chương 14/ 50

CHƯƠNG 14

“Nguyên Sâm đáng ghét lắm nha. Hôm nay nó cố ý nói với ta cái gì mà hoàng đế nước Thái Bình ngu ngốc chứ, còn bảo chúng ta hãy nhân cơ hội này mà cướp lấy Ung Châu của Thái Bình, Hừ!”

“Vậy ngươi trả lời thế nào?”

Nguyên Ân dừng bàn tay đang xoa xoa trên người hắn lại ── Vì được y sờ rất dễ chịu, nên giờ đây, hành động đó đã biến thành bài kiểm tra hằng ngày của Nguyên Ân đối với Nguyên Tiếu Ngôn trước khi đi ngủ. Cũng may, hắn đã thử qua rồi, nên Nguyên Ân cũng ko cần nhẫn nhịn vất vả như trước đây nữa. Nếu ko được ngày ngày đụng chạm như thế chắc y đã sớm về chầu tiên đế vì mắc nghẹn rồi quá ── bắt đầu hỏi hắn.

Buổi chiều, chẳng có tin tức dị thường gì từ Hoa Anh điện truyền ra cả. Nên những cung nhân y sắp xếp dọ thám cũng chỉ nắm được sơ lược mà thôi. Nguyên Ân ko hề biết được tình hình cụ thể ra sao cả. Đại khái là thuận lợi đi. Bất quá nhìn bộ dáng đang nổi giận đùng đùng của Nguyên Tiếu Ngôn kia thì thật quá buồn rồi. Rất muốn biết tường tận hắn đã nói gì để Nguyên Sâm hết hồn, mà tại sao ngay cả bản thân hắn cũng đang nổi giận thế kia.

Thật ra thì nói nhầm cũng đã làm sao. Chẳng phải chuyện gì lớn lao cả. Trả lời sai vài câu cũng ko đến nổi dọa chết người đâu ah.

Nguyên Ân bắt đầu động não, muốn nghĩ ra được lời nào đó thật hay để vỗ về Nguyên Tiếu Ngôn. Chẳng ngờ, mấy lời kế tiếp của hắn lại làm cho y ko khỏi bật cười.

“Ta biết là nó cố ý đem mấy vấn đề đơn giản đó ra để nhử ta mà. Muốn chê cười ta chứ gì. May mắn là bọn nghệ nhân vẫn thường hay kể với ta. Nói Thái Bình có chiến thần nè, có nhị hoàng tử Triệu Việt lợi hại lắm. Chúng ta không thể đánh Thái Bình, nếu ko Tây Phượng nhất định sẽ tấn công sang đây. Nên ta có sao liền nói vậy với nó. Cuối cùng, ta còn ám chỉ là nó cố ý muốn ta bị chê cười mà. Rốt cuộc thì nó cũng hết dám kinh khỉnh nhìn ta nữa nha. Bị hù chạy mất tiêu rồi! Hắc hắc! Hôm nay, đợi mãi mới dạy cho thằng đó được 1 bài học đó, sản khoái thật!” Nguyên Tiếu Ngôn đắc ý nói.

Tiếp theo, hắn lại hỏi Nguyên Ân: “Sao hả, hôm nay ta trả lời như vậy có được ko?”

Nguyên Ân phải sững sờ một lúc lâu, cuối cùng mới ko khỏi vỗ tay cười ha ha, mà nhéo nhéo gương mặt nhỏ nhắn, phúng phính của hắn, khen ngợi: “Được, được,… vô cùng được đó nha!”

Nguyên Ân nhớ đến chuyện đó, liền kiềm ko được mà cười thêm lần nữa.

Nguyên Sâm cuối cùng cũng phải lụm về lòng khinh thường của hắn rồi. Đại khái thì – là -do – bởi – bị – tại cái mà Nguyên Tiếu Ngôn gọi là ám chỉ đó mà. Thế nào cũng nghĩ là hắn rất lợi hại, rồi dè chừng ko dám trực tiếp chĩa mũi nhọn vào hai chú cháu bọn họ nữa. Nguyên Tiếu Ngôn này phải gọi là đánh bậy trúng bạ rồi. Ấy vậy mà có thể dọa được người. Mà dọa được người thì cũng thường thôi, đằng này còn làm cho địch thần hồn nát thần tính lẫn lộn ko phân biệt được thật giả nữa. Đây mới gọi là thiên tài nha.

Chuyện này thật tức cười mà. Ít ra, cũng làm phụ tử Nguyên Thao đau đầu 1 thời gian ah.

Nguyên Tiếu Ngôn thấy hoàng thúc nhìn mình thật cao hứng. Thì đoán rằng chắc do mình đối đáp cũng ko tệ lắm, nên cũng rất vui vẻ mà cười phá lên.

Nguyên Ân thấy Nguyên Tiếu Ngôn cái gì cũng không biết cứ ngây ngô cười như thế thì đáng yêu lạ lùng. Y cảm thấy rất ‘thú’ vị, liền muốn “Khi dễ” “Khi dễ” hắn. Thế là liền áp Nguyên Tiếu Ngôn xuống mà nói: “Tiếu Ngôn lần này biểu hiện ko tồi. Hoàng thúc thưởng cho Tiếu Ngôn, nha?”

Hôm nay, thắt lưng của Nguyên Tiếu Ngôn đã dễ chịu hơn rất nhiều rồi. Hắn cũng ko muốn cự tuyệt, chỉ nghi hoặc nói: “Ko phải hoàng thúc đã nói là mình bận lắm, ko có thời gian dạy dỗ Tiếu Ngôn sao?”

“Ko sao, dành chút thời gian dạy ngươi cũng được. Hôm nay chỉ một lần thôi. Sau này rảnh rỗi sẽ dạy nhiều hơn, được ko?” Nguyên Ân vừa thì thầm vừa cắn cắn tai hắn

Nguyên Tiếu Ngôn thật cao hứng, nói: “Vậy vất vả cho hoàng thúc rồi, ta phải học hành đàng hoàng mới được.

── Dụ người đến độ tự mình dâng đến miệng luôn. Bản lĩnh của Nguyên Ân thật quá lớn rồi ah.

Thế là, sau 1 trận mây mưa, thân thể hai người đều đỏ hồng cả lên.

Mãi thật lâu sau, bọn họ mới lấy lại lý trí.

“Ah, hôm nay so với lần trước thì thiệt hơn một chút rồi. Nhưng lại ko thấy đau nữa, chỉ là lúc mới bắt đầu có hơi khó chịu. Bất quá, thoải mái nhiều lắm nha. Làm với nữ nhân cũng ko được như thế đâu. Nên vẫn xem như là có lời đi” Nguyên Tiếu Ngôn ghé người vào ngực Nguyên Ân mà thì thầm.

“Đương nhiên, mấy chuyện này khi đã quen rồi thì thật thư thái mà.” Nguyên Ân vừa xoa xoa thắt lưng hắn vừa nói.

“Vậy lúc thúc đi vào ta cũng rất thoải mái hả?

Mục đích học tập của hắn chính là muốn ở trên ah. Nhưng sao hắn cảm thấy là hoàng thúc của mình chẳng có chút xíu xiu nào là sảng khoái cả?! Lần nào cũng thấy ổng dùng sức thật nhiều, mồ hôi nhễ nhại thật đáng thương mà.

“Ờh….nếu so với ngươi thì chỉ thoải mái có chút ít thôi!”

Đương nhiên là rất thoải mái rồi. Bất quá, hắn ko thể nào thẳng thừng thừa nhận với Nguyên Tiếu Ngôn được. Tránh cho hắn biết là ở trên cũng rất dễ chịu, rồi làm loạn lên mà đòi thử thì ko tốt chút nào cả. ── Y biết Nguyên Tiếu Ngôn ko bao giờ để cho người khác thượng hắn. Giờ ở mặt dưới đã là nhường nhịn lắm rồi.

“Vậy chẳng phải là thúc đã bị thiệt thòi lắm sao? Thế thì không tốt chút nào nha. Lần sau để ta ở trên, thúc ở dưới hưởng thụ 1 lần, có được ko?”

Hoàng thúc vất vả thật tội nghiệp quá đi, chia sẻ với y 1 chút sẳn tiện thử qua cảm giác ở trên cũng được mà. Đúng là nhất cữ lưỡng tiện nha.

Lời này làm cho bàn tay của Nguyên Ân vốn đang ve vuốt ở eo của Nguyên Tiếu Ngôn phải đứng chững lại. Y sỗ sàng nói: “Không cần, ngươi là hoàng thượng, ta là thần tử. Theo lý nên để hoàng thượng được hưởng thụ đoàng hoàng chớ. Thật ko dám quá phận mà.”

Nguyên Tiếu Ngôn thật ra cũng là thuận miệng mà nói thôi. Mỗi lần làm như thế, hắn thật rất thoải mái nha. Trái lại Nguyên Ân lần nào cũng như đang dùng sức kịch liệt vậy. Trán y đổ mồ hôi nhiều lắm luôn, vừa nhìn là biết ngay thật vất vả mà. Nên hiện tại hắn có chút thương ổng nha.

Nhưng mà suy nghĩ này làm hắn sực nhớ ra: Mục đích học tập của hắn là để thượng người khác mà! ── Nhưng 1 âm thanh khác ngay lập tức vang lên đầu: Vừa nhìn đã biết cực khổ lắm rồi!

Nghĩ tới nghĩ lui cũng ko có kết quả gì cả. Nguyên Tiếu Ngôn cuối cùng đành bỏ qua những rắc rối kia vậy.

Về Nguyên Ân, tay y đã xoa xoa đến vai của Nguyên Tiếu Ngôn. Nhân vừa mới hoan ái xong thì rất mệt mỏi, liền mơ mơ màng màng nói: “Kia… Có phải là cùng người khác làm cũng thoải mái như vậy ko? Ngày mai, ta sẽ tìm tên thị vệ nào đó thử qua 1 lần cũng được lắm nha.”

Tay Nguyên Ân lần thứ hai cứng lại, cố gắng giữ bình tĩnh để ko thay đổi thái độ mà nói: “Ngươi là Hoàng Thượng. Ngoại trừ hoàng thúc có lá gan to 1 chút, dám nghe theo lệnh của ngươi mà dạy học ra. Thì người khác dù ông trời có cho mượn gan cũng ko dám tiến vào để ngươi hưởng thụ đâu.”

── Hừ, vừa rồi muốn nằm trên y còn tạm có thể bỏ qua. Giờ xem ra ko thể lơ là chút nào được rồi.

“Àh? Ra thế sao?” Nguyên Tiếu Ngôn nghe Nguyên Ân nói vậy, thì có chút nghi hoặc mà hỏi.

“Đương nhiên ah. Nếu là người bình thường, thì có thể tùy tiện hưởng thụ sao cũng được cả. Nhưng ngươi là hoàng thượng mà. Ngươi cũng biết là hoàng thượng có nhiều quy tắc rắc rối hơn thường dân nhiều lắm, đúng ko?”

Nguyên Tiếu Ngôn liền đối chiếu với kinh nghiệm bao năm qua của mình. Rõ ràng là làm hoàng thượng thì có nhiều chuyện ko thể tùy tiện như thường dân được. Thế là liền tin ngay lời Nguyên Ân nói ── Thật tế thì, Nguyên Ân dùng mấy lời này chẳng qua chỉ có 1 hàm nghĩa duy nhất là: Chỉ mình y mới có thể chạm vào hắn mà thôi. Ngoài ra ai cũng ko được cả ── Nghĩ thế nên Nguyên Tiếu Ngôn liền hôn Nguyên Ân 1 cái, sau đó cười hi hi nói: “May mắn là ta có hoàng thúc nha. Nếu ko đã ko thể hưởng thụ nhiều lạc thú như thế rồi.”

Hắn biết, để làm 1 hoàng đế chân chính thì phải gian lao, vất vả, nhàm chán, chịu đựng hơn hoàng thúc của mình nhiều lắm. Vì có hoàng thúc ở bên cạnh, nên hắn mới có thể hưởng thụ một chút thoải mái. Suy ra, có hoàng thúc thật tốt mà.

Đương nhiên, vừa rồi hắn cũng chỉ thuận miệng mà nói. Còn Nguyên Ân ở trên hay dưới tất cả đều vì sự học của hắn mà thôi ── Vấn đề hiện tại là, dường như có chút thay đổi. Bởi vì tư vị tuyệt vời chỉ có thể được hưởng thụ khi nằm ở dưới thôi. Bất quá, mặc kệ đi, hắn cũng biết mình là hoàng thượng mà. Để cho người khác làm chuyện này còn ra thể thống gì nữa. Nên lòng hiếu kỳ nho nhỏ vừa nổi lên đã hoàn toàn tắt ngúm. Nguyên Ân cũng vì thế mà ko cần lo lắng chuyện Nguyên Tiếu Ngôn sẽ hầu hạ dưới thân người khác nữa.

Bình luận





Chi tiết truyện