chương 45/ 50

CHƯƠNG 45

Thì ra ngày trước đó, vì biết sắp được đi học nên hưng phấn quá độ…., đến tối chẳng ngủ nghê được gì cả. Thêm vào đó lão sư giảng bài chẳng thú vị chút nào. Thế là chưa được phân nữa thời gian, hai mắt của Nguyên Tiếu Ngôn liền díp lại, mở ko lên được nữa. Dù chống đỡ cách mấy thì cũng chỉ gà gật thôi.

Nguyên Ân thấy lão sư kia đảo mắt nhìn bé chăm chăm. Cậu cũng chẳng biết tại sao, lòng mình lại trỗi lên yêu thương. Dù vậy vẫn ngồi sau lưng bé, mặt tỉnh như không cầm lấy thước, kều kều mấy cái. Nguyên Tiếu Ngôn quả nhiên giật mình tỉnh lại, giương mắt ra mà nhìn lại ánh mắt của đại thần kia. Lão thấy bé đã thức giấc nên cũng chẳng trách cứ gì cả. Thế là Nguyên Tiếu Ngôn đã thoát được 1 kiếp.

Nguyên Tiếu Ngôn lặng lẽ vỗ vỗ ngực, thở nhẹ ra. Bé có nghe nói, lão sư này nghiêm khắc lắm. Phụ hoàng dù có cưng chìu bé đến đâu, cũng ko dám trái lời lão mà lơ là răng dạy bé đâu ── Này thật ra là phụ hoàng của Nguyên Tiếu Ngôn cố tình nói cho bé nghe. Người sợ con trai mình ko chịu học hành, nên dọa dẫm 1 chút ấy mà.

Tan học, khi mọi người đều ào ra về thì Nguyên Tiếu Ngôn lại…chạy ngay đến trước mặt Nguyên Ân!!! Bé ôm lấy tay cậu, nở nụ cười thật ngọt ngào nói: “Cám ơn huynh vừa rồi đã nhắc nhở ta. Huynh tên là gì thế?”

Bộ dáng này là đang tươi cười lấy lòng, thật khác xa dáng vẻ cứng nhắc khi nãy khiến cho Nguyên Ân ko hề nghĩ ngợi gì, chầm chậm nói: “…. Ta là Nguyên Ân, tính vai vế thì là ngũ hoàng thúc của ngươi.”

“Àh! Huynh chính là ngũ hoàng thúc ha! Ta có nghe mọi người nhắc đến. Bọn họ đều nói, thúc lợi hại lắm, học cái gì cũng rất nhanh thuộc.”

Trong cung đương nhiên cũng ko thiếu mấy kẻ lắm chuyện. Nên với 1 tiểu hoàng thúc có năng lực giỏi như thế, bé cũng ít nhiều biết đến.

Trước lời khen ngợi của Nguyên Tiếu Ngôn, Nguyên Ân chỉ thản nhiên nói 1 câu: “Bọn họ quá lời.” sau đó mỉm cười, nói nhiều ắt sai, nên tốt nhất vẫn là nghe Nguyên Tiếu Ngôn nói, mượn cơ hội này để hiểu thêm về thái tử đi.

Thậm chí, khi Nguyên Tiếu Ngôn nói có rất nhiều người nói cậu lợi hại ah. Đây cũng chẳng phải chuyện tốt đẹp đi. Thật ra có 1 quảng thời gian cậu giấu đi tài năng thiên bẩm này. Mãi đến khi xác định được bản thân đã đủ mạnh để bảo vệ được mình, mới chậm rãi tỏa sáng. Cậu vẫn ko hề phủ nhận, cậu thật sự rất thích quyền lực, càng có thể khẳng định các thành viên khác trong hoàng thất cũng như thế thôi. Vì thế, để tránh họa sát thân, ngay cả năng lực ngụy trang cũng ko có thì thật quá ngu xuẩn rồi, sao có thể bình an mọi mặt mà sống yên ổn cả đời đước chứ.

Người khác sống thế nào là chuyện của họ, cậu ko muốn xen vào làm gì. Bất quá, đối với bản thân mình mà nói, cậu ko muốn sống theo kiểu như vậy chút nào. Người sống trên cõi đời này, cứ mãi đần độn thế kia, thật uổng công được sinh ra mà.

Người ấy thân là đế vương. Năm đó bởi vì tuổi còn quá nhỏ, nên cậu hận đã ko thể lao vào giành cho được ngôi vị kia. Lúc ấy một chút năng lực để hô mưa gọi gió cũng ko có. Nói thân phận hoàng tộc để làm gì ah, là con nhà bình dân có khi sướng hơn nhiều. Ít nhất cũng ko cần phải thấy cảnh nhốn nháo biến loạn. Nếu làm việc chăm chỉ, có khi công sức còn được đáp đền tốt đẹp nữa chứ. Cậu ta đã nghĩ như thế đấy.

Có vẽ như tham vọng của cậu đã bị hoàng huynh phát hiện. Nên những năm gần đây, hoàng huynh mới tăng cường đề phòng cậu nhiều hơn nữa đi.

Thật ra khát vọng của cậu cũng chẳng lớn lao là bao. Tuy đã sớm biết hoàng huynh mình ko phải là một quân vương tầm thường, nhưng cậu chỉ có mong muốn nho nhỏ là soán vị đoạt quyền thôi hà. Còn kinh danh hay là thứ gì chán ngắt tương tự, với khả năng của mình, làm chừng vài năm thì thành công ko phải là khó. Bất quá, tuy cậu thích theo đuổi quyền lực thật ấy, nhưng cũng ko thiết tha với ngôi vị hoàng đế cho lắm. Dù sao, phụ hoàng của Nguyên Tiếu Ngôn cũng coi như có đức dày công rộng, ko phải là 1 bạo quân. Nên trong suy nghĩ của cậu, chỉ cần thân phận và quyền lực của mình ko khác kẻ đứng đầu quốc gia kia lắm, còn lại ai mang danh hiệu gì cũng chẳng sao cả. Thế là cậu chuẩn bị tinh thần để “xin” làm Vân Châu vương cho rồi ── Chữ xin này là nói cho dễ nghe thôi nhá. Nếu hoàng huynh cậu ko đồng ý, tự khắc cậu sẽ có cách cứng rắn buộc hắn phải đồng ý thôi.

Cậu nghĩ là Vân Châu là một quận đông đúc giàu có của Xạ Điêu quốc. Làm Vân Châu vương rồi, chỉ cần kinh doanh khéo 1 chút, thì cũng có khác gì làm hoàng thượng đâu.

Cậu đang định vài năm nữa sẽ nói với hoàng huynh suy nghĩ này. Nhưng thật ko ngờ lại gặp phải Nguyên Tiếu Ngôn, khiến cho bao nhiêu dự định trong tương lai đều đi chệch khỏi quỹ đạo của nó.

“Sau này, thúc thường xuyên đến Đông cung chơi với ta có được ko? Ta chơi đùa chỉ có 1 mình thôi, buồn chết mất!”

Thật ra thì cũng ko thiếu gì người cùng bé chơi đùa. Tất cả đều là cung nhân hay hậu phi, tuy tiểu thái giám tuổi cũng ko lớn lắm, nhưng bọn họ ngoại trừ cung kính, cái gì cũng ko dám quá phận, nên chẳng thể nào cho cậu cảm giác như bạn cùng trang lứa được. Hơn hết, là bé trai mà, nên Nguyên Tiếu Ngôn nói cho cùng vẫn thích cùng nhiều người đùa giỡn nghịch ngợm nhiều 1 chút.

“…. Chỉ cần điện hạ muốn, Nguyên Ân sẵn sàn tuân lệnh.”

Đối mặt với ánh mắt tràn đầy hy vọng thiết tha của tiểu hài tử như thế, Nguyên Ân thật ko nỡ nào nói được lời từ chối, chỉ có thể đồng ý mà thôi.

Tuy mới 15 tuổi đầu, nhưng cậu đã ý thức rằng mình đã thành lớn rồi, thật sự ko có hứng thú chơi đùa với bé con như như thế. Dù đã giương mắt lên đồng ý nhưng lòng lại thầm nghĩ phải tìm ra vài lý do nào đó, để lần sau có thể từ chối thẳng thừng mà Nguyên Tiếu Ngôn không cách gì níu kéo được. Tránh cho sau này bé rủ rê cậu đến Đông cung chơi đùa như hôm nay, quá thất trách rồi ah, trở tay ko kịp gì cả. Thật ko biết làm sao để cự tuyệt cho đành ── Nói ra thật kỳ quái, chuyện ko đành lòng như hôm nay, thật chưa bao giờ xảy ra đối với cậu. Thế rồi, cuối cùng đành quy tội cho Nguyên Tiếu Ngôn là quá sức đáng yêu đi.

Nhưng cậu lại ko ngờ Nguyên Tiếu Ngôn liền có 1 hành động quá khích khiến cậu phải giật nãy mình, ko biết nên làm sao bây giờ. Đó là, ngay khi vừa hứa hẹn xong thì cậu nghe bé rất vui vẽ vỗ tay nói: “Ayda, vậy thì tốt quá rồi. Hôm nay thúc đến luôn có được ko. Chỗ ta có rất nhiều thức ăn ngon nha, đều do các ma ma làm cho lúc sáng sớm ấy. Ta vẫn chưa ăn xong đâu. Có rất nhiều, rất nhiều điểm tâm luôn.”

“… Ta phải đi ngay bây giờ sao?”

Điều này khiến Nguyên Ân có chút bất an. Nghĩ thầm, cậu đã nhìn nhầm rồi. Nguyên Tiếu Ngôn này thật sự là 1 tiểu ác ma đang vờ vĩnh đáng yêu thôi. Mình vào Đông cung, chẳng phải sẽ tiêu đời hay sao? Vài năm nay, tiểu quỷ này càng lớn thì hoàng huynh lại đối với cậu càng tàn nhẫn. Giờ còn tự mình nhảy vào chỗ chết nữa chứ?

“Đúng vậy nha, chúng ta đi ngay đi, được ko? Chỗ ta cái gì ăn cũng ngon cả, còn có nhiều thứ cho thúc chơi nữa, đi mà?”

Nguyên Tiếu Ngôn cứ nắm nắm lấy cánh tay cậu mà làm nũng. Đôi mắt to tròn trong veo như nước, cái miệng nho nhỏ hồng hồng thoạt nhìn đã đáng yêu đến cực điểm. Nguyên Ân cứ chần chừ hồi lâu. Cuối cùng đã ko tự chủ được mà bị Nguyên Tiếu Ngôn kéo đi.

Nhưng ở những giây cuối cùng thì lý trí cũng trở về với cậu, nói: “Đi đến chỗ ngươi cũng được. Bất quá, ta ko muốn để người khác phát hiện, tránh cho đang chơi lại phải gián đoạn vì hành lễ, phiền phức lắm. Nếu ngươi ko để cho người khác phát hiện ta với ngươi ở cùng nhau thì ta mới đi.”

Sợ phiền phức chỉ là nguyên nhân bịa ra thôi. Thật sự chính là sợ có cạm bẫy. Nếu Nguyên Tiếu Ngôn kia là tiểu ác ma thật, thì khi ko có người khác, một mình ác ma bé bỏng này cũng dễ đối phó mà.

Nguyên Tiếu Ngôn đương nhiên không biết đầu của Nguyên Ân đang nghĩ gì. Nghe xong yêu cầu của hoàng thúc, liền bật cười đồng ý ngay: “Chúng ta đi vào bằng cửa nhỏ đi. Bọn cung nhân đều đang ở cửa chính đợi ta về. Cửa nhỏ sẽ ko có ai đâu.”

── tên ngu ngốc này, thật ko hề hay biết đến ác tâm của Nguyên Ân. Thật ra, ngay lần đầu gặp mặt đã thay đổi được nhận thức của người khác đúng là chuyện ko tưởng mà. Thế mà, cậu bé kia đã lén lút dẫn người trở về. Lỡ như lòng dạ ác độc trỗi dậy, giết bé chết tươi thì phải làm sao đây.

Đây là lúc Nguyên Ân đang nhớ lại chuyện cũ, ko khỏi bất đắc dĩ thở dài 1 cái.

Bình luận





Chi tiết truyện