chương 119/ 244

Thời gian chậm rãi trôi qua, buổi tối đau thương của Cận Thế Phong không còn tiếp tục, Yên Lam dần dần yên tâm.

Có lẽ chính là sau khi uống rượu, cô đơn trống vắng làm cho hắn nhớ lại giai đoạn tuyệt vọng lúc trước, cho nên hắn mới có biểu hiện như vậy trên khuôn mặt, thì ra một người mạnh mẽ như hắn cũng có lúc yếu đuối, cũng sợ bị người khác thương tổn!

Nhưng Yên Lam tin tưởng, cuối cùng sẽ có một ngày, nàng có thể làm Cận Thế Phong hoàn toàn quên đi tất cả quá khứ trước kia, có thể thản nhiên đối mặt, mang tất cả mọi chuyện nói cho nàng biết.

Mấy ngày nay tới giờ, Vương Mậu Đức luôn mượn cớ tìm Yên Lam đi ra ngoài, Cận Thế Phong sắc mặt đã càng ngày càng khó coi . Một ngày, Yên Lam lại nhận lời đi ra ngoài.

"Lam Lam, em muốn đi ra ngoài sao?" Cận Thế Phong không khỏi hờn giận nói.

"Đúng vậy! Hôm nay em cùng anh Mậu Đức gặp mặt, chúng em cùng đi ra ngoài gặp Tiểu Triết, Tiểu Triết rất lâu đều không gặp anh Mậu Đức. Nếu nhìn thấy anh Mậu Đức nó nhất định sẽ vui mừng lắm đây!" Yên Lam tự nhiên nói xong, không chú ý tới Cận Thế Phong sắc mặt đã trở nên xanh mét!

"Vương Mậu Đức?! Cận Thế Phong đột nhiên vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị nói.

"Dạ? Đúng vậy!" Đột nhiên bị cắt ngang Yên Lam có chút tò mò hỏi,"Thế Phong, anh làm sao mà biết được tên của Anh Mậu Đức vậy ?"

"Thì ra đúng là Vương Mậu Đức, hắn chính là người em vẫn nói ca ca thời nhỏ? Mấy ngày hôm nay em và hắn đều đi ra ngoài gặp mặt?" Cận Thế Phong nghiến răng nghiến lợi nói.

"Đúng vậy! Có gì sao?" Yên Lam có chút không hiểu hỏi.

"Anh không cho phép em lại cùng hắn gặp mặt!" Cận Thế Phong ra lênh nói.

"Vì sao?" Yên Lam hỏi.

"Không có gì vì sao, không cho phép là không cho phép!" Cận Thế Phong kịch liệt nói.

"Anh làm sao có thể ngang ngược như thế!" Yên Lam cũng nóng nảy. hướng hắn hét lên.

"Anh nói không cho phép thì sẽ không được, em vì sao phải nghe anh!? Hiện tại ngay cả cơ

hội gặp bạn em đều không có? Còn phải có được sự đồng ý của anh?!"

"Đó là đương nhiên, em phải nghe anh!" Cận Thế Phong không ngăn được lời, nói tiếp,"Em không được quên, anh và em đã ký khế ước một năm, trong thời gian này, em là của anh!

Em là người phụ nữ anh mua về, chẳng lẽ anh không thể ra lệnh với em sao?"

Vừa nói xong những lời này, Cận Thế Phong có chút hối hận , hắn làm sao có thể nói ra lời làm tổn thương nàng như vậy?

Cận Thế Phong xoay người quát,"Vú Trương! Hôm nay bà trông Yên Lam, không được để cô ấy ra khỏi cửa nửa bước!" Nói xong, hắn đi ra cửa, sợ hãi chính bản thân không khống chế được cảm xúc của mình, nói ra chuyện không nên nói tới.

"Anh..." Trong lời nói của Cận Thế Phong như làm tổn thương người khác, Yên Lam không cầm được nước mắt, thì ra nàng trong cảm nhận của hắn là vậy, chỉ là một người phụ nữ

được mua về!

"Tiểu Lam, cháu không cần tức giận, thiếu gia cậu ấy không phải cố ý nổi giận, chắc hẳn là có chuyện gì, vì rất tức giận mới có thể nói ra như vậy, cháu không cần để ý! Những lời này đều không phải chủ ý ban đầu! Cháu hẳn là biết." Vú Trương một bên thay Cận Thế Phong giải thích, một bên luống cuống tay chân giúp nàng lau đi nước mắt.

"Cháu biết, nhưng mà, anh ấy nói chuyện thật sự làm tổn thương người khác!" Yên Lam nghẹn ngào nói,"Bác cũng phát hiện, Thế Phong thiếu gia gần đây có chút kỳ quái? Rốt cuộc làm sao vậy? Thiếu gia vì sao biến thành như vậy?"

Cận Thế Phong ở trên đường phóng xe như bay, Vương Mậu Đức! Lại là hắn, là sao? Cướp đi một lần hạnh phúc còn chưa đủ, còn muốn cướp đi hắn hạnh phúc lần thứ hai sao?

Không, tuyệt đối không thể! Cận Thế Phong mặt cứng lại, hắn tuyệt đối không đồng ý ! Lam Lam tuyệt đối không thể bị hắn cướp đi !!

Kỷ Tồn Viễn ngồi ở trong văn phòng ngây người nhìn Cận Thế Phong, trong mắt có một tia ngờ vực,"Tổng tài, cậu làm sao vậy?"

"Hả? Cận Thế Phong lúc này mới quay đầu nhìn về phía anh,"Cậu nói gì?"

Kỷ Tồn Viễn thở dài,"Tôi nói, cậu có tâm sự gì sao? Hôm nay toàn bộ buổi sáng đều ở đó ngẩn người? Có phải vì Lam Lam không? Cô ấy hôm nay sao chưa có tới làm!?"

"Không có chuyện gì? Cậu không cần lo lắng, đi ra ngoài đi." Cận Thế Phong nói xong, lại rơi vào trong suy nghĩ. Buổi sáng nói với Lam Lam những lời đó, có phải có chút nặng lời ?? Cận Thế Phong có chút hối hận, không nên như vậy với Lam Lam. Nàng cũng không biết sự tình thế nào, chính mình sao có thể vô duyên vô cớ tức giận không đâu? Yên Lam hiện tại nhất định rất tức giận, cũng rất đau lòng, sao anh lại có thể tổn thương nàng bằng lời nói như

vậy!

Cận Thế Phong có chút ảo não, hắn làm sao có thể như nói như vậy, không ngăn được những lời đã nói kia? Căn bản là đây không phải chủ ý ban đầu!!

Hắn chỉ muốn gặp nàng giải thích, đúng, cứ như vậy. Cận Thế Phong càm chìa khóa xe bước ra ngoài,"Tồn Viễn, tôi đi trước, mọi chuyện còn lại giao cho cậu xử lý ." Nói xong, Cận Thế Phong bong dáng đã vào thang máy.

"Được...... Tổng tài." Kỷ Tồn Viễn lúc ngẩng đầu lên trả lời chỉ thấy cửa thang máy sắp khép kín.

Cận Thế Phong về đến nhà, hướng lầu bước đến,"Lam Lam, em ở đâu?" Hắn đạp cửa phòng Yên Lam. Nhưng đáp lại hắn chỉ là sự trống trải Hắn đẩy cửa ra, quả nhiên, trong phòng không có một bóng người.

"Vú Trương!" Cận Thế Phong xoay người bước xuống dưới lầu,"Lam Lam đâu? Lam Lam nàng ở đâu? Có phải đi ra ngoài gặp Vương Mậu Đức không?"

"Cái này......" Vú Trương chà xát bàn tay nói,"Tiểu thư Tiểu Lam nói, cô ấy đã đồng ý Tiểu Triết, hôm nay sẽ đi gặp anh ta, cô ấy không thể sai hẹn, cho nên......"

"Được rồi, không cần nữa!" Vú Trương nói còn chưa nói xong, đã bị Cận Thế Phong chặn lại. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn

Chuyện xin lỗi đã hoàn toàn bị bỏ quên khỏi đầu, hắn hiện tại chỉ còn tràn đẩy lửa giận!

Xem ra, hắn cảnh cáo đúng là vô ích!! Hắn cần biện pháp gì mới có thể làm cho người phụ

nữ kia nhớ kỹ, không được phép thách thức với quyền uy của hắn!?

Bình luận





Chi tiết truyện