chương 195/ 244

Triệu Ngọc Văn ảm đạm nhìn hết thảy. Vì sao vào thời điểm cô quyết định ở bên Vương Mậu Đức sống vui vẻ, lại phát hiện ra người đàn ông này cũng không hề yêu mình. Vì sao? Người con gái kia có gì tốt?

Nhìn Cận Thế Phong thâm tình đứng bên cạnh Yên Lam, Vương Mậu Đức lặng yên đứng một bên dùng ánh mắt say đắm nhìn Yên Lam chăm chú, Triệu Ngọc Văn kìm lòng không được, bao hận ý lại bùng lên.

Cô không hiểu vì sao, người con gái đó có cái gì tốt, mà hết lần này đến lần khác cướp đi niềm hạnh phúc của cô? Chẳng phải cô ta nói mỗi người đều nên có hạnh phúc của chính mình sao? Chẳng phải cô ta nói rất thích Cận Thế Phong sao? Tại sao lại còn đến đây trêu đùa Vương Mậu Đức? Vì sao lại mang hi vọng cuối cùng của cô đập vỡ nát?

Ánh mắt Triệu Ngọc Văn tràn đầy hận ý nhìn Yên Lam, vì sao người con gái này có thể được cả hai người đàn ông yêu thương? Vì sao ngay chính bản thân cô cũng không có được tình yêu của họ? Vì sao Cận Thế Phong nói với cô, bọn họ từ trước khi bắt đầu đã là sai lầm, vì sao Cận Thế Phong nói anh căn bản chưa từng thích cô, một thời quá khứ kia chẳng qua là vừa gặp thì quyến luyến một chút? Vì sao trước đây cô ta lại cướp đi người đàn ông đáng lẽ

ra phải là chồng của cô?

Càng nghĩ thù hận trong lòng càng kịch liệt, Triệu Ngọc Văn liếc ánh nhìn độc ác về phía Yên Lam. Giờ phút này, cô chẳng khác nào một nữ thần bức tử, mang trong mình vô vàn hận ý, ánh mắt ác độc, cũng vô cùng đáng sợ.

Đột nhiên, vẻ đáng sợ trên mặt biến mất, thay vào đó là vẻ ngọt ngào tươi cười, sửa sang lại bộ dạng đi về phía Yên Lam. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

"Yên tiểu thư, xin chào!" Triệu Ngọc Văn trên mặt lộ vẻ tươi cười phấn khởi, nhẹ nhàng khoác cánh tay Vương Mậu Đức bên cạnh mình, thản nhiên cười cười nói nói, "Lâu rồi chúng ta chưa gặp mặt!"

Nhìn Triệu Ngọc Văn mỉm cười với mình nói những lời này, Yên Lam nghĩ có lẽ Triệu Ngọc Văn đã muốn buông đoạn thù hận kia xuống, nhưng có lẽ cô sẽ không biết được, những điều lớn hơn cả thù hận đang đợi cô phía sau.

"Đúng vậy, Triệu tiểu thư, đã lâu không gặp!" Yên Lam cười trả lời.

"Đừng gọi tôi là Triệu tiểu thư, nghe khách khí quá, gọi Ngọc Văn đi, được không?" Triệu Ngọc Văn vô cùng nhiệt tình.

"Vậy được rồi, tôi sẽ không khách khí nữa, tôi cũng không muốn được gọi là Yên tiểu thư."

"Vậy gọi tiểu Lam nhé!" Triệu Ngọc Văn lập tức đáp lời.

"Được, quyết định vậy đi!"

Nhìn thấy hai người phụ nữ tán gẫu sôi nổi, khí thế ngất trời, hai người đàn ông bên cạnh đành cười khổ.

Nhưng không hiểu vì sao, trong lòng Yên Lam luôn có những lo lắng bất an, cô luôn cảm thấy sẽ có chuyện gì đó xảy ra.

Ban đêm, ngoài trời vẫn rất sáng, ánh trăng bàng bạc khắp mặt đất, bầu trời đầy sao, ánh đèn điện sáng rực một góc. Một mảnh yên tĩnh, thỉnh thoảng có tiếng động nhỏ đâu đây mới phá vỡ sự yên tĩnh này một lát.

Trong phòng ngủ, người nằm trên giường đang rơi vào một giấc mộng,nhưng dường như

giấc mộng này không hề an tĩnh, thỉnh thoảng giãy dụa vặn vẹo thân mình, phát ra những tiếng nức nở.

"Á!" một tiếng thét như vô thức mà chói tai của Yên Lam phá vỡ màn đêm yên tĩnh, hai mắt vẫn nhắm chặt, toàn thân lại không ngừng giãy dụa.

Rầm một tiếng, Cận Thế Phong tông cửa xông vào.

"Lam Lam! Lam Lam! Tỉnh lại đi!" anh ôm lấy thân thể còn đang run rẩy của cô.

Rốt cuộc, Yên Lam mệt mỏi tỉnh dậy.

"Ôi!" Mở hai mắt mờ mờ, nước mắt cũng thuận theo đó mà chảy dọc xuống hai má của cô.

Cận Thế Phong đau lòng ôm Yên Lam vào lòng, "Lam Lam, đừng sợ, chỉ là ác mộng thôi, tỉnh lại sẽ không sao hết! Đừng sợ, Lam Lam, anh ở đây, không sao đâu!" Anh nhẹ nhàng vỗ về lưng cô.

Ở trong lòng Cận Thế Phong, Yên Lam nức nở không kiềm chế được, run rẩy không thôi, thật đúng là ác mộng đáng sợ!

Tuy rằng tỉnh lại trong nháy mắt, tất cả những gì trong giấc mơ của cô biến mất không còn chút hình ảnh, âm thanh nào, nhưng cảm giác sợ hãi này làm thế nào cũng không buông tha cô. Giống như bị thứ gì đó gắt gao bắt giữ, không làm cách nào thoát khỏi được.

"Thế Phong, anh đi đâu, sao bây giờ..mới trở về?…Em vừa gặp…ác mộng, sợ lắm…! Em rất sợ!!!" Yên Lam ôm chặt lấy vạt áo trước của Cận Thế Phong, khóc nức nở, "Anh xin lỗi, anh xin lỗi, Lam Lam..!" Nhìn những giọt nước nóng hổi lăn dài trên khuôn mặt Lam Lam, Cận Thế Phong cảm giác như nó làm bỏng chính tim gan mình. Anh càng ôm chặt cô hơn nữa,càng đau lòng cho cô lại càng tự trách mình!

Nếu không phải anh mải mê ở lại thư phòng xem tài liệu, nếu anh ở cạnh Lam Lam, cô sẽ

không gặp ác mộng.

"Lam Lam, đừng khóc, đừng sợ. Có anh ở đây, anh sẽ ở cạnh em, không có chuyện gì đâu, tin anh được không?" Cận Thế Phong càng siết chặt Lam Lam vào trong ngực mình, khiến cả cơ thể cô gọn lỏn trong người anh. Anh bật cho đèn ngủ sáng hơn, cảm giác tối tăm bí bức dần biến mất.

Nghe âm thanh nỉ non nhợt nhạt truyền ra từ trong lồng ngực mình, anh lại càng thêm siết chặt cô vào lòng.

Bình luận





Chi tiết truyện