chương 200/ 244

Vũ Hàm bất đắc dĩ nhìn ông xã của mình, cười nói, "Được rồi, anh nói gì thì là cái đó. Là nhà của chúng ta!"

Nhìn hai người trước mặt chồng đùa vợ giỡn, Yên Lam cười cười, "Tốt rồi, sau này chúng mình sẽ thường xuyên đến nhà hai người quấy rầy, được chưa?"

"Cứ quyết định vậy đi!" Vũ Hàm cao hứng trả lời.

Yên Lam cùng Trần Mạt và Vũ Hàm trổ tài mua sắm chém giá, mua vài món đồ của phụ nữ

mang thai sau đó lưu luyến mà tạm biệt.

Sau khi chia tay đôi vợ chồng trẻ, hai người đi tới một nhà hàng rất đặc biệt phục vụ cơm Tây. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

"Nhà hàng này thế nào? Trang hoàng thật đẹp, thật kì lạ nha! Lam Lam, sao cậu không có ấn tượng gì vậy?" Trần Mạt ở một bên cảm thán.

Yên Lam ngẩng đầu nhìn ngắm, quả thực phong cách thiết kế rất đặc biệt, có thể làm người ta khắc sâu ấn tượng, làm sao cô có thể quên.

"Sao lại không chứ? Chúng mình từng đến đây ăn mừng lần nhận lương đầu tiên kể từ ngày đi làm, quên làm sao được?" Yên Lam quay sang Trần Mạt cười nói.

"Ừ, nhanh thật, đã hơn một năm rồi!" Trần Mạt cảm khái.

"Vậy đã đến đây rồi, ăn nhiều một chút đi Mạt Mạt!" Yên Lam đề nghị.

Trần Mạt ngay lập tức hưởng ứng.

Nhìn bồi bàn lần lượt mang đồ ăn đặt trên bàn, Trần Mạt lại mở miệng, "Thật là nhớ những ngày xưa kia quá, lúc đó chúng mình thật vô ưu vô lo, chẳng phải suy xét gì nhiều. Bây giờ

thì tốt rồi, đủ thứ phiền não, haizzz!"

Nhìn bộ dạng ảo não đáng thương của Trần Mạt, Yên Lam khó hiểu hỏi, "Mạt Mạt, cậu làm sao vậy? Có tâm trạng gì sao?"

"Mình…Haizzz!" Thở dài một hơi, Trần Mạt than thở, "Không có gì, chỉ là có chút phiền chán thôi. Lần trước mình chẳng nói là ông nội muốn mình đi xem mặt đó. Mình không đồng ý, dứt khoát không đồng ý!"

"Cái gì?" Yên Lam kinh ngạc kêu lên, "Học trưởng đâu?"

"Anh ta á? Mình cũng không biết anh ta nghĩ cái gì nữa!" Trần Mạt bất đắc dĩ. "Bây giờ anh ta đối với mình lúc nóng lúc lạnh, mình cũng không hiểu anh ta rốt cuộc đối với mình như

thế nào nữa!"

"Sao lại vậy? Các cậu thật là….?"Yên Lam nhìn Trần Mạt, sắc mặt cũng trở nên ngưng đọng.

"Quên đi quên đi, trước mắt cứ như vậy đã!" Trần Mạt khoát khoát tay như không muốn nghĩ thêm nữa, "Chuyện tình cảm cứ kệ vậy đi! Được hay không được, cũng không thể nói lo là lo được.Cậu cũng đừng suy nghĩ nhiều, nếu không lại mất công lo lắng!"

"Đúng rồi!" Yên Lam cong cong khóe miệng, thuyền đến đầu cầu ắt sẽ thẳng.

"Thôi chúng mình mau ăn thật no đi. Còn đi xem phim nữa." Cố gắng bày ra vẻ mặt tươi cười, Trần Mạt chuyển đề tài, không muốn để Lam Lam lo lắng cho mình.

"Ừ, vậy Mạt Mạt. Lát nữa chúng ta xem phim gì?"

"Mình cũng chưa biết . Tí nữa đến rạp chiếu phim xem có gì hay ho không?"

Xem xong phim, hai người khoác tay nhau đi ra ngoài.

"Được rồi Lam Lam, hôm nay chơi thế thôi. Mình nên đưa cậu về rồi!" Trần Mạt ở một bên nói nhỏ.

"Sao vậy? Bây giờ đã về rồi à? Còn rất sớm mà? Đi dạo thêm chút nữa đi!" Yên Lam kháng nghị.

"Mình rất muốn đi dạo cùng cậu, nhưng lại sợ Cận Thế Phong không đồng ý. Về muộn anh ta lại chẳng tức giận ấy chứ." Trần Mạt thở dài, Cận Thế Phong đúng là không phải nhân vật có thể xem thường nha.

Nhắc đến Cận Thế Phong, trên miệng Yên Lam không tự chủ mà cong cong một chút mỉm cười. Tuy rằng mới chỉ một ngày ngắn ngủi không nhìn thấy anh, nhưng trong lòng cô đã bắt đầu thấy nhung nhớ.

Nhìn vẻ mặt hạnh phúc của Yên Lam, Trần Mạt ở một bên hâm mộ, "Đúng là những người yêu nhau đều chung một bộ dạng. Trên mặt toàn là vẻ hạnh phúc thôi nha!"

"Yên tâm, Mạt Mạt, cậu cũng sẽ cảm nhận được!" Yên Lam an ủi.

Sau khi đưa Yên Lam về đến nhà Cận Thế Phong, đỗ xe xong xuôi, hai người ung dung đi ra từ gara, nhìn thấy một chiếc xe đạp lạ lẫm dựng trước sân lớn.

"Xe của ai vậy?" Trần Mạt hỏi Yên Lam.

"Mình cũng không biết. Dì Trương nói trong nhà có việc, hôm nay đã xin nghỉ vài ngày rồi, đáng lẽ không có ai trong nhà mới đúng." Yên Lam cũng nghi hoặc nói, "Hơn nữa trị an của khu này rất tốt, không thể là trộm được."

Mang theo sự nghi hoặc,hai người đi vào nhà, ở phòng khách có một người lạ, có lẽ chính là chủ nhân chiếc xe kia. "Cô là ai? Vào đây bằng cách nào?" Nhìn về người mà mình không hề quen biết, Yên Lam hỏi.

Thấy có giọng nói, người ngồi đằng kia giật mình vội xoay người lại, nhìn thấy hai cô gái đứng trước mặt mới thở dài một hơi.

"Xin chào, chắc hai người là người nhà của Cận tiên sinh? Tôi là Tô Anh, tôi ở công ty giúp việc gia đình. Hôm qua cô Trương có đến công ty nói rằng muốn tìm một người thay cô ấy quét tước dọn dẹp nhà cửa. Cô ấy bận mấy ngày không làm được." Tô Anh bộ dạng bình thường, dáng vẻ khúm núm, nhìn qua rất chất phác.

"Thì ra là như vậy?" Yên Lam hiểu ra mọi chuyện, "Vậy chìa khóa nhà cũng là dì Trương đưa cho chị à?"

"Vâng, cô Trương có nói tôi chỉ cần làm tạm thời vài ngày thôi." Tô Anh trả lời.

"Nếu là như vậy, mấy ngày này mong chị giúp đỡ nhiều hơn! Tô Anh, rất vui được gặp chị, tôi tên Yên Lam, đây là bạn thân của tôi, Trần Mạt!"

"Yên tiểu thư, Trần tiểu thư, có chuyện gì cần tôi giúp không?"

"Tạm thời chưa có, chị cứ làm việc của chị đi!" Sau khi xem xong giấy tờ chứng minh công việc của Tô Anh, hai người cũng không hoài nghi gì thêm mà trở về phòng của Yên Lam.

Bình luận





Chi tiết truyện