chương 97/ 244

Sry mọi người mấy hôm nay không có truyện, do Ruby bận công tác đột xuất, không kịp lên thông báo cho mọi người! Mọi người thông cảm nhé John lập tức tươi cười rạng rỡ, "Đó chính là nói, anh vẫn còn có cơ hội. Anh sẽ cùng Cận tổng tài cạnh tranh công bằng." Nghe Yên Lam nói, nghĩa bóng hay nghĩa đen đều chứng tỏ anh ta vẫn còn có cơ hội, chỉ cần Yên Lam chưa kết hôn cùng Cận Thế Phong, vậy anh ta vẫn còn có cơ hội. Người ngoại quốc này đương nhiên không biết Yên Lam đã cự tuyệt anh ta, tự

cho rằng Yên Lam vẫn rất có cảm tình với anh ta, dùng một câu danh ngôn Trung Quốc mà nói chính là "Mục tiêu đã có hy vọng, tiên sinh vẫn cần phải nỗ lực"

Thế nhưng Cận Thế Phong nghe được những lời nói này, liền nổi giận muốn đánh người. Gã John này cũng thật là, rõ ràng Yên Lam đã cự tuyệt hắn, nhưng hắn vẫn tự cho là đúng nghĩ

rằng người ta cho hắn cơ hôi. Tuy rằng, Lam Lam nói rõ ràng hay chỉ là cho có lệ với gã John này, nhưng như vậy vẫn khiến cho hắn cực kỳ khó chiụ.

Chính vì ngẫm lại John cũng là khách hàng, cho nên, Cận Thế Phong kìm nén lưả giận, kéo Yên Lam chuẩn bị rời khỏi.

"Tổng tài Cận Thế Phong, nếu như ngài cũng thích tiểu thư Yên Lam , thì ngay tại đây tôi tuyên chiến với ngài. Đồng thời, tôi còn muốn nói cho ngài biết, tôi vô cùng khinh thường ngài!" Vừa mới xoay người, Cận Thế Phong bị John nói làm cho sững lại.

"Ngài khinh thường tôi, vì sao?" Như phản xạ hắn buộc miệng hỏi.

"Ngài là người tiểu thư Yên Lam yêu mến, nếu ngài không nỗ lực cố gắng theo đuổi cô ấy, lại còn ở nơi này cự tuyệt, ngăn cản tôi, rõ ràng không phải là hành động cuả một quý ngài!"

John tiếp tục nói, "Nếu như ngài yêu cô ấy, thì nên tự mình tìm cách thu hút cô ấy, bảo vệ

cô ấy, phải lấy làm tự hào khi cùng lúc có những người đàn ông ưu tú khác cùng lúc theo đuổi cô ấy. Bởi vì, điều đó chứng minh ngài rất tinh mắt, người ngài yêu thích cũng được rất nhiều người để mắt. Nhưng ngaì lại không hề như vậy, lại còn căm thù tôi, cho nên, đó là lý do ban nãy tôi nói khinh thường ngài. Ngài cũng không xứng làm bạn trai cuả tiểu thư Yên Lam, cho nên tôi muốn cạnh tranh với ngài!" Trong nháy mắt, John nói từng lời từng chữ

khiến Cận Thế Phong hoá đá.

Nghe xong lời John nói, Yên Lam cũng không khỏi ngơ ngẩn. Tuy rằng người ngoại quốc rất cởi mở và nhiệt tình đúng là ai cũng biết. Thế nhưng đối với cách nhìn về tình yêu và theo đuổi đối phương cũng không thể không khiến nàng lộ vẻ cảm động, tình cảm ban đầu có hay không cũng không hề gì, miễn là yêu thích, thì sẽ không màng tới, không bao giờ luì bước.

Chờ Cận Thế Phong định thần lại, John đã rời khỏi sân thượng, nhìn Yên Lam sững sỡ nhìn về hướng John rời khỏi.

"Người đã đi ra xồi còn nhìn cái gì?" Giọng nói thâm trầm cuả Cận Thế Phong vang lên bên tai Yên Lam, làm nàng giật mình. Cận Thế Phong phẫn nộ đưa tay kéo lấy Yên Lam, xoay nàng đối mặt với mình.

"Thế nào? Em thích hắn? Bị lời hắn nói làm cho cảm động rồi sao?" Hắn nhìn về phiá John rời khỏi, trong giọng nói không thể kìm nén được sự giận dữ.

"Không, không phải!" Yên Lam mở to hai mắt, "Sao, sao lại có khả năng đó được?"

"Đều không phải? Không phải thì em làm cái gì phaỉ khẩn trương như vậy?" Lẽ nào nàng thực sự thích John, nảy lên ý nghĩ này, làm cận Thế Phong càng thêm tức giận.

"Anh nói bậy bạ gì đó hả!"

"Là tại anh nói bậy sao? Vậy em vì sao ban nay lại sững sỡ? Bởi vì hắn so với anh có tiền hơn, nên em coi trọng hắn?" Cận Thế Phong châm chọc nói.

"Tại sao? Tại sao anh phải dùng những lời lẽ như vậy nói với em? Suốt khoảng thờ gian dài như thế, lẽ nào anh cũng không có cảm giác gì sao? Sau tất cả anh cũng thật máu lạnh, căn bản là không muốn tin tưởng!" Yên Lam chua xót nói. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

"Sự thật thế nào, trong lòng em rõ nhất." Cận Thế Phong hừ lạnh nói.

Khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận đến tối sầm lại, Yên Lam xiết chặt bàn tay nhỏ bé, cảm thấy người đang đứng trước mặt, hắn thực sự rất quá đáng, lấy cái gì mà phê bình nàng như

vậy?

"Làm sao vậy, anh nói trúng tim đen cuả em rồi sao, cho nên em thẹn quá hoá giận àh?"

"Anh quả thật cứ bất chấp lý lẽ như vậy, em không muốn tiếp tục cùng anh nói chuyện nưã!"

Cận Thế Phong hừ lạnh một tiếng, xoay người rời khỏi. Yên Lam căm ghét nhìn bóng lưng người đàn ông đang rời khỏi đó, nàng cũng không thể nhịn được sự oan ức trong lòng.

Thân thể chậm rãi xuị xuống nền đất, mặc cho nước mắt điên cuồng chảy xuống. Nàng từng có hy vọng, nhưng khoảnh khắc Cận Thế Phong rời khỏi tất cả đã hoàn toàn vỡ vụn. Nàng không còn cách lưà gạt chính bản thân mình, căn bản là Thế Phong không thương nàng....

Nàng chỉ bất quá là người phụ nữ hắn mua về mà thôi, hắn căn bản là không thương nàng.

Nhưng mà, nàng vẫn yêu hắn, làm thế nào bây giờ? Dù hắn lạnh lùng hà khắc, ngang ngược, thay đổi thất thường, xử sự hoàn toàn không hợp lý, nhưng nàng lại không có cách nào khiến bản thân mình không thương hắn.

Nàng úp mặt vào lòng bàn tay, không còn cách kiềm chế khóc rống lên.

Cận Thế Phong gần như không ngừng tự hỏi, chết tiệt, chính mình ban nãy làm sao có thể chỉ trích Lam Lam như vậy. Rõ ràng biết John chính là khách, cho nên nàng mới có thể khách sáo nói chuyện với hắn. Thế nhưng bản thân mình lại...

Cận Thế Phong thưà nhận hắn có chút sợ, sợ Yên Lam bị lời nói cuả John làm cho cảm động, nhưng mà những chuyện đã trải qua lúc trước lại không cho phép hắn tuỳ tiện nói tiếng "yêu" ra khỏi miệng. Sở dĩ, hắn đối với Yên Lam giận dữ, chính là để che giấu tình cảm cuả

bản thân mình.

Ngươi còn muốn trốn tránh bản thân mình sao, Cận Thế Phong? Lam Lam yêu hắn, hắn hoàn toàn không hoaì nghi về điểm này. Thế nhưng, hắn rốt cuộc vưà mới làm cái quái gì?!

Lại hung hăng làm tổn thương nàng.

Nhớ tới những lời vưà nói, hắn nhắm mắt lại, cảm thấy trên trán toát ra mồ hôi lạnh, hắn lại nói ra những lời tàn nhẫn như vậy. Hắn nhất định phải xin lỗi Lam Lam, hy vọng thời gian không quá muộn.

Bước nhanh đi về hưóng sân thượng, nhưng không biết thế nào, một chút mơ hồ cảm giảc bất an đang dần dần tăng lên, hắn không ngừng bước nhanh chân, nhưng nhận ra, sân thượn hoàn toàn không có người. Trong khi lúc này, Yên Lam đã không biết đi đâu.

Hắng cuồng loạn đưa mắt nhìn về bốn phiá, tầm mắt rớt vào một vật rơi trên nền sân thượng vắng vẻ. Những tia sáng lấp lánh chiú váo mắt hắn, hắn chậm rãi bước đến, nhặt lên sợi dây chuyền bằng bạch kim, lẳng lặng nhìn.

Hắn siết chặt lấy nó, chặt đến mức móng tay cũng đâm vào da thịt nhưng hoàn toàn không nhận ra. Hắn như chỉ nhìn thấy những ngôi sao, những âm thanh vù vù bên tai. Nhớ tới ban nãy gương mặt Lam Lam đầm đià nước mắt, nhớ tới nàng đau khổ cùng vẻ mặt chua xót, hắn vưà nghĩ thì tim cũng giống như bị thiêu đốt, nỗi đau như áp đảo khiến hắn không thể chịu đựng nổi.

Bình luận





Chi tiết truyện