chương 5/ 17

CHƯƠNG 5

Theo thông lệ, ngày thứ hai sau sinh nhật hoàng đế thì không cần thượng triều. Thừa Uyên đúng giờ giật mình tỉnh dậy, mò mò tiểu hoàng đế vẫn ngủ thật say trong ngực mình, mới chợt nhớ tới lí do.

Tuy đã tỉnh giấc, nhưng Thừa Uyên không định rời đi, yên lặng ngắm nhìn gương mặt an tĩnh hiếm có của tiểu hoàng đế.

Lúc nhỏ tiểu hoàng đế béo ục ịch, đã quen sống trong nhung lụa nên không thể chịu được khó khăn ở nhân gian. Bây giờ đã cao hơn rồi, mặt mày dần lộ vẻ xinh đẹp tuyệt trần, đại khái là giống thái hậu nương nương ở trong Ninh cung.

Chỉ là bên trong vẻ sinh đẹp tuyệt trần, thường đột ngột xuất hiện lệ khí. Khiến y lúc trước thường bị trách là kiêu căng, còn bây giờ lại bị trách là bướng bỉnh, chẳng trách Nhiếp Chính Vương từ lâu đã xem y là cái đinh trong mắt, cũng chẳng có ý định huấn luyện y thành một tên hoàng đế bù nhìn gì đó.

Bởi vậy, tiểu hoàng đế đành phải một mình chống chọi thế cục quỷ quyệt hiện nay trong triều.

Mấy chuyện này Thừa Uyên không biết. Hắn hoàn toàn không quan tâm đến mấy thứ như câu tam đấu giác hay chính trị, chỉ là lúc nhìn tiểu bộ dáng hao tâm của hoàng đế, trong lòng bỗng cảm thấy xót mà thôi.

Thừa Uyên buông cánh tay vòng trên eo tiểu hoàng đế, muốn dụng vào lông mi dài đen nhánh trên gương mặt tuấn tú, lại bị tay tiểu hoàng đế chộp được.



Thì ra vẫn chưa tỉnh.

Thừa Uyển dở khóc dở cười nhìn tiểu hoàng đế đang say giấc đột ngột nắm chặt lấy bàn tay mình, vẫn là biểu tình ôn hòa hiếm thấy bỗng nhiễm đầy sát khí. Lông mày y nhíu chặt lại, cái miệng khẽ mân, hiển nhiên là bộ dáng ngủ không an giấc.

… Thua ngươi đấy.

Thừa Uyên dẹp bỏ ý định đùa giỡn, ôm người chặt hơn một tí, trấn an vỗ vỗ lưng tiểu hoàng đế, dùng tư thế này ngủ thiếp đi.

Lần nửa tỉnh dậy, trời đã sáng choang.

Thừa Uyên nhìn nén hương đã đốt tới giờ Tý, mấy sợi gân xanh trên trán không ngừng nảy lên.

Đêm nay hắn đã ngủ bảy canh giờ. Nếu trong lúc tu luyện với sư phụ mà thả lỏng như vậy, khẳng định bị sư phụ ném vào trong núi làm thức ăn cho xà.

Lúc Thừa Uyên tỉnh lại, tiểu hoàng đế đã không còn bên cạnh. Bên trong tẩm điện không hề xuất hiện bất cứ ai, Thừa Uyên liền oanh oanh liệt liệt rời giường.

Hắn đã sớm am hiểu am hiểu cơ quan bố trí trong tẩm cung của tiểu hoàng đế, lúc này, hắn lấy giấy bút trong ngăn tủ bí mật của cái giường, định để lại một lá thư cho tiểu hoàng đế, tránh phải việc mình phải chịu thứ cảm giác dày vò khi ra đi không lời từ biệt. Tuy tiểu hoàng đế không nói rõ, nhưng Thừa Uyên không phải kẻ ngu, gần ba năm, đương nhiên nhận ra tiểu hoàng đế rất coi trọng mình.

Khụ, Thừa Uyên bỗng có cảm giác thành tựu.

Viết xong rồi, Thừa Uyên kiếm đồ chặn giấy thì vô tình thấy những một quyển sách Đông cung đồ với nhiều loại tư thế — Đùa sao? Tiểu hoàng đế nhà hắn mới mười lăm tuổi thôi mà, làm mấy chuyện da thịt này thì quá sớm rồi đó. Thật không biết vị thái hậu nương nương kia nghĩ gì trong đầu, nào có chuyện một người mẹ lại cấu kết với người tình hại con mình bao giờ?

Oán thầm xong, Thừa Uyên đột nhiên nhớ tới nhiệm vụ Nhị sư huynh giao phó. Nếu hắn dám quên không thổi gió, Nhị sư huynh sẽ ăn thịt hắn mất.

Thừa Uyên thử suy nghĩ, cảm thấy những năm này mình đã dần quen thuộc với hoàng cung, nên dứt khoát chủ động đi tìm tiểu hoàng đế.

Thâu bình thường chỉ có khả năng là trộm, nhưng thần thâu thì lại cao hơn một bậc, có thêm một khả năng nữa: Tìm.

Nhất định phải biết đồ tốt nào, thì mới tìm được.

Thừa Uyên chính là một tay trong số đó.

Theo tính toán thì tiểu hoàng đế vẫn còn ở Thừa Càn Cung, liền lần lượt lẻn tới bốn phía Đông Tây Nam Bắc rồi núp ở những chỗ vắng vẻ nghe ngóng tình hình, rốt cuộc nghe được giọng nói của tiểu hoàng đế.

Tiểu hoàng đế đang ở Thiên Điện.

Thừa Uyên còn đang buồn bực tự hỏi vì sao tiểu hoàng đế lại ở Thiên Điện, thì nghe thấy giọng nói thị vệ truyền tới, nên bay thẳng lên núp dưới mái hiên.

Người bình thường thì không thể dấu mình dưới hiên quá nửa khắc, nhưng Thừa Uyên từ nhỏ đã bị sư phụ mình dùng dây thừng huấn luyện, treo lủng lẳng giữa mái hiên xem như luyện kinh công, căn bản khác biệt. Lúc này hắn quyết định không trở về tẩm cung, mà ở đây đợi tiểu hoàng đế.

Bên trong Thiên điện hình như đang bàn chính sự, Thừa Uyên nghe thấy một giọng nói trung niên, giống như cố đè thấp giọng nói, lúc này đang bẩm báo: “Nhiếp Chính Vương đang ở Càn Thanh Cung, quân mai phục đã bố trí kĩ càng, đây là thời cơ thích hợp, mong bệ hạ nhanh chóng quyết định.”

Càn Thanh Cung? Đây không phải tẩm cung hoàng đế sao?

Thừa Uyên biết mỗi đêm Nhiếp Chính Vương đều ở Thiên Điện, lại không ngờ hắn ta cư nhiên đánh chủ ý tới phòng ngủ hoàng đế. Ngẫm lại, tiểu hoàng đế luôn ở bên trong Thừa Càn Cung, chà chà, thật đáng chém mà.

Nghe thấy giọng nói tiểu hoàng đế, Thừa Uyên lập tức lên tinh thần. Chỉ nghe tiểu hoàng đế hạ giọng nói: “Chuyện này Xà Thái phó có chắc chắn không?”

Một giọng nói già nua đáp: “Bên cạnh Nhiếp Chính Vương toàn những tên ngọa hổ tàng long, theo như bố trí của lão thần, nếu muốn một kích đoạt mệnh Nhiếp Chính Vương, e rằng chỉ có ba phần cơ hội.”

Trong điện nhất thời yên tĩnh lại.

Một khắc sau, vị Xà Thái Phó mở miệng: “Nếu bệ hạ ra lệnh cho vị hiệp khách trong điện kia giúp, cơ hội sẽ tăng đến bảy phần.”

Vị trong điện kia?

Thừa Uyên sờ mũi, chắc không phải mình chứ?

Còn chưa kịp nghĩ tới mình bị lộ khi nào, Thừa Uyên đã nghe tiểu hoàng đế đáp như chặt đinh chém sắt: “Không được.”

“Bệ hạ –“

“Trẫm không biết vì sao Thái phó biết được tin tức của Thừa Uyên. Nói chung, ta không muốn hắn bị liên lụy.” Tiểu hoàng đế mới mười lăm tuổi, giọng nói vẫn mang theo vẻ ngây ngô, đã trở nên trầm ổn. Chỉ mới vài năm, y đã lớn nhanh như vị, khiến tâm lý Thừa Uyên rất chua xót.

Kỳ thật hắn tình nguyện cưng chìu tiểu hoàng đế mập mạp bụ bẫm trước kia hơn.

Bên trong điện tranh chấp một hồi, tiểu hoàng đế không hề thay đổi.

Thừa Uyên tưởng tượng bộ dáng nghiêm mặt tiểu hoàng đế lúc nói câu: “Thái phó không cần nói nữa, ý trẫm đã quyết”, cảm thấy buồn cười, muốn tới ôm y, xoa xoa mặt y, nói y không cần cẩn thận như vậy làm gì.

Nhưng hắn không làm.

Thừa Uyên xoay người chờ dưới mái hiên, mãi đến khi người trong phòng giải tán, tiểu hoàng đế trở về tẩm cung, mới như bình thường ôm tiểu hoàng đế cười đùa một hồi, nói chuyện cũ của Nhị sư huynh, chọc tiểu hoàng đế mang không khí ngột ngạt lúc nãy cười to một trận.

Sau đó Thừa Uyên lấy tờ giấy nhỏ ra chào từ biệt.

Tiểu hoàng đế dường như không nỡ, nhưng lại không biểu hiện ra, lạnh giọng nói đã biết, lúc đôi mắt rũ xuống đã không còn ý cười, chỉ nắm tay Thừa Uyên, đeo một cái vòng ngọc cho hắn.

Thừa Uyên cười trêu: “Ta là một tên trộm, đeo cái này thì vướng bận quá.”

Tiểu hoàng đế nghe vậy lườm hắn một cái, tức giận vì bộ dáng không biết cảm kích của hắn, do dự một hồi, cuối cùng định cởi ra cho hắn, Thừa Uyên vội vàng che tay nhảy ra xa: “Cho là cho, thứ tốt đã đưa lên tay ta sao có thể trả về được?”

Tiểu hoàng đế trợn mắt nhìn hắn một cái, biểu tình hòa hoãn đi nhiều.

Thừa Uyên thấy rõ, chỉ cười hì hì, không vạch trần.

Bộ dáng tiểu hoàng đế lúc này thực đáng yêu.

Hắn nghĩ thầm, sau khi ra khỏi cửa thì đi thẳng tới chỗ Thái phó, bước lên xe ngựa, cười dài nói với lão nhân kinh ngạc nhìn hắn vén màn che lên: “Thái phó, ông nói ta nghe xem, bảy phần mười là như thế nào?”

Bình luận





Chi tiết truyện