chương 8/ 17

Thừa Uyên không ngờ mình vẫn có thể tỉnh lại. Hắn cho rằng bản thân đang ở dưới địa phủ, nên thử suy nghĩ lời chào hàng thật hoành tráng: kể công lao giúp hoàng đế, tốt nhất là kiếp sau cho hắn tiếp tục làm đạo tặc. Nhưng khi hắn vạn phần khó khăn nhấc mi mắt lên, cảnh tượng đập vào khiến hắn vô cùng kinh ngạc.

Chiếc màn trướng đính hột tím treo trên cái giá giường, long văn chìm màu vàng, mơ hồ lộ ra khí tức đồi bại, dấu hiệu này đã từng không được coi trọng, bên trong đỉnh đốt hương liệu cao cấp, mơ hồ hiện ra khung cảnh xung quanh.

Đây là chiếc giường lớn trong Thừa Càn cung.

Nghĩa là được cứu rồi… Thừa Uyên muốn cười một cái biểu thị sự vui mừng, nhưng tiếc thay cơ nhục cứng ngắc không cho hắn cơ hội này. Thậm chí cả môi cũng không nhúc nhích nổi, cả người tê dại như không phải của mình.

Thừa Uyên không khỏi hoài nghi đây có phải là kết quả sau khi rơi vào tay Nhiếp Chính Vương, chịu cực hình bóp nát gân cốt toàn thân.

Đương nhiên nếu là như vậy, tiểu hoàng đế phải phụ trách nuôi hắn cả đời.

Hơn nữa còn phải báo thù cho hắn.

Thừa Uyên mơ màng suy nghĩ.

Trong tầm nhìn chật hẹp, một gương mặt lạ bỗng xông vào, trông có vẻ là một thầy thuốc. Thừa Uyên sợ hết hồn, nhưng vẻ mặt đối phương hơn cả sợ hãi là kinh hãi: “Tỉnh rồi! Tỉnh rồi tỉnh rồi tỉnh rồi– Người đâu! Mau đi bẩm báo hoàng thượng!”

Nhất thời, Thừa Càn Cung vốn vắng lặng như không có ai ở bỗng bật ra nhiều tiếng thán phục nhỏ cùng những âm thanh nức nở.

Thừa Uyên không rõ vì sao đám cung nhân rõ ràng không quen biết, chỉ vì mình vừa tỉnh, lại làm ra bộ dáng khoa trương như vậy, thế nhưng câu nói vừa rồi đã để lộ thông tin mà Thừa Uyên mong muốn.

“Mau bẩm báo với hoàng thượng.”

Tiểu hoàng đế, rốt cuộc đã chấp chưởng chính quyền, trở thành hoàng đế thực sự.

Thật đáng mừng, thật đáng mừng.

Thừa Uyên yên lòng ngất đi lần thứ hai.



Thừa Uyên bị mùi thuốc đánh thức.

Từ nhỏ đến lớn, thứ hắn phiền nhất chính là vị thuốc thảo dược, thường hay trốn những buổi học rèn luyện cơ bản về thuốc, vì thế mà bị sư phụ đánh mấy cái, cũng may Thừa Uyên lớn tới chừng này vẫn chưa chịu phải thương tổn gì, nên không bị mấy thứ thuốc dày vò.

Mà giờ đây, mùi thuốc đã xông thẳng vô lỗ mũi hắn rồi!

Thừa Uyên nhíu chặt lông mày, ngưỡng cổ, lại bị ai nắm chặt cằm, đành phải mở mắt, liếc nhìn cái muỗng chứa thứ nước đen thui kề bên môi, không khỏi phiền muộn méo mặt né tránh.

Vừa động, hắn mới phát hiện mình bị người ta gắt gao ôm chặt trong lòng, một bàn tay để ngay bên khớp hàm, thủ pháp cực kì thành thạo, chỉ hơi dùng sức đã ép hắn mở miệng ra, đổ tràn thứ đắng cay vào bên trong.

Thừa Uyên không kịp chuẩn bị nuốt một cái ực, cảm thấy toàn bộ khí lực đều bị vị thuốc thấm đầy, nhất thời cảm thấy mắc ói, lúc đầu óc hắn còn đáng choáng váng, người phía sau bỗng gọi tên hắn: “Thừa Uyên.”

Là tiểu hoàng đế.

Giọng nói trầm thấp thật dễ nghe, cũng thật xa lạ. Thừa Uyên mơ mơ màng màng nghĩ.

Tiểu hoàng đế gọi tên hắn xong thì không nói gì thêm, một tay ôm chặt sau lưng hắn, tay kia nắm lấy vạt áo hắn, còn cái cằm thì dựa trên vai Thừa Uyên.

Thừa Uyên hoài nghi có phải y đang khóc không, rất muốn quay đầu lại nhìn tiểu hoàng đế – cái người kiêu ngạo luôn ngước mặt nhìn trời, nhưng lực bất tòng tâm, há miệng, cũng chỉ phát ra tiếng khàn khó nghe, không khỏi cảm thấy nhụt chí.

Tiểu hoàng đế chỉ thất thố trong khoảng thời gian rất ngắn. Khi cung nhân tới mang chén thuốc xuống, Thừa Uyên cảm thấy hô hấp của người phía sau đã bình phục lại. Cung nhân lui ra đứng cạnh bàn, nhưng không rời đi, cất giọng the thé nói: “Lục Bộ Thượng Thư và Thái Hậu nương nương đang ở Càn Thanh cung, chờ hoàng thượng tới nghị sự.”

Lời nói tuy cung kính, nhưng lại mơ hồ lộ ra mùi vị cưỡng ép. Thừa Uyên đoán tiểu hoàng đế vẫn chưa giải quyết hết tàn cục triều đình sau khi Nhiếp Chính Vương ngã xuống, cảm thấy lo lắng, miễn cưỡng kéo kéo ngón tay, nắm lấy tay tiểu hoàng đế rồi gõ gõ như muốn động viên, lại bị tiểu hoàng đế trở tay nắm chặt, một lúc sau mới buông ra.

Lúc tiểu hoàng đế đứng dậy đỡ Thừa Uyên nằm xuống ngủ vẫn luôn bị người ta thúc giục phải đi, nhưng lại không trực tiếp rời đi. Y cúi đầu kề bên tai Thừa Uyên, bàn tay vuốt ve vòng ngọc không biết đã đeo lên từ lúc nào, khẽ nói: “Chờ ta.” Ngữ điệu rất trịnh trọng.

Thừa Uyên trừng mắt nhìn. Hắn đang trọng thương, ngoại trừ dưỡng thương ra thì chẳng làm gì cả, chờ một chút cũng đâu có sao?

Mà đến khi thực sự phải chờ, hắn lại chịu không nổi. Khi hương cháy khoảng một nửa, Thừa Uyên thân bất do kỷ ngủ thiếp đi. Trước khi sắp ngủ, Thừa Uyên đột nhiên nhớ tới câu “Chờ ta” của tiểu hoàng đế có lẽ không phải bảo mình chịu đựng không ngủ.

Về phần có ý gì, Thừa Uyên không còn tâm tư để suy nghĩ.

E rằng chỉ có thể đợi đến ngày mai, trực tiếp hỏi tiểu hoàng đế.

Bình luận





Chi tiết truyện