốt quá trình dung nhập Thiên lực Đông Phương Bạch không cần nghỉ ngơi mà tinh thần vẫn sảng khoái. Đối với người bình thường thì ở Thiên Tiên cảnh giới mới có thể tu luyện không cần nghỉ ngơi, vì họ trải qua quá trình tẩy tinh phạt tủy loại hỏ chất thải cơ thể ra ngoài. Nhưng nhờ bộ tâm pháp nghịch thiên thì dù chỉ ở mức Hậu Thiên canh giới đã vẫn có thể tập trung tu luyện không cần nghỉ ngơi. Đông Phương Bạch biết là tâm pháp nghịch thiên sẽ tốt hơn bình thường nhưng vẫn không biết hết tất cả sự lợi hại của nó, nàng luôn đều tưởng bất cứ ai tu luyện đều sẽ tỉnh táo không mệt mỏi như vậy.

Hôm nay Đông Phương Bạch ra ngoài mua ít dược liệu, lúc trở về thì cảm giác được bầu không khí quái dị. Đông Phương Bạch cẩn thận nhìn quanh thì ngửi được mùi máu tươi. Tuy rất nhạt nhưng kể từ khi tu luyện tâm pháp nghịch thiên, các giác quan của nàng rất tốt nên liền ngửi ra được. Đông Phương Bạch biết đây là mùi máu nhưng kỳ quái là nó lại không tanh tửi. Cố gắng lục soát khắp nơi Đông Phương Bạch liền tìm được một chú chim non bị thương. Chú chim cả người đầy máu, lông lá gần như bị đột trụi.

Đối với một chú chim bình thường thì hiển nhiên Đông Phương Bạch không cần để ý mà đem nó nướng ăn liền, bất quá Đông Phương Bạch quan sát con vật trước mặt, nàng chỉ âm thầm nhìn với ánh mắt sáng rực.

Chú chim một thân trụi lông nhưng có thể nhìn ra bộ lông trước đây của nó là một màu đỏ rực lửa, không phải đỏ thường mà là màu đỏ của lửa. Quanh thân có một tia thiên lực dao động. Hơn nữa Đông Phương Bạch cảm nhận được nó có tu vi rất cao, cao hơn tất cả những người Đông Phương Bạch từng gặp.

Đông Phương Bạch phân vân không biết có nên cứu hay không. Lỡ như khi tỉnh dậy nó tấn công bản thân thì sao? Một bên Đông Phương Bạch đấu tranh tâm lý, bên kia chú chim đã tỉnh dậy. Hai bên ánh mắt đối diện.

Chú chim non bằng biểu cảm hết sức đáng thương, hai mắt to tròn trong veo nhìn Đông Phương Bạch. Đông Phương Bạch nội tâm gào thét mảnh liệt: Không được! Không thể tùy tiện cứu chữa cho một sinh vật lạ nguy hiểm như thế. Nó đang giả vờ đáng thương để lừa gạt ngươi thôi. Khoan đã! Ngươi đang làm gì vậy? Dừng ngay lại cái tay chết tiệt kia. Không được cứu nó. Không được băng bó nữa. Trời ơi! Ta thỏa hiệp, chỉ cần băng bó là được rồi. Aaa! Đây là phục huyết đan viên đầu tiên nghiên cứu được, không thể phí phạm cho một con chimmmm.

Sau khi cứu chữa và đặt chú chim non vào một nơi sạch sẽ để nghĩ ngơi, Đông Phương Bạch tiếp tục cắn răng nuốt nước mắt vào trong và phỉ vả bản thân ngàn lần.

Đông Phương Bạch rõ ràng biết được ở thế giới này có một loài gọi là yêu thú, nhưng yêu thú khi sinh ra đều như con người cần phải tu luyện mới đạt được được cảnh giới cao. Vậy mà nhìn chú chim non trước mặt Đông Phương Bạch chỉ cảm thấy nó cùng lắm mới được sinh ra vài ngày. Xem xét vết thương Đông Phương Bạch càng khẳng định chuyện này không đơn giản. Những vết cháy tuy không ảnh hưởng gì nhưng bên cạnh đó nàng phát hiện những vết thương do bị ai đó tấn công. Còn nhỏ như thế thì làm gì đắc tội với ai, trừ khi gia đình nó trước đây có vấn đề hoặc là sinh vật quý hiếm bị người ta săn đuổi. Nhưng dù có như thế nào thì Đông Phương Bạch cũng dự tính sẽ dụ dỗ và nhận nuôi nó như một trợ thủ đắc lực.

Không suy nghĩ nhiều nữa, Đông Phương Bạch lại tiếp tục nghiên cứu luyện đan và chế tạo lại phục huyết đan. Đây là loại đan dược Đông Phương Bạch mới nghiên cứu ra, tuy cấp hơi thấp, còn hạn chế liều lượng dùng trong ngày nhưng tuyệt đối đạt hiệu quả cao trong việc hồi phục nội thương và không để lại di chứng. Nếu đem bán chắc hẳn sẽ gây ra một trận tranh giành khốc liệt. Không phải Đông Phương Bạch tự cao nhưng quả thực sự nó có cái lý do của nó. Nơi đây đề cao thực lực, chú trọng thiên lực nên chỉ yêu cầu về những thứ đề cao thực lực, hầu hết đan dược ở đây đều thuộc về loại phục hồi thiên lực hoặc để trợ giúp đột phá. Đông Phương Bạch nay chế tạo ra thứ ít ai có nhất định sẽ dẫn đến sự ganh đua để có được.

Qua một ngày một đêm không tu luyện thiên lực mà chỉ tập trung luyện đan, Đông Phương Bạch luyện chế ra được ba mươi viên phục chế đan. Dùng hai viên cho sinh vật lạ, để dành tám viên cho bản thân, còn lại Đông Phương Bạch tính đem làm đồ giao dịch cho Mộ gia. Đông Phương Bạch không tính lông bông như thế này mãi, nàng cần phải có thế lực phía sau để đảm bảo an toàn, ai biết được người khác sẽ tham tài uy hiếp bản thân luyện đan cho họ. Đông Phương Bạch nhớ mơ hồ thì Mộ gia sau này sẽ lên như diều gặp gió, hơn nữa Mộ Chỉ Ly lúc này cũng không tình nguyện vì Mộ gia mà công hiến đan dược, vì thế Đông Phương Bạch tính toán sẽ làm một cái giao dịch để vào Mộ gia làm dược sư.

Được Đông Phương Bạch chăm sóc kỹ, chim non đã bắt đầu bình phục và có thể bay lượn bình thường. Thấy chim non tuy di chuyển không vấn đề nhưng cũng chỉ quanh quẩm bên mình không rời đi, Đông Phương Bạch càng cảm thấy an tâm hơn về kế hoạch thu phục nó.

"Ta không biết ngươi là loài vật nào, thuộc giống chim nào nhưng ta biết ngươi hẳn không tầm thường. Ngươi được ta cứu một mạng, lại trông có vẻ không muốn rời đi, ta cũng rất thích ngươi, có muốn hay không làm đồng bạn của ta, cùng ta ngao du khắp giang hồ, phấn đấu trở nên vĩ đại." Đông Phương Bạch thuyết phục chim non, nàng không dùng từ sủng vật hay linh sủng cũng vì bản thân nhìn ra được sự kiêu ngạo lãnh diễm trong ánh mắt nó. Bản thân Đông Phương Bạch hiểu rõ điều đó hơn ai khác, vì thế nàng phải nói làm đồng bạn cùng nó và một phần nàng thật sự tôn trọng nó.

Chim non nhìn chằm chằm vào Đông Phương Bạch khiến nàng run lên. Đông Phương Bạch cảm thấy được một cỗ uy áp nhẹ ập lên người nàng. Đông Phương Bạch mặt trở nên trắng bệch, bất quá nàng cũng không trốn tránh ánh mắt nó. Sau một hồi chống lại cái nhìn của chim non cuối cùng Đông Phương Bạch cũng nhẹ nhàng thở ra vì cỗ uy áp biến mất. Chưa kịp bình tĩnh lại bỗng nhiên có một bóng dáng nhỏ nhanh nhẹn lướt qua tay nàng, chính là chú chim non, nó dùng mỏ mổ lên tay Đông Phương Bạch đến khi chảy máu. Đông Phương Bạch cũng không tấn công lại, vì nàng biết chim non không hại nàng. Bằng tu vi của nó hiện tại hẳn dư sức hạ một người còn chưa tiến vào Hậu thiên cảnh giới như nàng. Đông Phương Bạch chỉ im lặng nhìn xem chim non hành động, có vẻ nó rất hài lòng về thái độ của Đông Phương Bạch nên ánh mắt cũng nhu hòa hơn nhiều.

Chim non sau khi thấy máu trên tay Đông Phương Bạch chảy ra liền kê đuôi mình vào hứng. Giọt máu vừa chạm đuôi thì xung quanh phát ra ánh sáng, dưới chân Đông Phương Bạch hiện lên một ma pháp trận. Trong đầu Đông Phương Bạch vang lên một giọng nói.

"Nhân danh Chu Tước đời thứ năm, ta tuyên bố lựa chọn Đông Phương Bạch, người vượt qua khảo nghiệm trở thành chủ nhân của Chu Tước tôn quý đời thứ năm. Dùng huyết thệ xin thề sẽ cùng nhau sống chết, bước đến đỉnh cao và không bao giờ phản bội."

Đông Phương Bạch vô cùng kinh ngạc, nàng được Chu Tước chọn làm chủ nhân. Nhìn vào ánh mắt Chu Tước hiện tại thì nàng hẳn cũng nên lập lời thế. Bắt chước câu nói vừa nãy, Đông Phương Bạch tuyên thệ.

"Ta Đông Phương Bạch, tuyên bố nhận Chu Tước đời thứ năm làm đồng bạn. Dùng huyết thệ xin thề sống chết cùng nhau, tuyệt không phản bội."

Vừa dứt câu thì cung quanh ánh sáng cùng ma pháp trận biến mất. Một giọng nói trẻ con vang lên.

"Ta cùng với ngươi vừa ký kết khế ước linh thú, từ nay về sau ngươi chính là chủ nhân của ta. Chỉ có ngươi mới có khả năng nghe được ta nói."

Đông Phương Bạch gật đầu tỏ vẻ đã biết. Nàng cũng không ngại ngùng mà bày tỏ những thắc mắc.

"Ngươi thế nhưng là Chu Tước, một trong tứ phương thần thú. Ngươi đắc tội với ai mà khắp người bị thương đến thế? Còn có ngươi nói ta vượt qua khảo nghiệm là sao?"

"Ngươi đã biết được tứ phương thần thú thì chắc cũng biết Chu Tước chính là vương của loài phượng hoàng. Phượng hoàng thần thú muốn tăng lên thực lực tối cao của bản thân thì đến tuổi sẽ niết bàn trọng sinh một lần. Đối với bình thường phượng hoàng sẽ niết bàn ba lần trong đời, nhưng với phượng hoàng được chọn làm chu tước thì sẽ niết bàn năm lần. Lần niết bàn cuối cùng nếu thành công sẽ hoàn chỉnh trở thành chu tước."

"Ta đây là niết bàn lần cuối nên mới bị thiên hỏa thiêu thành ra bộ dạng như gị, còn vết thương thì bị hắc long tấn công."

Đông Phương Bạch nghe đến hắc long thì nghĩ liên quan tới long tộc, liền lo lắng hỏi.

"Hắc long chắc thuộc long tộc, như vậy ngươi đắc tội với long tộc à?"

Chu Tước hừ lạnh.

"Hắc long tuy thuộc long tộc nhưng là một cái long bị nguyền rủa nên long tộc đã trục xuất hắn lâu rồi. Hắc long ngày xưa vì muốn đấu lại Thanh long nên tu luyện ma đạo và bị nguyền rủa, Chu Tước đời đầu giúp Thanh long, cùng nhau hợp lại trấn áp và phong ấn hắc long xuống dưới tận sâu trong lòng đất, mãi mãi không tỉnh dậy làm hại người khác. Nào ngờ khi Chu Tước đời đầu ngã xuống phong ấn liền suy yếu, qua mấy ngàn năm nay hắc long đã trốn thoát và quyết chí báo thù, diệt tộc phượng hoàng. Cũng may bản thân ta vừa kịp niết bàn thành công và bỏ trốn, không thì cũng đã ngã xuống dưới tên bại hoại đó."

Đông Phương Bạch cũng âm thầm rét lạnh. Nàng âm thầm hối hận vì day dưa tới thứ không đơn giản, nhưng đã lỡ phóng lao thì đành phải theo lao.

"Ngươi không sợ hắn rượt theo đến tận đây à?"

"Hắn không thể tới phân thế giới này được. Con đường tới phân thế giới các ngươi bị hỏng, chỉ có thể tới tân thế giới nơi ở của bọn ta. Còn bọn ta lại không thể tới đây. Ta vốn dĩ đến được đây là nhờ năng lực mở ra chiều không gian khác và ngẫu nhiên bị đưa tới đây."

Đông Phương Bạch vừa nghe hai chữ "không gian" liền bất ngờ.

"Ngươi là có không gian thiên lực?"

"Không chỉ không gian thiên lực, ta còn có lôi thiên lực và quang minh thiên lực. Chu Tước thần thú không đơn giản như ngươi nghĩ đâu." Chu Tước tự tin trả lời, trong mắt không giấu được sự ngạo mạn của bản thân.

Đông Phương Bạch quyết định hỏi thêm một câu cuối cùng.

"Ngươi vì sao chọn ta? Ta cũng chỉ mới bảy tuổi, cũng chưa tiến vào hậu thiên cảnh giới."

"Trên người của ngươi có mùi dễ chịu, ta thực thích. Hơn nữa theo ta thấy ngươi rất biết quan sát đại cuộc, chỉ nhìn qua liền có thể phán đoán ta thân phận không bình thường. Quyết định sáng suốt khi ta mổ tay ngươi ngươi cũng không tức giận. Kiến thức y dược rất tốt, đan dược ngươi cho ta rất hiệu quả. Còn về phần năng lực tu vi nếu có kém ta cũng có thể giúp ngươi một phần. Ta biết chắc ngươi không phải loại người tốt nhưng ta chọn chính là sự thông minh và quyết đoán của ngươi. Qua những việc nhỏ ta nhìn ra được ngươi tố chất rất xuất sắc để trở thành kẻ đưng trên vạn người."

Đông Phương Bạch không ngờ bản thân được đánh giá cao như vậy. Nếu Chu Tước mà biết nàng ban đầu còn định nuóng thịt nó hẳn bản thân lúc này không xong rồi. Đông Phương Bạch cuối cùng cũng rõ ràng mọi chuyện. Tiếp theo nàng sẽ lựa cơ hội để làm cái giao dịch với Mộ gia.

Bình luận





Chi tiết truyện