chương 35/ 50

CHƯƠNG 35

Nguyên Tiếu Ngôn vừa nghe xong liền nghiêm mặt nói: “Hoàng thúc, ta trước giờ vẫn luôn cho thúc là thông minh, giờ sao lại hồ đồ thế? Công việc thì muôn vàng chồng chất chẳng biết khi nào mới xong đây. Chỉ là thân thể tuyệt ko thể mệt nhọc quá độ được. Nếu thúc ko chú ý đến thân thể, lúc nào cũng rã rời thì sao có thể làm hết mọi thứ được kia chứ?”

Nguyên Ân cười khổ nói: “Lời của Tiếu Ngôn nói, ko phải là thúc ko biết. Bất quá, có một số việc vô cùng khẩn cấp nha. Vốn dĩ ko thể nào chấp nhận chuyện để đó từ từ làm được. Lỡ như chậm trễ hẳn là sẽ liên quan đến mạng người đấy. Như thế thì thúc làm sao dám nghĩ ngơi đây. Nhưng mà, Tiếu Ngôn nói cũng đúng lắm, hay là ngươi về hành cung kia trước đi. Hoàng thúc sẽ tận lực chú ý đến thân thể mình. Tỷ như thúc nhất định sẽ dùng cơm đúng giờ, dù cho khi ấy đang thảo luận chính sự gì đi nữa. Thúc sẽ cố gắng một bên bàn bạc, một bên ăn cơm có được ko?”

“Kia ko được đâu. Vừa làm việc vừa ăn cơm sẽ làm hỏng dạ dày đó.”

Bất quá lời nói của Nguyên Ân thực sự rất có lý. Hiện tại nước lũ ngập trời, cứu người như cứu hỏa, sau có thể nhàn nhã gác lại công việc được chứ. Nguyên Tiếu Ngôn nghĩ tới nghĩ lui, lại nói: “Thế thì thúc chẳng có được thời gian ăn cơm và nghỉ ngơi rồi. Nếu chuyện ko cấp bách lắm ta có thể giúp thúc xử lý nha. Dù ta ko thể giải quyết gì được, ta chí ra cũng sẽ nhớ thật kỹ giùm thúc. Lúc đó, thúc cứ ăn ngủ thật tốt, sau đó đến xem. Dù sao thì bàn bạc cũng rất lâu, mà bàn lâu thì sẽ chậm trễ thời gian, Ta giúp thúc ghi lại hết, thúc trực tiếp nhìn qua kết quả sẽ tiết kiệm được chút thời gian. Ta thì cả ngày cũng ko có việc gì làm, sức lực dư thừa, dành ra 1 chút để thúc ăn cơm ngủ nghĩ cũng chẳng nề hà gì. Quyết định vậy nha? Nói tóm lại là thúc ko thể cực lực làm việc như thế. Nếu thúc đỗ bệnh, thì dân chúng ai lo liệu đây. Còn có, ai sẽ lo lắng cho ta nữa!.”

Nguyên Ân chính là nơi vững chãi nhất để hắn dựa vào ah! Nếu không có Nguyên Ân, hoàng đế như hắn đây, phỏng chừng làm chưa được hai ngày đã bị người khác kéo cổ xuống rồi. Nên, lo lắng cho y là điều đương nhiên nhất. Nếu y tráng kiện thì còn e ngại gì nữa chứ. Hắn chỉ sợ duy nhất là ko có Nguyên Ân thì chính mình sẽ ko qua nỗi thôi.

Cả bầu trời trên đỉnh đầu của hắn đều do Nguyên Ân chống đỡ. Nếu có ngày nào đó y bị sụp đỗ, khẳng định rằng hắn sẽ sống ko nỗi đâu.

Mấy lời Nguyên Tiếu Ngôn nói khiến cho Nguyên Ân phải thở dài. Lúc đầu thật cảm động gì đâu đó. Kết quả tiểu quỷ này nói đi nói lại cả buổi liền lộ nguyên hình. Loại quan tâm như thế này ko phải xuất phát thừ tình cảm tận trong tim mà là sợ chính bản thân mình xảy ra chuyện. Có ai tính toán với hắn đâu, tiểu quỷ này….

Bỏ đi, dù sao cũng có thể để hắn toàn tâm toàn ý dựa vào. Dù nói thế nào, thì y cũng là người có địa vị vô cùng quan trọng trong lòng hắn. Ít ra cũng là phi thường tối trọng yếu đi. Trước mắt tạm thời thế đã, đợi từ từ phát triển thêm vậy. Gấp ăn thì bỏng miệng, ko thể nào vội vàng được.

Thế là cũng đưa đẩy nói: “Tiếu Ngôn àh, đề nghị của ngươi cũng hay lắm. Nhưng chắc ngươi cũng đã biết, ngươi đối với vương triều này cũng là tối trọng yếu đi? Thậm chí so với hoàng thúc còn quan trọng hơn nhiều lắm. Thúc thấy thật quá nguy hiểm khi hai chúng ta ở cùng 1 chỗ. Nếu chẳng may, cả hai cùng gặp bất trắc. Thế thì nước này sẽ ko còn hoàng đế cũng như nhiếp chính vương. Ngươi có thể hiểu tính nghiêm trọng của vấn đề ko? Rất có thể sẽ làm cho Xạ Điêu đảo lộn đó!”

Tuy rất muốn ở cùng 1 chỗ với Nguyên Tiếu Ngôn, cũng rất chờ mong sự quan tâm chăm sóc của hắn. Nhưng nghĩ đến vấn đề an toàn là trên hết. Thế nên Nguyên Ân vẫn phải tận tình khuyên bảo.

“Hoàng thúc!” Nguyên Tiếu Ngôn nhấn mạnh thêm 1 chút. “Ta biết ta đối với vương triều này cũng rất trọng yếu đi. Dù sao ta cũng là hoàng đế mà. Nhưng nếu thúc xảy ra chuyện. Bất kể ta có may mắn hay ko may mắn, kết quả đều cũng như nhau thôi. Bởi lúc đó sẽ chẳng còn thúc giúp ta. Ta có thể bảo vệ Xạ Điêu được mấy ngày đây? Kết quả đều đã như nhau, hoàng thúc, chắc thúc sẽ ko nhai đi nhai lại mãi về chuyện này chứ. Tuy là lần nào ta cũng nghe lời thúc cả. Nhưng mà, thỉnh thoảng thúc cũng nghe ta 1 lần đi! Ta biết, có thể ta sẽ ko an toàn lắm. Bất quá ta có mặt áo giáp bền chắc kia. Còn nữa thúc có thể phái nhiều người ở cạnh, tăng cường phòng vệ mà. Àh mà võ công của thúc cũng rất giỏi nha. Ta biết chắc mình sẽ an toàn mà.”

“Ngươi…”

Nguyên Ân thật còn muốn nói thật nhiều nữa. Bất quá đã bị Nguyên Tiếu Ngôn chặn lại hết rồi, đành phải: “Ta đói rồi, chúng ta dùng bữa thôi.”

Nguyên Ân liếc Nguyên Tiếu Ngôn 1 cái. Biết hắn cũng thật cứng rắn đi. Đành phải thở dài nói: “Được rồi, ngươi có thể ở lại đây. Nhưng mà lúc nào cũng phải chú ý đến an toàn, ko được đi lung tung. Thúc sẽ tận lực cho người phòng vệ tránh cho xảy ra nguy hiểm gì.”

Đã ở đây được 1 thời gian, cũng đã xem qua các nơi. Chỗ có nguy cơ nhất chính là hai bên bờ sông, lũ lụt nguy hiểm, phòng bị đơn sơ. So với ở đó thì nơi này an toàn hơn chút ít, nên mới dặn dò như vậy.

Phải tốn nhiều nước bọt như vậy, Nguyên Ân mới đồng ý giữ mình lại, nên đối với yêu cầu này của hắn, Nguyên Tiếu Ngôn đương nhiên rất vui vẽ mà đồng ý rồi.

Tuy nói, Nguyên Tiếu Ngôn muốn chia sẽ công việc với Nguyên Ân. Nhưng hắn luôn hy vọng ko có quá nhiều việc lắm đi ── Dù ko thể ko có, nhưng ít ít một chút vẫn tốt hơn mà ── may mắn buổi tối bọn họ cũng ko có chuyện khẩn cấp gì cần xử lý cho lắm. Điều này làm hai người có thể yên tâm ở cùng nhau để hưởng thụ ko gian thư thái vốn chẳng nhiều nhặn gì.

“Hoàng thúc mệt lắm, đêm nay ko thể hầu Tiếu Ngôn tận hưởng được rồi.” Khẽ vuốt má Nguyên Tiếu Ngôn, Nguyên Ân dịu dàng nói.

Thấy Nguyên Tiếu Ngôn hai mắt sáng ngời, đôi má phún phín, y thật cũng muốn ăn sạch hắn lắm chứ. Nhưng giờ đây thân thể đã mệt mỏi rã rời, ko thể cực lực hoan ái. Lòng cứ muốn ngủ 1 giấc thật ngon để bồi dưỡng tinh thần.

Nguyên Tiếu Ngôn cứ mãi nhìn Nguyên Ân. Cách biệt lâu đến thế, cả ngày y ta cứ vội vã với công việc, giờ mới có thời gian nghĩ ngơi chốc lát. Hắn bỗng nhiên cứ muốn tranh thủ thời gian nhìn thúc thúc mình kỹ hơn chút nữa ── Như thế thật sự ko đủ ah. Hắn thật cần y lắm.

Lúc này, nghe được Nguyên Ân nói như vậy, liền ngượng ngùng: “Chuyện đó ko vội, chờ trở lại kinh thành, chúng ta có nhiều thời gian đã. Giờ đây, điều quan trọng nhất chính là thúc phải nghĩ ngơi thật tốt. Chỉ cần ta có thể ở cạnh bên hoàng thúc đã thấy mãn nguyện lắm rồi. Lúc ở kinh thành kia, chẳng thể nào thấy được thúc, mới đáng thương làm sao áh.”

Khi ở kinh thành, hắn cứ nghĩ là lúc nào gặp được Nguyên Ân, nhất định phải làm kịch liệt vài lần mới đủ. Chỉ là giờ thấy y vất vả như thế, gầy như thế, bao nhiêu ham muốn bỗng nhiên chui ngược lại vào lòng. Cảm thấy thúc của mình khổ cực thế kia, mình còn đòi hỏi mấy chuyện kia thật là quá sức có lỗi mà.

Suy nghĩ của Nguyên Tiếu Ngôn khiến Nguyên Ân hôn nhẹ hắn mà nói: “Tiếu Ngôn thật ngoan, đợi việc này xong xuôi. Thúc nhất định sẽ hầu hạ Tiếu Ngôn đàng hoàng. Dùng cách trước khi thúc rời khỏi kinh thành hầu hạ Tiếu Ngôn nha. Thúc nói là giữ lời, ko quên đâu.”

Liên tưởng đến chuyện Nguyên Ân nói, làm hắn đỏ mặt cả lên, đáp lại: “Ko thèm nhá, thúc cứ hay làm ta suy nghĩ kỳ cục. Mau ngủ đi.”

Nguyên Tiếu Ngôn vùi mình vào lòng ngực của Nguyên Ân, ôm lấy y. Nghe được hơi thở quen thuộc, cuối cùng cũng có thể yên tâm. 10 mấy ngày nay hắn ko biết lòng mình đã bay đến nơi nảo nơi nao, khó chịu vô cùng. Ngày nào với hắn cũng là khổ sở trôi qua. Giờ đây thật tốt quá. Dù có nguy hiểm, dù cuộc sống bên người này ko thoải mái như trong cung, chỉ là có hoàng thúc bên cạnh đều cảm thấy tốt đẹp.

Bình luận





Chi tiết truyện