chương 17/ 50

CHƯƠNG 17

Tâm tình vừa khá hơn 1 chút thì mây đen lại cuồn cuộn kéo đến. Nguyên Ân mặt ko chút thay đổi vừa uống trà vừa nói: “Rồi các đại thần sẽ phát hiện. Lúc đó sẽ nói ngươi hoang *** vô đạo. Thêm nữa, ta nói cho ngươi biết, cho dù là thái giám hay nam nhân chân chính đi nữa, thì chỗ đó đều chặt như nhau, vẫn sẽ kẹp ngươi rất đau đớn thôi.”

“Hả? Nếu ko thoải mái, vậy sao thúc lại thích làm cùng ta như thế? Còn nữa, thúc là nhiếp chính vương chứ ai. Chẳng lẽ thúc ko có nam sủng sao? Thế thì hà cớ gì lại ko cho ta có áh? Còn nữa nga. Thúc đã từng nói là bên ngoài chỉ cần người đẹp, bất kể nam nữ gì cũng được mà. Tất cả mọi người đều được, sao ta lại ko thể? Ko công bằng….” Nguyên Tiếu Ngôn oán giận.

Nguyên Ân lần đó ở trước mặt Nguyên Tiếu Ngôn diễn đông cung đồ. Bên cạnh việc thử dò phản ứng, còn muốn để hắn hiểu rõ là nam nhân và nam nhân cũng có thể làm chuyện đó. Trong thẩm cung, là 1 hoàng tử được cẩn thận bảo bọc từ nhỏ, chuyện mây mưa đối với hắn hẳn là đơn điệu đi. Nếu ko phải là đại hôn, chỉ sợ rằng đến hành sự cùng nữ nhân hắn cũng ko biết nữa là. Sách mà Nguyên Tiếu Ngôn đọc đều đã được sàn lọc kỹ càng. Đừng nói là đông cung đồ, ngay cả sách viết về tri thức hoan ái thông dụng, hắn đều ko có cơ hội chạm đến. Nên, dù cho nữ nhân có dục vọng thế nào, chỉ sợ là hắn ko biết phải làm sao để kết hợp ah.

Này đương nhiên khiến Nguyên Tiếu Ngôn cảm thấy thực tế quả thật thú vị, thế là hắn liền lập tức muốn học tập. Kết quả là vừa học thành thạo thì hắn nghĩ ngay đến thực hành.

Thật ra, y đối với chuyện này cũng có dự liệu. Dù sao thì như vậy mới là Nguyên Tiếu Ngôn đi. Nếu có trò mới mà ko chơi thử thì ko phải là Nguyên Tiếu Ngôn nữa rồi nha.

Vì hắn đối với cái tên gọi là Tiểu An Tử gì đó chẳng có lấy một chút hứng thú nào. Nên tạm tha cho nó 1 mạng đi. Dù sao thì y cũng ko nên giết ‘bạn học’ của hắn chứ.

Tiểu An Tử chắc chắn là không biết, chỉ 1 suy nghĩ thôi, xém chút là lấy mất cái mạng nhỏ của hắn rồi. Bởi thế mới, thấy hoàng cung quả là nơi rất đáng sợ. Mỗi một thời điểm cũng có thể ko biết vì sao mà chết.

Nhưng khi nhìn thấy Nguyên Tiếu Ngôn trợn mắt oán giận, Nguyên Ân có chút đau đầu.

Nguyên Tiếu Ngôn nhìn thoáng qua thì rất ngây ngô, nhưng cũng ko phải dễ lừa đâu. Có 1 số việc nếu ko lý giải vô cùng hợp tình hợp lý với hắn. Hắn sẽ trăm phương nghìn kế muốn làm cho bằng được, đến 9 con ngựa kéo lại cũng ko xong nha.

Thế là, Nguyên Ân lập tức sẵn giọng: “Vì thế ngươi mới là hoàng thượng đó ạh. Haiz, còn những người khác chỉ là thần dân thôi mà. Hoàng thượng là thần tượng trong lòng thiên hạ mà. Nếu ngươi làm chuyện gì trái với nghề làm vua, thì bọn họ sẽ can ngăn ngươi ngay. Ngươi ko phải rất ghét bọn Ngự sử phiền hà sao? Nên đành phải chịu ấm ức 1 chút thôi.”

“Thậm chí, ngươi nói thử xem, tại sao khó chịu như vậy mà thúc vẫn phải làm với ngươi. Đây ko phải là do ngươi muốn học tập sao? Nên thúc đành phải chịu vất vả 1 chút. Nếu ngươi ko thích, thì thúc thật may gì đâu nga. Thôi đừng giận mà, sau này chúng ta sẽ ko làm nữa nha.”

Nguyên Ân bắt đầu chơi lớn. Y thừa biết Nguyên Tiếu Ngôn chắc chắn sẽ ko cho y nói ko đâu.

Quả nhiên khi vừa nhắc đến hoan ái, thì Nguyên Tiếu Ngôn ngay lập tức liên tưởng đến tư vị tuyệt vời của nó. Lại nghe Nguyên Ân nói ko làm nữa, thì thật nóng lòng mà chạy nhanh đến cạnh y mà cọ cọ vào người. Hắn cứ liên tục: “Ko được, ko được, ko đươc….Ta học vẫn chưa được giỏi mà….”

Thật ra là đang nói dối thôi. Hắn học cũng khá lắm nha. Nhưng lại lỡ nghiện tư vị tuyệt vời mà hoàng thúc đem đến cho hắn mất rồi.

Nếu ko làm cùng Nguyên Ân thì hắn thật luyến tiếc ah. Nhưng mà, hắn vẫn cứ muốn tìm 1 nam tử chân chính để làm thử 1 chút, tự mình khám phá xem có phải là vẫn bị kẹp chặt đến đau đớn như thế ko.

Thế là liền van xin y: “Hoàng thúc àh, ta muốn làm thử với nam tử chân chính 1 lần thôi, thử nghiệm xem có thật là ko thoải mái ko.”

Tiểu quỷ này là như thế đây. Chính là trước nói 1 câu làm y thật cao hứng, sau lại phun ra 1 lời làm y giận đến lên máu chứ ko chơi đâu áh.

Nguyên Ân cố thôi miên mình là đừng nổi lôi đình. Tránh cho Nguyên Tiếu Ngôn bị dọa đến hư chuyện, y dùng hết sức để có thể thật nhẹ nhàng hỏi: “Chẳng lẽ ngươi ko tin lời của hoàng thúc này sao?”

“Ta tin, ta tin mà…..Chẳng qua là ta chỉ muốn thử 1 chút….thử 1 chút thôi hà….” Tuy bộ dáng của Nguyên Ân ko giống đang giận dữ, nhưng ánh mắt lại như muốn nuốt chửng lấy người khác. Dọa cho Nguyên Tiếu Ngôn phải nuốt nước miếng, lấp ba lấp bắp nói.

Thật ra thì hắn cũng ko biết nói sao với Nguyên Ân cả. Cái chỗ đó đó thật ko giống như tưởng tượng. Bất quá sau khi xắp xếp được ngôn ngữ cho thành câu rồi thì hắn lại làm Nguyên Ân liên tưởng đến cảnh mình và người khác đang vui vẻ cùng nhau ── Dù chỉ là đùa cợt nhưng vẫn tính là ngoại tình đi ── Vẫn sẽ làm cho y nổi xung thiên. Thế là Nguyên Ân liền ngay lập tức lạnh lùng hỏi: “Ngươi muốn thử nghiệm nhiều như thế sao?”

Nguyên Tiếu Ngôn nghe Nguyên Ân hỏi vậy, lại lầm là dấu hiệu hòa bình, liền thật cao hứng nói: “Hoàng thúc giúp ta lén đem 1 người vào đây, được ko? Như vậy bọn ngự sữ sẽ ko biết rồi!”

Nguyên Ân lạnh lùng gằn mạnh từng chữ 1: “Trên đời này làm gì có tường nào chắn được hết gió. Trừ phi lúc ngươi xong chuyện thì giết ngay người nọ. Nếu ko, sớm muộn gì cũng có người biết được thôi.”

“Kia….. Lúc dẫn người đến, chỉ cần thúc bịt chặt mắt người ta thôi. Như thế đối phương chắc sẽ ko biết ta là ai đâu.”

Nguyên Ân nhìn chằm chằm vào Nguyên Tiếu Ngôn mãi lâu thật lâu khiến cho trên người hắn có bao nhiêu lông đều dựng ngược lên hết. Vừa định nói “Ko được thì thôi đi.” Thì bỗng nghe Nguyên Ân lạnh thấu xương mà thốt lên: “Xem ra, nếu ko cho ngươi thử qua 1 lần, ngươi chắc là ko cam tâm rồi. Ngươi hãy đợi! Ta đây sẽ đi tìm cho ngươi! Nhưng chỉ có thể làm lần này thôi, về sau ko lý sự phiền phức nữa! Dù ngươi làm có thấy thoải mái hay ko thì sau này phải tự mình tìm. Hoàng thúc của ngươi ko phải là loại đưa đẩy mai mối đâu.”

Nguyên Ân nhìn thoáng qua thật rất thịnh nộ, khiến Ngyên Tiếu Ngôn không khỏi có chút sợ hãi.”

Nghĩ lại thấy mình thật quá đáng. Ko phải đã thử qua 1 lần trên người thái giám rồi sao? Ko phải tự mình lần nào cũng cảm thấy phía dưới thật thoải mái sao? Thế thì hắn còn tìm nam tử chân chính để thử làm gì ah. Cẩn thận nghĩ lại lần nữa, hoàng thúc nói rất đúng mà. Bất luận là nam tử thật hay giả thì chỗ sau kia vẫn giống y như nhau thôi….

Sau khi ngủ trưa xong, thì vào lúc tối, Nguyên Ân đã dẫn 1 người đến.

Đẩy người nọ vào thiên điện, Nguyên Ân bước vào dặn: “Trong lúc làm kia, bất luận là xảy ra chuyện gì, cũng ko được nói chuyện với đối phương. Tránh cho, người ta biết ngươi là ai nga”

“… Biết rồi.”

Nhìn nhìn gương mặt thật giống như băng lạnh ngàn năm của hoàng thúc kia. Nguyên Tiếu Ngôn ngập ngừng.

Hắn giờ đây có thể kết luận. Tuy hoàng thúc ko có hung dữ với mình, nhưng lúc y nổi giận thật sự là….

Hắn cũng ko biết mình đã chọc đến chỗ nào mà y lại giận đến thế. Hay là giận vì hắn yêu cầu phiền phức. Hoặc là cả hai luôn đi? Nói tóm lại là hoàn thúc làm hắn sợ. Nên lúc y đồng ý với hắn, cũng là lúc da đầu hắn run lên ── Lúc này, Nguyên Tiếu Ngôn hoàn toàn không nghĩ đến là người đang ghen thì giận dữ rất khủng khiếp nga.

Tuy rằng đã trải qua hết hương vị của hoan ái rồi. Nhưng về phương diện tình cảm thì hai chú cháu họ vẫn dậm chân tại chỗ thôi. Này làm cho Nguyên Ân có giận cũng ko biết trút vào đâu. Thậm chí đến chuyện vì sao y giận, Nguyên Tiếu Ngôn còn ko rõ nữa mà. Nên hoàng thúc đáng thương này chỉ có thể đau thương ngậm đắng nuốt cay nhìn vào hành trình dài thăm thẳm trước mắt mình mà thôi.

Bình luận





Chi tiết truyện