chương 46/ 50

CHƯƠNG 46

Cửa nhỏ quả nhiên ko có ai cả. Bất quá vẫn có thị vệ tuần tra. Nguyên Ân lúc đó tuy còn nhỏ, nhưng thân thủ đã nhanh nhẹn. Nghe được tiếng của thị vệ đang đến liền nhẹ nhàng ôm Nguyên Tiếu Ngôn vào lòng, trốn sau gốc cổ thụ. Hồi họp khiến bé như ngừng thở. Chẳng bao lâu sau thì đội tuần tra đó cũng đi qua.

Đợi họ đi xa, Nguyên Tiếu Ngôn liền giương đôi mắt long lanh trong suốt nhìn Nguyên Ân với tất cả sự tôn thờ nói: “Hoàng thúc lợi hại quá nha. Người ở xa như vậy cũng nghe tiếng được. Làm cách nào để luyện được như thế ạh?”

“Ha ha, thị vệ cạnh ngươi chẳng phải cũng lợi hại lắm sao? Bọn họ dùng cách nào luyện thành thì thúc cũng dùng cách như thế.”

Nguyên Tiếu Ngôn cũng biết bọn thị vệ cạnh mình lợi hại. Bất quá trong quan niệm của bé, bọn họ là thị vệ mà, công phu đương nhiên phải hơn người rồi. Nhưng hoàng thúc lại ko phải là thị vệ nha. Sao cũng có thể giỏi như thế, liền theo đó mà nói: “Ta cũng muốn luyện, phải luyện cho lợi hại bằng hoàng thúc nha! Sau này ta sẽ xem hoàng thúc là mục tiêu của mình, theo hoàng thúc học tập!”

Đương nhiên, Nguyên Tiếu Ngôn nói mấy câu này chẳng qua là nhất thời khoa trương thôi. Công phu đâu phải chỉ luyện trong 1 ngày là thành, càng ko dành cho người thiếu nhẫn nại như bé. Mặt khác, nếu chỉ theo Nguyên Ân dạy gì học đó, thì muôn đời sẽ chẳng bao giờ bằng cậu được. Nguyên Tiếu Ngôn tuyệt ko thể nào có thể biến thành Nguyên Ân thứ 2.

Nhưng, lúc này Nguyên Ân thấy bé hùng tâm tráng chí như thế thì lòng có nhiều tư vị phức tạp. Nghĩ thầm, bé muốn lấy mình làm mục tiêu, muốn lớn lên phải giống như mình. Lỡ như bé có tâm địa y như phụ hoàng của nó. Kia ko phải mình sẽ thảm lắm sao ── May mắn là Nguyên Tiếu Ngôn chỉ luyện công được đúng 1 ngày đã ko ngừng rên xiết vì mệt mỏi, sau đó thì bỏ hẳn đi, làm cậu vô cùng yên tâm.

Khi ấy, cậu ngây ngốc ở Đông cung hết 1 ngày. Cả ngày đều chơi cùng Nguyên Tiếu Ngôn, vốn định dùng xong cơm trưa sẽ về, nhưng bé lại muốn cậu ngủ trưa cùng. Thật ko nở nói lời từ chối, Nguyên Ân đối với bé đã hết cách rồi, chỉ có thể gật đầu ừhm ừhm đồng ý như một thằng ngu. Tinh thần của Nguyên Tiếu Ngôn ngày đó thật sự vui vẻ vô cùng ── Chắc là do ngủ gục ở học đường quá ── Hôm nay, bé gặp phải ko biết bao nhiêu chuyện vụn vặt nhàm chán. Lão sư lảm nhảm cái gì ko hiểu nổi nữa,…. Chỉ có Nguyên Ân là luôn ở cạnh bé cùng to nhỏ những chuyện “bí mật” trẻ con kia thôi. Giờ bé thật buồn ngủ quá.

Nguyên Tiếu Ngôn mỏi mệt tựa vào lòng ngực của Nguyên Ân mà ngủ. Cậu hơi chuyển thân mình, định bế bé đến giường để rời đi. Nào ngờ Nguyên Tiếu Ngôn thức giấc ngay. Bé dụi dụi mắt, cười ngượng ngùng nói: “Ayda, ta sao lại nói ngủ là ngủ thế này. Thật xin lỗi hoàng thúc, chúng ta nói chuyện tiếp nha. Năm ngoái, phụ hoàng đi tuần về có cho ta một bảo bối cực kỳ đẹp nha….. xxyyzz….”

Nguyên Ân vẫn mặt lạnh như tiền tiếp tục nghe Nguyên Tiếu Ngôn nói như mây bay nước chảy. Lần này đợi mãi cũng thấy bé buồn ngủ lại. Nhưng thật ko thể chịu nổi, khi Nguyên Ân vừa rời đi thì bé lại thức giấc. Thế là cậu liền nhẹ nhàng điểm huyệt ngủ của Nguyên Tiếu Ngôn ── Nhưng cậu lại sợ để ngủ lâu quá thì ko có lợi cho sức khỏe nên chỉ cho bé ngủ nữa canh giờ thôi.

Lúc về đến phủ đã thấy loạn cả lên. Thì ra thị vệ của cậu nhìn thấy chủ nhân của mình bị thái tử dẫn đi ── Tuy người dưới tay cậu đều thân thủ bất phàm, nhưng đông cung canh giữ nghiêm ngặt, tránh cho xảy ra chuyện vẫn nen cẩn thận hay hơn. Thế là bọn thủ vệ ko theo vào mà canh giữ bên ngoài ── Rồi thì đến gần hết ngày vẫn chưa thấy người ra, thật lo lắng đến độ muốn lật tung cả hoàng cung lên được.

Qua chuyện lần này, cậu đã biết mình thật ko thể từ chối được Nguyên Tiếu Ngôn, vẫn nên tránh càng xa càng tốt. Thế là liền tìm đại cớ nào đó, tâu bài cùng hoàng huynh xin cho mình ko phải đến học đường học nữa.

Về phía Nguyên Tiếu Ngôn, vì muốn gặp lại tiểu hoàng thúc, nên sáng hôm sau đã thức dậy thật sớm, đến học đường với tinh thần vô cùng phấn chấn. Nhưng người hầu ở đó lại bẩm với bé, Nguyên Ân đã xin nghỉ học, chắc trong một khoảng thời gian nữa, cậu sẽ ko đến đây đâu.

Tin này đối với một Nguyên Tiếu Ngôn đang tràn ngập hưng phấn mà nói, thật giống như bị tạt cho một gáo nước lạnh, bao nhiêu khí thế đều tắt ngấm.

Bé vốn định thỉnh phụ hoàng cho mình cùng chơi với Nguyên Ân. Để bất kỳ lúc nào cậu cũng có thể đến chỗ mình được. Nhưng lại sợ phụ hoàng ra lệnh cho thúc. Bọn họ là bạn tốt của nhau kia mà. Nếu phải làm theo lệnh, thì bé sợ hoàng thúc sẽ ko vui. Nên đã bỏ ngay dự định này. Bé lại muốn bảo cung nhân tìm Nguyên Ân đến cho mình, nhưng lại sợ bọn chúng ko đáng tin, sẽ báo cáo ngay với phụ hoàng, lúc ấy người lại lén hạ chỉ cho Nguyên Ân. Vẫn sẽ làm cho thúc ấy ko vui. Nên bé chỉ có thể thấp thỏm chờ đợi thúc thúc nghỉ xong sẽ đến.

Nguyên Ân kia xin nghĩ cũng chỉ vờ vĩnh được 1 thời gian thôi. Đương nhiên vẫn phải đến lúc trở về. Này thật ăn nói ko xuôi, nên đành đi học lại vậy.

Nguyên Ân là đang tính toán, đợi 1 thời gian nữa cậu sẽ vượt qua 15 tuổi, khi ấy chẳng có lý do gì để học cùng với bé nữa. Vậy là có thể thoát khỏi ác ma bé bỏng Nguyên Tiếu Ngôn này rồi.

Nguyên Tiếu Ngôn thấy Nguyên Ân cuối cùng đã đi học lại, liền mở ra đôi cánh tay bé bỏng ôm chặt lấy cậu. Bé sợ cậu lại chạy mất. Cái miệng làm nũng nói: “Hoàng thúc làm gì mà lâu thế. Ta chờ thúc thật khổ nha.”

Rồi bé lại liên tục cằn nhằn, nói mình ko dám xin bảo phụ hoàng hạ chỉ thỉnh cậu đến, cũng ko dám phái cung nhân đi tìm. Còn nói mình nhớ cậu nhiều lắm, muốn gặp cậu như thế nào. Bảo cậu sau này có làm chuyện đại sự gì cũng phải luôn nhớ đến bé, nếu ko bé sẽ khổ sở lắm,….

Nghe Nguyên Tiếu Ngôn nói bé ko dám nhờ phụ hoàng hạ chỉ mời mình đến, sợ làm mình tức giận. còn nghe bé nói nhớ mình nhiều. Lại thấy hai mắt bé đã đỏ lên muốn cậu sau này phải nhớ đến bé thêm vào đó là mặt sợ cậu rời xa bé làm cho Nguyên Ân cảm thấy mình hơi hơi có lỗi đi.

Bất quá, chơi cùng thằng bé này lại chán ngắt. Mà Nguyên Ân lại ko cách nào từ chối được cả. Chỉ vì Nguyên Tiếu Ngôn là một đứa trẻ thật thánh thiện, ngay cả một chút sức lực tự bảo vệ mình cũng ko có. Lúc bé lớn lên thật ko biết sẽ biến thành Nguyên Tiếu Ngôn như thế nào nữa. Khi ấy phải chăng là một người mưu mô nham hiểm. Cậu chắc chắn là ko thích như thế rồi. Hoặc có khi bé vẫn mãi trong sáng như thế này, nên giờ chơi cùng cũng chẳng trở ngại gì cả. Cậu cần nhất vẫn là đúng mực, đừng vì mối quan hệ này mà quên đi tất cả. Nếu ko chỉ sợ sẽ biến thành món đồ chơi bị Nguyên Tiếu Ngôn lợi dụng lúc nào ko hay.

Đây là kế hoạch của 1 bé trai già giặn hơn tuổi 15 của mình rất nhiều. Hai người cứ như thế chậm rãi giao du một cách bình thường. Trong 3 năm trời, bọn họ vẫn hay lén lút gặp nhau. Mà trong lòng của Nuyên Tiếu Ngôn cũng chỉ có mình hoàng thúc là bạn mình thôi. Bé vì thế đã vui vẻ vô cùng nha.

Càng về sau càng chứng minh, Nguyên Tiếu Ngôn thật vô hại. Lòng nghĩ gì đều hiện cả ra mặt. Lâu ngày dài tháng, Nguyên Ân đối với Nguyên Tiếu Ngôn đã yên tâm nhiều hơn. Tuy có chút bất mãn với phụ hoàng của hắn. Nhưng chẳng thể nào kiềm lòng được trước nụ cười đáng yêu kia được cả. Thế là, y vẫn thường xuyên lén lút đến chơi cùng Nguyên Tiếu Ngôn ── Y đã lừa Nguyên Tiếu Ngôn là muốn bí mật như thế, tránh cho mọi người thấy mình thì kéo đi mất, lúc đó sẽ ko có nhiều thời gian bên hắn. Nguyên Tiếu Ngôn thật sự rất sợ người khác giành Nguyên Ân với mình. Nên luôn răm rắp nghe lời Nguyên Ân. Thật ra thì y sợ phụ hoàng của Nguyên Tiếu Ngôn biết được bọn họ ở cùng 1 chỗ rất vui vẻ, đến 1 ngày nào đó sẽ lợi dụng hắn để trừ khử mình.

Mãi đến khi Nguyên Tiếu Ngôn được 13 tuổi. Nguyên Ân mới nhận ra ác ý của hoàng huynh đối với mình đã từ từ giảm bớt. Y ko biết có phải liên quan đến lần mình bị đổ bệnh kia ko.

Bình luận





Chi tiết truyện