chương 201/ 244

"Thế nào rồi? Trà trộn thuận lợi chứ?" Nhìn di động hiện lên một dãy số, Triệu Ngọc Văn nhìn bốn phía xung quanh rồi trở về phòng của mình. Sau khi đã chắc chắn không có người mới ấn nút nghe điện thoại.

"Xong, Triệu tiểu thư, tôi đã đi vào nhà bọn họ rồi." Bên kia điện thoại truyền đến một giọng nói trầm thấp.

"Vậy bọn họ đâu? Không phản ứng gì sao?"

"Không có, bọn họ hoàn toàn không nghi ngờ gì tôi cả."

"Được, tôi biết rồi. Chị cẩn thận một chút. Nhớ giữ liên lạc với tôi, có thể trong vòng một tuần tới sẽ có việc cho chị làm. Còn nữa, tốt nhất đi làm thủ tục để tránh lúc bọn họ hỏi đến còn có thân phận quê quán mà trả lời…" Triệu Ngọc Văn nói xong, ánh mắt lộ rõ vẻ độc ác.

Yên Lam, từ nay về sau, cô không bao giờ có thể gây trở ngại cho tôi nữa.

Cúp điện thoại, Triệu Ngọc Văn trưng ra bộ mặt vô cùng bình tĩnh rời khỏi phòng.

Yên Lam cùng Trần Mạt ngồi trên sô pha phòng khách tán gẫu, nhìn thấy Cận Thế Phong đang đi vào cửa lớn. Trần Mạt đoán không sai, hôm nay thế nào anh cũng về sớm.

"Thế Phong, sao hôm nay anh về sớm vậy? Còn chưa đến giờ tan tầm mà?"

"Hôm nay anh ra ngoài gặp khách hàng, đàm phán xong xuôi cũng không có việc gì làm nên về luôn nhà. Bọn em thì sao? Hôm nay chơi vui chứ? Lam Lam, em có mệt không, về từ

bao giờ thế?" Cận Thế Phong quan tâm hỏi một loạt.

"Vui lắm anh ạ. Hôm nay bọn em còn gặp đồng nghiệp cũ nữa. Bọn em vừa về đến nhà được một lát thì anh về." Yên Lam hào hứng trả lời, lại nói thêm, "Cả Mạt Mạt nữa, sắp tới giờ cơm rồi nên em giữ cô ấy ở lại dùng bữa."

"Được, vậy anh đi bảo dì Trương làm cơm." Cận Thế Phong nói xong liền quay người đi vào nhà bếp.

"Đợi chút, Thế Phong" Yên Lam gọi lại, "Sáng nay dì Trương nói rồi mà. Nhà dì có chút chuyện, xin nghỉ vài ngày."

"Ừ nhỉ?" Cận Thế Phong dừng bước, "Anh quên mất. Người của công ty gia đình đến à?"

"Vâng, là do dì Trương tìm giúp" Yên Lam trả lời.

"Anh cũng nghe dì Trương nói sẽ tìm một người đến làm tạm thời vài ngày."

……….

Cơm tối qua đi, Yên Lam tiễn Trần Mạt về.

Cận Thế Phong thâm tình nắm tay Yên Lam, dẫn cô ra sau vườn.

Trong phút chốc, Yên Lam không khỏi kinh ngạc.

"Thế Phong, thế này …. Anh làm từ bao giờ vậy?" Quá kích động, giờ phút này cô nói năng lộn xộn hết cả lên.

"Suỵt!" Cận Thế Phong nhẹ nhàng đặt tay lên miệng Yên Lam, ra hiệu bảo cô đừng nói gì cả.

Mảnh đất nhỏ sau sân không biết từ bao giờ trở thành một căn phòng thủy tinh, cả trần nhà lẫn bốn bức tường đều là thủy tinh công nghiệp cao cấp trong suốt, đi vào trong mà vẫn nhìn rõ mồn một bên ngoài.

Ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm dường như có thể chạm tay tới, hiệu ứng của thủy tinh khiến cho không gian bầu trời không còn cảm giác bó hẹp, giới hạn nữa mà như trải ra mênh mông, rộng lớn nhưng cũng như thật gần mà bao quanh hai người.

Ở trong góc phòng, lại xuất hiện loại hoa chỉ khoe sắc tỏa hương thơm vào ban đêm.

Lúc này, như là thời khắc thiêng liêng của dòng hoa cao quý, từng bông hoa quỳnh đang đua nhau xòe ra những cánh hoa trắng muốt, tinh khôi, vừa như cố khoe ra hết những xinh đẹp cùng quý phái của mình, lại vừa e ấp dịu dàng như người thiếu nữ. Mùi thơm nhẹ nhàng dễ chịu lan tỏa bốn phía, khiến cô có cảm giác đứng ở đây tựa như đặt mình vào giữa động hoa. Hoa vây quanh người, trên trời sao lấp lánh chiếu rọi chẳng khác gì đang ngự ở tiên giới.

Bước vào chốn bồng lai tiên cảnh như vậy, thật khiến con người ta cảm thấy nhỏ bé, vũ trụ

lớn vô cùng mà con người lại như hạt bụi mỏng manh. Nhìn về phía bầu trời lại thấy mình muốn hóa thành thần tiên, bỏ mặc thế giới đầy hỗn loạn thị phi ở sau lưng.

Ở chính giữa căn phòng, có một chiếc giường khá lớn, êm ái, ẩn hiện giữa trời đêm. Nằm trên đó, ngửa mặt là có thể ngắm nhìn bầu trời trên cao.

Hai người gắn bó nằm ôm nhau trên giường.

"Thích không?" Cận Thế Phong hỏi, lại dịch chuyển thân mình để Yên Lam nằm trong lòng có thể thoải mái hơn.

"Thích! Thế Phong, anh luôn đối xử tốt với em, luôn làm em vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, nơi này em không chỉ thích…." Mà còn làm cho cô có thể sa vào đó không muốn ra.

"Trước kia nơi này là nhà kính trồng hoa, thỉnh thoảng anh sẽ đến đây, vì không gian rất tịch mịch."

Dừng một chút, Cận Thế Phong lại thầm thì,"Nhưng từ sau khi có em, anh không thể để nơi này quá tịch mịch, gọi người đến sửa sang lại, trở thành nơi có thể giúp chúng ta ngắm sao hàng đêm. Anh mong sau này em vẫn mãi ở bên cạnh anh, anh không muốn ở một mình để cảm nhận cô đơn nữa, anh muốn ở bên em. Lam Lam, mãi ở bên anh được không?"

Chưa có ai là chưa trải qua đau khổ, nhưng anh lại trải qua quá nhiều quá nhiều nỗi đau cùng mất mát,anh không muốn cô đơn hơn nữa. Anh không cần che giấu với cô. Nguồn: http://truyenfull.vn

Anh không muốn mất đi cô, nếu duyên trời đã định anh và cô ở bên nhau, anh sẽ không bao giờ để cô rời đi.

Còn nếu, ông trời nhất định chia cách bọn họ, anh sẽ liều mạng cố gắng, làm bất cứ chuyện gì để giữ cô ở lại bên mình.

Bình luận





Chi tiết truyện