chương 14/ 17

Thừa Uyên ở lại phủ Tế Nam.

Cứ mỗi tháng, Cận thúc phải di chuyển qua lại giữa Tế Nam và kinh thành, thay Thừa Uyên mang mấy vật về cho chủ nhân ở kinh thành, rồi lại trở về Tế Nam kể mấy bí ẩn hoàng thất không biết chủ nhân dò được ở nào cho Thừa Uyên nghe.

Có lần nói về chuyện thái hậu xuất gia tích đức, Thừa Uyên nghe xong thì ngẩn ra, còn muốn hỏi thêm, nhưng Cận thúc lại không có tin gì khác.

Mặt trời bình bình đạm đạm quá.

Phủ Tế Nam bất đồng với kinh thành, nhưng được cái có bán đậu phụ A Thuyền, đậu phụ này so với đậu phụ khác ngon hơn. Vì ở đây không quá phồn hoa nên đồ cổ ở mấy cửa hàng không nhiều, cũng may Cận Thúc đi kinh thành tiện thể đem mấy vật nhỏ theo, nên Thừa Uyên mới không bị hoang phế tay nghề.

Về phần chính, vì Thừa Uyên có liên quan với vụ việc nên phải chạy xa một tí, tránh đường cái đi vòng sang Lạc Dương và vân vân là chuyện thường xảy ra. Có lần Cận thúc không tìm thấy hắn, đợi tới nửa đêm rồi mới thấy người trở về, nói là tới Nam Kinh điều tra địa hình một phen. Đáp lại vài câu, Thừa Uyên chỉ cười không nói nữa.

Thần thâu bị mất một chân, cũng là phế bỏ chân thần thâu, không chỉ đơn giản là bị què.

Vào tháng chạp, Thừa Uyên mở lò sưởi bằng đồng đỏ ăn trộm ở nhà Tri, lơ đãng liếc nhìn tuyết lớn ngoài cửa sổ, chợt nhớ ra, hắn đã ở phủ Tế Nam gần một năm.

Một năm.

Thừa Uyên kinh ngạc nhìn trời đất và phong cảnh bên ngoài cửa sổ, bỗng nhiên luống cuống tay chân thu thập đồ vật rồi xuống giường, cà nhắc đi tới đầu bên kia, gõ gõ cửa phòng Cận thúc.

Một lát sau Cận thúc mở cửa, Thừa Uyên gọn gàng dứt khoát nói: “Cận thúc sắp trở về kinh thành đúng không? Mang ta theo với.”

Vì một năm nay Thừa Uyên chưa từng nhắc tới chuyện trở về, Cận thúc chợt không kịp hiểu, một hồi sau mới phản ứng lại. Ông nhăn lông mày, do dự nói: “Ý chủ nhân là–”

“Nhị sư huynh muốn ta ở đây ba năm mới trở về, ta biết.”

Thừa Uyên xoa mũi, có chút chột dạ, mà ngữ khí vẫn thoải mái nói: “Nhưng ta không ở lại được nữa.”

Hắn liếc mắt nhìn mây và núi ở hướng Bắc, cúi đầu, ngượng ngùng nói: “Ta muốn trở về sớm, ta rất nhớ kinh thành.”

Cận thúc không tình nguyện mang Thừa Uyên xuất môn vào mùa đông. Thương thế ở chân hắn không chịu nổi hàn khí, thứ khác không nói, mỗi lần bước đi thôi cũng rất đau. Nhưng ông không cản được Thừa Uyên — Thừa Uyên đã hứng thú, thì ngay chính chủ nhân cũng không cản được mà, ông mới không thèm tự nhúng mình vô nước đục đâu.

Thừa Uyên dở khóc dở cười ngồi trên xe ngựa. Hai lớp màn che dày cộm trước mặt hắn đã được chặn thật kĩ, ở chân và ***g ngực cũng được nhét đồ sưởi ấm.

Loại đãi ngộ này thật quen thuộc… Thừa Uyên nghĩ thế, nhưng không vì hồi ức mà thấy chua xót trong lòng, ngược lại khó hiểu nhảy nhót.

Hắn thật sự nhớ kinh thành.

Sắp gần hết năm, khắp kinh thành treo đèn kết hoa, không khí vui sướng.

Thừa Uyên được Nhị sư huynh mời ở nhà chơi mấy ngày, thấy cảnh tượng phồn hoa xung quanh, lòng sinh ra nhiều hoài niệm và cảm khái. Nhị sư huynh chấm chấm khóe mắt khoe khoang tám chín phần mười là nhờ công lao của thương nhân là hắn, một hai phần còn lại mới là công của tiểu hoàng đế. Thừa Uyên không thèm tranh với hắn, tiện tay mua mứt đường ngọt nhét vào miệng hắn, rốt cuộc được yên tĩnh.

Sư phụ và tiểu sư đệ đang ở Tô Hàng cũng chạy về ăn Tết. Tiểu sư đệ vốn định ỷ vào thân thể bất tiện của Thừa Uyên, hảo hảo trút giận, ngược lại bị Thừa Uyên đùa giỡn, cuối cùng bị sư phụ ghét bỏ: Thêm một phần bài tập.

Đêm giao thừa, bốn người sư môn ăn xong bữa cơm đoàn viên, Thừa Uyên xin phép sư phụ, một mình ra ngoài.

Đêm đó không cấm đi lại ban đêm, nhưng người đi đường không nhiều, phần lớn chắc là về đoàn viên. Thừa Uyên cũng không vội vàng, thưởng thức cảnh tuyết đêm khuya, thẳng đến khi tới Hoàng Thành.

Con đường bên trong Hoàng Thành, Thừa Uyên đã sớm thuộc lòng, tới lui rất tự nhiên. Ngược lại thời gian thay ca trực bị sửa đổi, khiến hắn suýt nữa bị tóm. May là chủ lực đi tuần đều đang ở yến tiệc bảo vệ hoàng đế quân thần, Thừa Uyên hữu kinh vô hiểm tiến vào.

Vòng qua Ngự Hoa Viên, Thừa Uyên nhớ tới khi mình phải dưỡng thương trong cung thì tiểu hoàng đế chuyển tới Thừa Càn Cung. Điều khiến hắn bất ngờ là, tẩm cung của các đời hoàng đế cư nhiên vắng ngắt, không một bóng người.

… Lẽ nào tiểu hoàng đế vẫn luôn ngủ lại trong tẩm điện phi tử?

Đại hôn hoàng đế thì phải chiêu cáo thiên hạ, nạp phi thì không cần. Thừa Uyên liếc nhìn sáu cung xung quanh, có chút do dự, trong lòng không tình nguyện cho lắm, nhưng cũng dừng bước, xoay người đi Thừa Càn Cung.

Thừa Uyên biết cái suy nghĩ tiểu hoàng đế đang ở Thừa Càn Cung là chuyện không thể nào– dù sao Nhiếp Chính Vương vẫn còn tồn bóng ma. Nhưng hắn vẫn muốn đi thử một lần.

Coi như trở về chốn cũ thăm. Không có người, lại tới Tây Cung tìm.

Thừa Uyên tự giận mình nghĩ.

Chân hắn có hơi đau, cũng có chút mỏi.

Thừa Uyên vươn mình tiến vào chính điện Thừa Càn Cung âm u chỉ có mỗi chiếc đèn ***g, ngay lúc nỗi lòng cũ đang tung bay, không ngờ khi nhìn lên, lại thấy bóng dáng quen thuộc trong bóng đêm.

… Là tiểu hoàng đế.

Thừa Uyên bị dọa sững sờ, cả người đông cứng, mắt thấy tiểu hoàng đế chậm rãi đi tới, tâm không hiểu vì sao lại nổi trống, đành phải giả vờ trấn định nói: “Híc, cái kia, không phải ngươi đang dự yến tiệc với quần thần hay sao, thế thì…?”

Hắn còn chưa nói dứt lời.

Tiểu hoàng đế siết chặt eo hắn, ôm hắn thật chặt, lực đạo ghìm chặt đến mức khiến khung xương hắn đau đớn.

Thừa Uyên ngửi thấy mùi rượu trên người y.

Trên vai dần ướt.

Có lẽ do tuyết rơi trên vai, tan đi.



Bình luận





Chi tiết truyện