chương 21/ 27

Đông Phương Bạch vận công chạy như bay về hướng nhà trọ. Chuyện của Chu Tước chỉ sợ sẽ nhanh chóng lan truyền khắp Hoa Hạ thành. Đông Phương Bạch chắc chắn trong thời gian sắp tới đây sẽ có người muốn làm phiền đến nàng. Không chỉ một mà sẽ rất nhiều người tấn công vì mục đích cướp đoạt Chu Tước. Đông Phương Bạch không thể một mình đơn đấu tất cả. Bây giờ việc cần làm là quay trở về báo với Mộ Khải Siêu và cùng nhau tìm nơi khác trước khi đám người kia lại đến. Đông Phương Bạch thừa biết chuyện Tư Đồ Tĩnh Nghi bị bệnh chỉ là giả dối.

Mục tiêu thật sự của Tư Đồ Tĩnh Nghi chính là Chu Tước, cướp đi Chu Tước một cách danh chính ngôn thuận mà không tổn hại đến thực lực. Lúc trước ở tửu lâu, Đông Phương Bạch nhận ra ánh mắt tràn đầy ham muốn của Tư Đồ Tĩnh Nghi đối với Chu Tước. Đông Phương Bạch đã lườn trước được sẽ có ngày Tư Đồ Tĩnh Nghi ra tay với nàng, chỉ là không ngờ tới cách này của Tư Đồ Tĩnh Nghi. Không cần thuê sát thủ, không cần dùng tới quyền lực gia tộc để cưỡng ép, chỉ cần treo thưởng là có thể dẫn tới cả Hoa Hạ thành đối chọi cùng Đông Phương Bạch.

Về tới phòng trọ, Đông Phương Bạch kéo theo Mộ Khải Siêu và ra lệnh lập tức rời khỏi nơi này. Mộ Khải Siêu đang tập trung nghiên cứu bộ khinh công lúc sáng Đông Phương Bạch cho thì đột nhiên bị hành động của nàng dọa cho giật mình. Đông Phương Bạch không thể kéo dài thời gian đứng lại giải thích nên phải vừa đi vừa nói ngắn gọn tình hình.

"Cái gì, ả ta muốn cướp Tiểu Tước?" Sau khi biết rõ Mộ Khải Siêu tức giận quát lên. Cho dù trước giờ Mộ Khải Siêu toàn bị Chu Tước bắt nạt nhưng dù sao cũng có thời gian vui vẻ với nhau nên Mộ Khải Siêu rất không muốn Chu Tước bị bắt mất.

"Đúng thế, nhưng bây giờ chúng ta chỉ có chừng này người. Còn Tư Đồ Tĩnh Nghi thì có gia tộc chống đỡ phía sau nên hiện tại không nên sớm ra mặt. Dù sao cũng phải cầm cự đến khi Di Tích mở ra." Đông Phương Bạch rất bình tĩnh đáp trả, cứ như chuyện Tư Đồ Tĩnh Nghi sẽ cướp lấy Chu Tước không quan trọng. Không phải Đông Phương Bạch vô tình mà tại nàng có lí do.

"Di Tích lần này mở ra là dịp để nhiều người tranh đoạt bảo bối và chiếm cho bản thân một truyền thừa. Tư Đồ Tĩnh Nghi đã muốn có Chu Tước thì hẳn cũng yêu thích bảo vật. Vì thế chắc chắn sẽ tiến vào Di Tích tham quan. Mà người chết trong Di Tích Viễn Cổ là chuyện rất bình thường đúng không Mộ Khải Siêu?" Phân tích rõ ràng về dự đoán của mình, Đông Phương Bạch cười một cách nham hiểm. Đừng tưởng nhà có gia thế là Đông Phương Bạch không dám làm gì Tư Đồ Tĩnh Nghi, Đông Phương Bạch vốn không ngán những người như thế. Vì Tư Đồ Tĩnh Nghi có gia tộc phía sau nên Đông Phương Bạch chưa thể làm gì. Nếu Đông Phương Bạch cũng có thế lực riêng cho mình thì nàng không ngại diệt sạch tất cả những thứ ngán đường.

Ý nghĩ đó càng làm Đông Phương Bạch sôi sục ý chí thành lập giáo phái cho bản thân. Nhật Nguyệt thần giáo, thứ đã từng gắn liền một kiếp với Đông Phương Bạch, nàng âm thầm thề sẽ có lúc tạo nên cho mình một cơ đồ bá nghiệp. "Đông phương giáo chủ, văn thành võ đức, thiên thu vạn đại, thống nhất giang hồ" mười sáu chữ vang danh đời trước và kiếp này Đông Phương Bạch cũng sẽ cho cả đại lục biết đến mười sáu chữ này.

"Vậy bây giờ chúng ta sẽ trú nơi nào? Còn Tư Đồ Tĩnh Nghi tỷ sẽ xử lý ả ra sao?" Mộ Khải Siêu lên tiếng hỏi.

"Vào khu rừng mà hàng ngày ta hay đến, sẵn tiện không khí nơi đó đủ yên tĩnh để tu luyện không bị ai làm phiền. Còn về Tư Đồ Tĩnh Nghi, ả ta đã thích giả bệnh thì ta sẽ cho ả được bệnh thật sự." Nụ cười ranh ma hiện lên trên khuôn mặt Đông Phương Bạch. Rồi nàng chợt quay ra phía Chu Tước.

"Ngươi biết được Di Tích nằm ở đâu không?"

"Trong khu rừng mà ngươi thường đến luôn đấy. Chúng ta có thể vừa chờ đến khi Di Tích mở ra."

Cả ba cùng tiến tới khu rừng quen thuộc. Không biết vì lí do gì mà khu rừng này quanh năm luôn âm u quỷ dị, cho dù khi mặt trời lên tới đỉnh nhưng bên trong khu rừng sương mù vẫn còn nhiều. Bầu không khí ma quái, từng cơn gió buốt thổi qua người ta lạnh sống lưng.

"Chu Tước, không hiểu sao ta cứ cảm thấy nơi đây giống như có vong linh hiện diện. Mặc dù không có cảm giác bất an nhưng cũng chả dễ chịu gì." Đông Phương Bạch nhăn nhó mặt mày.

Chu Tước kinh ngạc: "Ngươi cũng cảm nhận được ư? Ta đúng là có cảm nhận được thứ không phải thuộc về con người. Có cái gì đó cứ như đang vật vờ xung quanh chúng ta."

Đông Phương Bạch lại quay sang Mộ Khải Siêu.

"Ngươi có cảm thấy được gì không?"

Mộ Khải Siêu lắc lắc đầu, thật thà đáp.

"Ta chỉ thấy khu rừng này âm u đáng sợ hơn bình thường, ngoài ra thì không biết."

Nghe được câu trả lời của Mộ Khải Siêu, Đông Phương Bạch càng thêm nhíu mày. Có vẻ chỉ có Đông Phương Bạch cùng Chu Tước mới nhận thấy được hơi thở đầy ma quái của khu rừng. Những cơn gió thổi qua các thân cây tạo thành tiếng hú rợn người, cái mùi ẩm mốc trong không khí sộc vào mũi khiến con người khó chịu. Xung quanh ngoài tiếng gió ra thì yên tĩnh đến lạ thường. Sương bao phủ khắp nơi che đi ánh sáng ban ngày nhưng đủ để có thể thấy được khung cảnh mờ ảo xung quanh. Đông Phương Bạch cứ đi được một đoạn thì lại nhìn ra sau, trực giác của nàng như linh tính được có ánh mắt đang dõi theo bọn họ.

Chu Tước đang nằm trên vai Đông Phương Bạch cũng không khá hơn, cứ một khoảng thời gian nó lại run lên và nhìn xung quanh cảnh giác. Cả Chu Tước và Đông Phương Bạch đều nghĩ sẽ không có chuyện gì xảy ra. Lí do vì tuy cảm nhận được có ánh mắt theo dõi nhưng lại không mang theo sát khí nguy hiểm.

Càng tiến vào sâu khu rừng thì không gian càng âm lãnh đến rợn người. Lúc này tiếng gió ngừng hẳn như dự báo có chuyện sắp xảy ra. Bước chân của Đông Phương Bạch cũng dừng hẳn lại. Nàng đứng im nhìn mọi thứ xung quanh. Bỗng nhiên Đông Phương Bạch phát hiện xa xa tại một thân cây có một bóng người đang đứng. Đông Phương Bạch chủ động tiến lại gần. Trong tay Đông Phương Bạch lúc này đã ra đầy mồ hôi. Nàng không chắc chắn đôi phương có phải là người hay không nhưng dù sao đã vào tận đây rồi, không thể quay đầu lại được.

Một bước, hai bước, mười bước, Đông Phương Bạch nhận ra được một điều, cho dù nàng đi được bao nhiêu thì khoảng cách với bóng đen phía trước vẫn không đổi. Đông Phương Bạch bắt đầu cảm thấy lo lắng, nàng nhìn xuống bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi rồi lại nhìn lên. Bóng đen vừa đã biến mất không tung tích. Tim Đông Phương Bạch ngày càng đập mạnh, nàng chắc chắn đó không phải ảo ảnh. Đông Phương Bạch đưa tay chỉ về phía thân cây phía trước rồi lên tiếng.

"Mộ Khải Siêu, đệ cũng thấy người vừa nãy đứng đó phải không?"

Không thấy Mộ Khải Siêu trả lời Đông Phương Bạch nghi ngờ nhìn thử, lúc này Đông Phương Bạch hoàn toàn hoảng sợ. Mộ Khải Siêu vừa rồi còn bên cạnh nàng bây giờ đã biến mất không dấu vết, vậy mà Đông Phương Bạch không hề cảm nhận được. Đông Phương Bạch run rẩy gọi Chu Tước, nhưng đáp lại vẫn chỉ là sự yên tĩnh đến đáng sợ. Đông Phương Bạch hối hận vì bản thân đến nơi này. Cả Chu Tước và Mộ Khải Siêu đều biến mất một cách quỷ dị, nàng không biết phải làm sao. Chưa bao giờ Đông Phương Bạch lại lâm vào tình cảnh như thế này. Nàng liền chạy điên cuồng, vừa kêu to vừa tìm kiếm bóng dáng Chu Tước cùng Mộ Khải Siêu. Đông Phương Bạch chạy mãi chạy mãi, nàng dùng khinh công phi lên những cành cây để nhìn cho rõ nhưng vẫn không phát hiện được điều gì. Xung quanh vẫn là âm u quỷ dị.

Đã qua vài canh giờ, Đông Phương Bạch mệt mỏi ngồi phịch xuống đất, nàng cảm thấy rất bất lực. Tuy vậy Đông Phương Bạch vẫn không muốn bỏ cuộc, nàng biết cả hai vẫn không bị nguy hiểm gì. Nếu Chu Tước thật sự có chuyện thì dựa vào khế ước Đông Phương Bạch đã cảm nhận được. Đông Phương Bạch cố trấn an bản thân. Lấy lại bình tĩnh, nàng đứng thẳng lên nhìn xung quanh. Đông Phương Bạch quyết tâm phải tìm ra cả hai. Đến người của mình mà còn không bảo vệ được thì làm sao có tư cách để quản lí một giáo phái.

Từ từ bình tâm lại, Đông Phương Bạch nắm thật chặt hai bàn tay. Chú ý xung quanh có điều gì khác thường không. Đông Phương Bạch tự hỏi nàng dùng khinh công chạy mấy canh giờ rồi, không thể nào mà vẫn còn trong khu rừng được. Theo hiểu biết của Đông Phương Bạch thì khu rừng này vốn không rộng như thế, bằng khinh công thượng thừa thì chỉ cần một canh giờ đã có thể đi ra. Nhất định là nơi đây có vấn đề.

Ngẫm nghĩ lại, Đông Phương Bạch đoán rằng bóng đen mới nãy đã động tay động chân vào chuyện này. Có thể nó đã nhốt nàng vào mê cung hoặc là một ảo trận khiến Đông Phương Bạch có đi như thế nào cũng không thể thoát ra. Rốt cuộc mục đích của người nọ là muốn gì? Đông Phương Bạch không thể đoán ra. Nàng chắc chắn người nọ không phải vì đoạt bảo. Có thể bắt được Chu Tước và nhốt Đông Phương Bạch nàng vào nơi này chứng tỏ tu vi nhất định không kém. Mà tu vi đã cao như thế hẳn sẽ không cần đến những thứ bèo bọt trên người nàng. Đông Phương Bạch không suy nghĩ vớ vẩn nữa, muốn biết thì trước tiên phải tìm cách thoát khỏi đây.

Lúc này Chu Tước và Mộ Khải Siêu đều có thể thấy được mọi hành động của Đông Phương Bạch. Cả hai đang bị một trung niên nam tử khống chế không thể thoát được. Thân người nam tử bao phủ bởi âm khí vô cùng lạnh lẽo. Hắn đang từ trên cao nhìn xuống Đông Phương Bạch. Đôi môi nhếch lên, ánh mắt chứa đựng sự mong chờ và đánh giá.

Nhắm mắt lại, Đông Phương Bạch dùng thần thức cảm nhận xung quanh. Tập trung tinh thần, Đông Phương Bạch chạm vào được một tia dao động nhỏ của Thiên lực. Tia dao động này vô cùng nhỏ, nếu không cố gắng chú ý sẽ không thể nhận ra.

Có thiên lực tức là có ảo trận. Đây là một ảo trận mà khó có thể nhận ra. Một lần nọ Chu Tước cũng nói sơ qua cho Đông Phương Bạch nghe về không gian ảo trận, nó khiến cho con người khi lạc vào sẽ không có đường ra hoặc khiến con người cho dù muốn cũng không thể tìm đường tiến vào. Để phá được ảo trận thì phải phá được tâm trận đồ. Đó là nơi phát ra thiên lực duy trì ảo trận.

Lại một nữa Đông Phương Bạch tập trung dò tìm, nàng cố dùng thần thức để dò ra nơi phát ra thiên lực nhiều nhất. Nhưng Đông Phương Bạch hoàn toàn thất vọng. Nàng cảm nhận được thiên lực dao động nhưng lại không biết nó phát ra từ đâu. Mà những đám sương mù nơi đây chính là nguyên nhân cản trở. Nó như có một sức mạnh kỳ lạ che giấu đi mọi thứ.

Tâm trận đồ là nơi quan trọng, mà thứ quan trọng cần được cất giấu nơi an toàn. Xung quanh đây chỉ toàn cây với lá, làm gì có nơi nào để giấu tâm trận.

Rồi Đông Phương Bạch nhìn xem có gì bất thường nơi đây không. Cây lá lẫn lộn, sương mù bao phủ là để che giấu thứ gì đó. Đông Phương Bạch như đã hiểu ra, nàng tập trung vào những nơi tụ nhiều sương mù. Có một nơi đáng ngờ nhất mà Đông Phương Bạch nghĩ đó chính là chỗ đặt tâm trận đồ. Gốc cây nơi bóng đen từng đứng cạnh. Nhưng làm thế nào để tiến lại gần trong khi khoảng cách giữa Đông Phương Bạch cùng nó không thể rút ngắn.

Quan sát cẩn thận, Đông Phương Bạch phát hiện phía dưới đất có những tảng đá. Nhìn qua thì có vẻ bình thường nhưng nếu để ý kỹ sẽ nhận ra được vị trí sắp xếp chúng lại có trật tự nhất định và theo quy luật.

Thử di chuyển theo hướng những tảng đá, Đông Phương Bạch vừa dùng thiên lực dò theo đề phòng nguy hiểm bà bất thường.

Đúng như dự đoán, khoảng cách bây giờ đã được rút ngắn. Đông Phương Bạch lại có thêm tự tin tiến về phía trước. Đột nhiên Đông Phương Bạch dừng lại. Những tảng đã ban nãy đã biến mất, cứ như có người phát hiện được nàng lợi dụng nó nên đem lấy mất đi. Đông Phương Bạch cố nhớ lại vị trí vừa rồi mình đã đi rồi nghiên cứu quy luật phát triển.

Hai canh giờ trôi qua Đông Phương Bạch vẫn đứng bất động tại chỗ. Đông Phương Bạch thầm mắng trong lòng không biết tên nào biến thái bày ra trần đồ này. Đối với quy luật di chuyển Đông Phương Bạch nhận thấy được sự biến hóa của nó. Nhưng biến hóa của nó rất ảo diệu, Đông Phương Bạch trong thời gian ngắn không thể tính toán ra. Đông Phương Bạch có lẽ biệt người tạo ra ảo trận chỉnh muốn thử nàng, vì nếu thật sự vì đối phó thì sẽ không có gợi ý từ những tảng đá kia. Đông Phương Bạch yên tâm hơn rất nhiều.

Nếu sương mù là để che giấu tâm trận, những viên đá là chỉ đường, vậy nhất định sẽ còn có thứ khác khiến Đông Phương Bạch nhận ra. Từ khi những viên đá biến mất thì các cơn gió nhẹ nổi lên lướt qua. Đông Phương Bạch vốn không chú lắm nhưng trình tự hướng thổi của những cơn gió này cứ thay đổi rồi tuần hoàn khiến nàng cảm thấy lạ. Đông Phương Bạch tự hỏi có khi nào đây chính là gợi ý. Nàng nhạy cảm thấy được quá trình của từng làn gió nhẹ lướt qua. Theo đó Đông Phương Bạch nhảy lên không trung rồi lộn vài vòng qua phải theo chiều gió. Nếu như lúc trước là phải bước đi một cách chuẩn xác và nhanh nhẹn thì lần này đòi hỏi Đông Phương Bạch cần giữ được cân bằng giữ không trung và linh hoạt lách qua nhiều hướng đối nghịch vô cùng phức tạp.

Từ trong tay, Đông Phương Bạch phi ra những đường châm cắm thẳng trên thân cây. Đông Phương Bạch nhảy lên nhẹ nhàng bước trên đoạn chỉ mảnh mà không để rơi xuống.

Cuối cùng cũng đến đích. Khi lại gần thân cây Đông Phương Bạch rõ ràng cảm nhận được một nguồn thiên lực mạnh mẽ tỏa ra. Đưa tay lên áp vào thân cây và nhắm mắt lại, Đông Phương Bạch thấy trước mặt là tâm trận đồ. Đông Phương Bạch bình tĩnh cẩn trọng đem thiên lực dồn vào tâm trận để phá giải. Lúc này thì bỗng sương mù hiện lên dày đặc bao xung quanh Đông Phương Bạch, gió nhẹ giờ đây cũng điên cuồng gào thét muốn thổi bay thân hình bé nhỏ của Đông Phương Bạch. Nàng biết đây chính là sự phản khán từ ảo trận.

Gió mạnh mẽ quất vào mặt Đông Phương Bạch làm nàng thấy đau rát, sương mù lãnh lẽo kiềm chế sự bộc phát thiên lực Đông Phương Bạch. Bao lấy Đông Phương Bạch hiện giờ là nguồn thiên lực ba màu lam, tím và cam. Đông Phương Bạch tuy không biết thiên lực màu cam đại diện cho hệ gì nhưng tím hẳn là lôi còn lam chính là thủy.

Từng là học sinh thế kỷ 20, Đông Phương Bạch biết nước dẫn điện, mà lôi mang thuộc tính của điện nên nếu dung hợp lôi thủy thiên lực chắc chắn lực công kích sẽ tăng mạnh.

Nghĩ là làm liền, Đông Phương Bạch cố gắng không chế hai loại thiên lực hợp lại cùng nhau rồi đánh thẳng vào tâm trận. Sự phản kháng và đối nghịch từ ảo trận càng có xu hướng mạnh mẽ. Cơ thể Đông Phương Bạch bắt đầu xuất hiện các vết thương, bên trong nội lực cũng có phần không ổn. Nhưng Đông Phương Bạch vẫn kiên trì tới cùng. Thiên lực màu cam từ trong cơ thể Đông Phương Bạch đột nhiên bành trướng ra. Nó đem sức mạnh thiên lực phát ra từ ảo trận khống chế và lấn áp xuống. Đông Phương Bạch từ miệng máu trào ra, cơn đau đớn cắn xé tinh thần nhưng vẫn mơ hồ nhận thấy được thực lực thiên lực màu cam. Đông Phương Bạch bằng chút ý chí cuối cùng gào lên, đem toàn bộ sức lực dồn vào hệ thiên lực kỳ dị kia đánh và khống chế tâm ảo trận. Khi tiếng nứt vang lên từ chỗ thân cây Đông Phương Bạch cũng lâm vào mất ý thức. Cảnh vật khu rừng dần trở nên sáng sủa, tuy vẫn còn sương mù nhưng đã thấy được tia nắng mặt trời buông xuống. Không khí ẩm mốc lạnh lẽo bị sự ấm áp của ánh nắng xua tan đi.

Trung niên nam tử từ phía trên không trung đã chứng kiến tất cả. Hắn chính là muốn thử sức Đông Phương Bạch nhưng không ngờ nàng còn làm hắn vượt cả dự liệu. Thông qua ảo trận nam tử tạo ra thì hắn biết được hệ thiên lực mà cam của Đông Phương Bạch không hề đơn giản và chưa từng xuất hiện trên thế gian này. Trước khi chết hắn từng gặp qua người có Hỗn độn thiên lực, loại thiên lực mang tất cả thuộc tính có khả năng khắc chế các loại thiên lực khác. Nhưng đối với Đông Phương Bạch, thiên lực của nàng không mang thuộc tính gì nhưng lại có sức không chế vô hiệu hóa vô cùng cao, thậm chí vượt qua sự khắc chế bá đạo của Hỗn độn thiên lực. Chu Tước thông qua khế ước cũng đã cảm nhận được một màn này. Đây rõ ràng là hệ thiên lực vô cùng mới do linh hồn Đông Phương Bạch từ thế giới khác mang tới, ở thế giới này từ thời thượng cổ chưa có lấy một người mang loại này thiên lực, rất mạnh mẽ bá đạo như Đông Phương Bạch. Vô hiệu hóa hệ thiên lực, đại lục này xuất hiện hệ thiên lực mới mà không ai có thể ngờ tới.

Bình luận





Chi tiết truyện