chương 17/ 17

Bảy ngày sau, Thừa Uyên đúng hẹn trở về.

Hắn ngồi xổm trên nóc đại điện, nhìn tiểu hoàng đế một mình ngồi trên bậc thang không biết đang tìm cái gì, vui sướng trong ngực như tràn lan.

Bảy ngày thôi mà, lại tương tư đến thế.

Cả người hắn bay xuống.

Què một chân rồi, thân pháp đương nhiên không đẹp đẽ như trước. Mà chuyện này cũng đâu có quan trọng gì, miễn có người yêu thích là được rồi.

Thừa Uyên nhìn khuôn mặt tiểu hoàng đế rõ ràng đang trừng trừng hắn nhưng lại bày ra vẻ nghiêm túc, bật cười, ôm ngang y lên, vừa tung người một cái lại trở về nóc điện.

“Ngươi về hoàng cung làm chi?”

Tiểu hoàng đế hỏi thế. Đáy mắt hắn có một vệt đen, rõ ràng thường hay thức khuya. Thừa Uyên sờ sờ nơi đó, nhìn lông mi tiểu hoàng đế khẽ rung lên, tâm đột nhiên nhũn cả ra.

Thừa Uyên ôm vai y ngồi trên nóc: “Loạn thần tặc tử đây đương nhiên chạy đến hoàng cung để cướp đi vị hoàng đế quý giá nhất a.”

Tiểu hoàng đế trợn tròn cặp mắt nhìn hắn. Rõ ràng đã phát triển thành thiếu niên, nhưng khi đôi tròng mắt kia nhìn Thừa Uyên, vẫn như một đứa trẻ, sạch sẽ, đơn thuần, không chút phòng bị.

Thừa Uyên nắm tay y, cởi vòng ngọc trên tay y ra, tỉ mỉ đeo lên tay mình, sau đó ôm lấy bờ vai cao gần bằng hắn, mỉm cười nhìn thẳng y. Tiểu hoàng đế không được tự nhiên xoay đầu chỗ khác, lại bị Thừa Uyên cương quyết xoay trở về: “Chớ né, thứ tốt trên tay nào có đạo lý phải trả về.”

Đương nhiên cả đời đều thuộc về ta.

Hoàn chính văn.

[Phiên ngoại 1 – Long Cức Tử]

Cuối cùng Thừa Uyên cũng tìm được mấy viên Long Cức Tử còn sót lại trong túi thơm của tiểu hoàng đế, bởi vì eo hắn bị món đồ này đụng trúng.

[Phiên ngoại 2 – Giả chết]

Có một ngày tiểu hoàng đế dẫn một người nước ngoài tóc vàng đến trước mặt Thừa Uyên, bảo Thừa Uyên đưa một ống máu cho ông ta. Thừa Uyên không rõ vì sao. Tiểu hoàng đế nói, người nước ngoài khẳng định, chỉ cần một ống máu này, ông ta có thể phân biệt được máu trên mấy đồ vật có phải của Thừa Uyên không.

Lúc nói chuyện, tiểu hoàng đế trừng hắn một cái, Thừa Uyên sờ mũi, lầu bầu nói: “Cũng có thể ta tự quẹt máu lên đó mà…”

“Ngươi có thể làm gì?” Tiểu hoàng đế nguy hiểm nheo mắt.

Thừa Uyên im luôn.

[Phiên ngoại 3 – Sinh Nhật]

“Năm trước tặng mạng, năm ngoái tặng tâm, năm nay hết rồi, không còn gì để tặng nữa.”

[Phiên ngoại 4 – Hậu Phi]

“Hậu cung không thể thảo luận chính sự, tiền triều sao có thể can thiệp việc nhà của trẫm? Hôm nay phá lệ, về sau không được nhắc chuyện này trước mặt trẫm nữa.”

[Phiên ngoại 5 – Đậu phụ]

Khi Thừa Uyên có thể lôi tiểu hoàng đế xuất cung thì đã là hai năm sau, bọn họ đi không kế hoạch, Lạc Dương và Nam Kinh, đương nhiên cũng tới phủ Tế Nam. A Thuyền bán đậu phụ năm nay mười sáu, là tuổi của hoa, nhìn thấy Thừa Uyên, đầu tiên sững sờ, vành mắt đỏ lên, che hai má cũng không hẳn là đỏ, dịu dàng cúi thấp đầu, không nói gì, yên lặng múc hai bát đậu phụ.

Cho nên cả ngày hôm sau tâm tình tiểu hoàng đế rất không tốt.

Cho nên ở Tế Nam, từ tri phủ tới nha dịch, tâm tình mọi người đều không tốt.

Tâm tình cả người của phủ Tế Nam cũng không tốt.

Thừa Uyên trì độn ý thức được vấn đề nghiêm trọng, vội đi dỗ tiểu hoàng đế.

Hắn là người duy nhất có tâm tình tốt.

[Phiên ngoại 6 – Thạch Đầu Sơn]

“A, nguyên lai ta sinh ra từ trong tảng đá này.”

“…Ngươi tưởng mình là Tôn Ngộ Không sao?”

“Ta muốn trộm nó trở về!”

“…”

Cuối cùng đoàn xe của tiểu hoàng đế không thèm chở cống phẩm phủ Tây An, ngược lại đi chở ba tảng đá lớn.

Dân chúng phủ Tây An đều khen hoàng đế liêm khiết.



Bình luận





Chi tiết truyện