chương 1/ 17

Lần đầu tiên gặp tiểu hoàng đế, Thừa Uyên đang ngồi ngắm trăng trên mái hiên cao nhất hoàng cung.

Mặt trăng không có gì đẹp, vấn đề nằm ở chỗ hôm nay là ngày mừng thọ của sư phụ – thiên hạ đệ nhất thần thâu, ông bảo hắn vào cung trộm một đồ vật quý giá nhất đem về làm quà chúc thọ. Thừa Uyên lẻn vào cung thành công, nhưng lại không biết đồ vật nào mới là quý trọng nhất, nên trong lòng rất buồn phiền.

Long tỷ? Long bào?

Chưa kể đến việc có trộm hay không, cứ xem như trộm về rồi, đối với một món đồ ngay cả tính giá trị nghệ thuật cũng không có, sư phụ khẳng định không cao hứng.

Thừa Uyên còn đang buồn phiền, lại nghe tiếng bước chân của tiểu hoàng đế đáng ghét truyền tới, ngẩng đầu lên trời quát lớn: “Trẫm là Thiên tử Chân Long, đương nhiên phải ở nơi cao nhất! Mau đưa trẫm bay lên nóc điện đi!”

Tiểu hoàng đế năm nay mười ba tuổi, nhìn như một cây củ cải đỏ, thật ra đã chấp chính hai năm — xác thực mà nói, quyền lực thật sự đều năm trong tay của mẫu hậu y và gã tình nhân của bà ta. Thừa Uyên không quen chuyện cung đình, nên không hề hào hứng với tiểu hoàng đế đang đứng bên dưới hét to, cũng đã hơn nửa canh giờ trôi qua.

Tiểu hoàng đế tuy chưa đủ lông đủ cánh, nhưng lại biết cách đùa giỡn uy quyền, đám thị vệ bị y dọa hai mặt nhìn nhau, không một ai dám bước tới chịu trách nhiệm, đành phải khúm núm, không dám ngẩng đầu.

Náo loạn lâu như vậy, cũng chỉ có hai người thị vệ bên cạnh, chứng tỏ thái hậu và Nhiếp chính vương căn bản không thèm liếc nhìn tới, đứa nhỏ này chắc hẳn không được sủng ái, cho nên mới không có địa vị. Thừa Uyên cúi đầu nhìn vành mắt đỏ hồng của tiểu hoàng đế, biểu tình kiêu ngạo nhẫn nhịn không khóc, nhất thời nghĩ tới quá khứ cha không thương mẹ không yêu bị sư phụ quát mắng tới lui, giật mình, một khắc sau khi nhìn thị vệ dập đầu tạ tôi, hắn phi thân xuống đỉnh đại điện, ôm lấy eo tiểu hoàng đế, bay ngược trở lại.

Đỉnh đại điện đương nhiên không thể lưu lại.

Thừa Uyên đi theo ký hiệu đã dò đường sẵn chui vào phòng ăn, thoải mái thoát khỏi tên thị vệ la hét đuổi theo.

Tiểu hoàng đế đã được chăm lo từ nhỏ, nhìn không mập, nhưng cũng khá nặng. Trán Thừa Uyên đầy mồ hôi, thuận tiện xoa bóp vòng eo thịt mỡ của tiểu hoàng đế, “Lên đỉnh đại điện rồi, vui không?”

Tiểu hoàng đế bị hắn xách dưới nách nửa ngày không hề giãy dụa, lúc này dùng vẻ mặt không có cảm xúc gắt gao nhìn chằm chằm hắn, “Loạn thần tặc tử.”

Thừa Uyên ‘Phốc’ một tiếng bật cười: “Thảo dân oan uổng mà, thảo dân chỉ làm theo ý nguyện của hoàng đế, sao lại trở thành loạn thần tặc tử chứ?”

Vẻ mặt tiểu hoàng đế lạnh lùng không thèm để ý tới hắn.

Thừa Uyên cư nhiên nắm lấy cái mặt mập của tiểu hoàng đế, ăn đậu hũ từ trên xuống dưới, rốt cuộc mới cảm thấy chuyến đi lần này thật không uổng công, hài lòng đẩy cửa sổ phòng ăn ra: “Ta đi đây, ngươi cứ ở đó chờ bọn thị vệ đón trở lại.”

Tiểu hoàng đế cau mày nhìn hắn: “Ngươi không giết ta sao?”

“Giết ngươi làm gì?” Thừa Uyên không hiểu.

Tiểu hoàng đế mím môi: “Vậy ngươi tới làm chi?”

Thừa Uyên buông tay: “Ngươi nói muốn lên đỉnh đại điện mà?”

Tiểu hoàng đế trừng hắn: “Ta muốn hỏi ngươi đến hoàng cung làm chi!”

Thừa Uyên hiểu ra. Hắn gãi gãi đầu, rất không muốn nói: “Ừm thì, sư phụ ta muốn ta vào hoàng cung trộm vật nào đó quý giá về làm quà chúc thọ — Phải rồi, ngươi rất quen thuộc với hoàng cung, ở đây có vật gì tương đối quý trọng không?”

Mũi tiểu hoàng đế hất lên trời: “Ta quý trọng nhất.”

Khóe miệng Thừa Uyên giật giật một cái. Sư phụ mình vẫn luôn thích những đứa trẻ ngoan, còn thuộc tính như tiểu hoàng đế thì, xin thứ cho kẻ bất tài này. Khi hắn xoay người đẩy cửa sổ ra lại bị tiểu hoàng đế gọi lại: “Chờ đã!”

Tiểu hoàng đế như một cục thịt tưng tưng đi tới, đưa cho hắn một khối ngọc bội: “Đừng chạy loạn ở chỗ của ta, cái này cho ngươi, nhớ trở lại báo cáo kết quả nha.”

Thừa Uyên liếc nhìn ngọc bội trong tay tiểu hoàng đế, hai mắt nhất thời sáng lên.

Thứ tốt. Còn là thứ tốt có một không hai. Không thể gọi là quý trọng nhất, nhưng nhất định thỏa mãn cái người đã già mà không biết đứng đắn – sự phụ.

Hắn vươn tay định cầm lấy, hai tay tiểu hoàng đế đột nhiên thu trở về: “Ta cho ngươi ngọc bội, nhưng ngươi phải hứa với ta một chuyện đã.”

Thừa Uyên thường xuyên bị sư phụ dùng một chiêu này đùa giỡn, vừa nghe xong lập tức cảnh giác: “Chuyện gì?”

Tiểu hoàng đế vô cùng không thích biểu tình không cam lòng của hắn, khẽ mân miệng, trực tiếp quăng ngọc bội vào tay hắn, xoay người đẩy cửa phòng ăn chạy ra ngoài.

Thừa Uyên không ngờ y lại hành động như vậy, trong lòng băn khoăn, muốn chạy đuổi theo, thế nhưng khi liếc mắt nhìn ra ngoài, tiểu hoàng đế đã bị bọn thị vệ vây quanh từ lâu.

Cánh tay mập mạp nhấc lên, chỉ về hướng ngược lại với phòng ăn.



Bình luận





Chi tiết truyện