chương 8/ 75

Tô Tịch đến cơm trưa cũng không kịp ăn, vội vã mà mua con ngựa.

Tô Thần tiễn Tô Tịch ra đến cửa thành, sau đó nhìn nàng lên ngựa, rời đi.

Binh sĩ thủ vệ thấy y đứng một lát còn chưa có ý định quay về, một người trông có vẻ trẻ tuổi cười nói:  “Tiểu ca nhi, người đều đã đi rồi, nhanh về thôi a.”

Y mới chợt hoàn hồn mà đáp: “A, phải.”

“Cậu trai trẻ.” Một người hơi lớn tuổi một chút cười y, “Không phải là vợ mới đi ra ngoài một tí sao? Không cần nóng ruột nóng gan như thế.”

“…Nàng không phải… vợ ta.” Tô Thần cười khổ, “Là muội muội.”

“A…”người lớn tuổi cười gượng: “Không nhìn ra…lệnh muội, nàng thật…khỏe mạnh a.” gật đầu.

Mấy người khác cũng gật đầu cười vang.

Y biết vóc người Tô Tịch hơi lớn, lắc đầu cười: “Lời này không thể nói trắng ra, nàng rất có thể sẽ đánh người.”

“Nhìn thân thủ nàng cũng biết đánh người rất được.” Gật đầu. “Nhìn thấy các ngươi lạ mắt, là ở trong gánh hát mới đến?”

“…Ách, ta là đại phu, muội muội có biết chút công phu quyền cước.” Trong lúc trả lời lại vừa nghĩ, binh sĩ nơi cổng thành này có thể lơ là hàn huyên lên đến tận trời thế này, chứng minh Khải quốc không lo lắng người khác xâm lấn nha, nhưng rõ ràng là quốc gia có binh lực yếu nhất, không nên tự tin như vậy chứ?

Dù sao hiện tại việc khai trương tiệm thuốc quan phủ còn chưa phê duyệt, về mở quán còn chưa được, cũng không muốn một mình đối mặt với căn nhà quạnh quẽ, y quyết định đứng ở cửa thành cùng binh sĩ nói chuyện, thuận tiện quan sát mọi người ra vào thành.

Người dân Khải quốc khác với Ly quốc cùng Hán quốc, có màu da rám nắng khỏe mạnh, có thể là vì thời tiết vùng này, có người nói thời tiết Khải quốc chưa từng có lạnh, một năm bốn mùa đều nóng ấm như vậy.

Phía bắc người da thịt trắng trẻo, tóc cũng mỏng, khuôn mặt thập phần xinh đẹp. Ba nước Trử, Hán, Ly ở giữa màu da hơi thâm hơn một chút, nhưng trên cơ bản là da vàng, khác biệt không lớn.Đương nhiên, cũng có nơi đặc biệt, chính là phía nam, cũng chính là nơi Tô Thần ở lại, không trách được toàn bộ kỹ viện cùng tiểu quan quán tốt nhất đều tập trung tại đây, người Khải quốc nơi này da thịt trắng như tuyết, xinh đẹp như hoa. Binh lính vừa cung cấp cho y thông tin này vừa đưa đẩy con mắt, hỏi y có muốn chờ bọn họ đến tối được nghỉ ngơi rồi cùng đi vui vẻ.

Y đương nhiên là không hứng thú gì, tuy rằng thân thể còn trẻ lại khỏe mạnh, thế nhưng kì quái chình là nhu cầu không lớn.

Nhìn sắc trời, Mặt trời đã xuống núi, liền cáo biệt binh sĩ đi về nhà.

Ánh tà dương mập mờ soi lên ghế đá trong viện, y chậm rãi ngồi xuống, vuốt nhẹ chỗ Tô Tịch lúc trước đã ngồi.

Tiểu Tịch từ nhỏ đến lớn không có ly khai y nửa bước, bản thân đương nhiên lo lắng, hơn nữa, nàng vẫn thường ở bên cạnh nói chuyện ầm ĩ, hiện tại không ở đây, cảm thấy có chút…tịch mịch…

Gian nhà này, cũng thấy được vắng vẻ, trước đây một mình một người sống cách ly mười tám năm, cũng chưa từng cảm thấy khó chịu, hiện tại mới chỉ có một lát như vậy, đã cảm thấy cô đơn rồi.

Ngày mai đi thuê một người hầu về, như vậy trong nhà sẽ lại náo nhiệt.

Y nghĩ như vậy, âm thầm gật đầu.

.

.

Ban đêm khoảng chừng qua canh tư không lâu, ở ngã tư đường đột nhiên truyền đến tiếng xôn xao lớn, cau mày nhắm mắt muốn ngủ tiếp.

Đang nửa mê nửa tỉnh, đột nhiên nghe được một tiếng động nhỏ trong sân, chu công cũng bị dọa cho chạy mất.

Y hiện tại không có võ công, có phải kẻ cắp bị mọi người truy chạy vào trong sân? Làm sao bây giờ?

Không đi ra? Không được, không đi ra có thể hắn tự mình mò mẫm, có lẽ lại thương tổn người khác, Vậy đi ra? Đi ra ngoài thì chính là đi chịu chết.

Tự mình suy xét một lúc, sờ sờ bình dược trong người, khẽ cắn môi, cầm lấy cây gậy chưa được chuẩn bị tốt, nắm chặt trước người, lén lút đi ra ngoài.

Ánh trăng sáng chiếu ở trong sân, nhưng không có cái gì cả.

Xem ra là thần kinh ta quá nhạy cảm rồi, y thầm than thở.

Thế nhưng đã không còn buồn ngủ rồi, buông gậy, đi tới dưới đại thụ, ngồi xuống, chuẩn bị ngắm trăng.

Mới ngẩng đầu, thì có vật lạnh lẽo đặt ngay cổ.

“Không nên phát ra bất cứ âm thanh gì, bằng không cắt đứt cổ ngươi!”

Một thanh âm bên cạnh truyền đến, vừa nói vừa hít thở khó khăn, mùi máu tươi tràn ngập.

… Ta không nhớ xem xét trên cây rồi…

Y bi ai mà nhớ ra.

Sau đó bàn tay lạnh lẽo của đối phương che miệng y lại, tiếp tục thấp giọng nói: “Có thuốc trị thương không, mang cho ta.”

Thuốc trị thương hay độc dược ta đây đều có, y có chút buồn cười, thanh âm đối phương nghe không lớn hơn mình bao nhiêu, thâm chí còn có chút non nớt.

Nhưng vẫn dẫn đối phương đi đến gian phòng của mình.

“Đóng của lại.”

Y thuận theo cài chốt cửa lại.

“Lấy dược cho ta.”

Lần này y không nghe lời, xoay người đẩy đối phương một cái.

“Ngươi!” đối phương muốn tức giận, lại phát hiện thân thể mình cư nhiên lại bị y đẩy như thế mềm nhũn mà ngã xuống ghế.

Y quay đầu nhìn đối phương mỉm cười: “Ngươi hiện tại bị ta hạ nhuyễn cân tán, cho nên…” nhìn thấy người nọ, dáng tươi cười ngưng lại trên mặt

Người tập kích y đang phì phò thở dốc, ăn mặc thập phần ──hở hang, ngoại trừ một tấm lụa trắng kì cục ra, hầu như không còn gì cả, trên mặt đầy son phấn, không thấy rõ khuôn mặt thế nào. Tuy rằng thân lụa trắng, thế nhưng hầu như đã bị máu tươi nhuộm hồng, vết thương đáng sợ trải dài khắp toàn thân, hoàn toàn có thế nhìn thấy rõ ràng.

“Ách…”Tô Thần chần chờ mà mở miệng, muốn nói cái gì đó.

Rõ ràng đây là một tiểu quan.

Tuy rằng không rõ vì sao bị thương kinh khủng như thế, nhưng nhìn y phục hở hang, vẻ mặt trang điểm loạn thất bát tao cũng có thể đoán ra dùng để làm gì rồi.

Y cũng không dám tùy tiện cứu đối phương, ai biết cứu xong đối phương có thương tổn y hay không.

Ách, thế nhưng, máu chảy rất nhiều, nếu như cứ để mặc vậy, một lúc lâu sau, cho dù là thần tiên cũng không thể cứu sống.

Dung mạo người này tuy rằng không nhìn thấy rõ, nhưng ánh mắt lại mang theo sát ý, phẫn nộ, tuyệt vọng cùng với …bất an.

Y lại nhẹ dạ.

“Ta nói.” Y dè dặt tới gần người nọ nửa bước: “Ta có thể cứu người, thế nhưng ngươi không thể thương tổn ta.” Suy nghĩ một chút nói thêm: “Ta đưa dược cho ngươi bên trong có nhuyễn cân tán, ngươi … có muốn uống không.”

Nhãn thần đối phương có chút hoang mang, nhưng lập tức biến thành lạnh lùng: “Nếu như ngươi có hứng thú với thân thể ta, cứ tùy tiện mà tới.”

“…Ta không có hứng thú, ta thích nữ nhân.” Y vội vàng làm sáng tỏ, “Ta, ta là đại phu…” ta là đại phu cho nên không thể trơ mắt nhìn sinh mệnh mất đi trước mặt, coi như ta không tính toán ban nãy ngươi đối với ta như thế nào, thế nhưng ta là đại phu, cứu người chính là thiên chức của đại phu.

“Đại phu thì sao?” Người nọ nhàn nhạt, “Khách của ta rất nhiều người là đại phu, còn có cả ngự y.”

“Ta…” Y không biết giải thích như thế nào, cười khổ một tiếng: “Ngươi cứ coi ta có hứng thú với ngươi a.”

Đối phương cười lạnh: “Đương nhiên, chúng ta đây trao đổi, ta dùng thân thể đổi lại tính mạng.”

“Vậy, ngươi chờ, ta đi ra ngoài chuẩn bị.” Y dự định ra ngoài múc nước cho người nọ tẩy rửa thân thể.

“Đợi chút.”

“Ân?”

“Nếu như ngươi đi mật báo, ta thành quỷ cũng sẽ không tha cho ngươi.” Thần thái dữ tợn, rồi lại sung mãn.

Y đột nhiên phát hiện con mắt đối phương thập phần xinh đẹp.

Cười cười: “Hảo.”

Thân thể người kia quả như nhìn bên ngoài, vết thương chồng chất, đặc biệt đang lúc mới phát sinh, nhiều chỗ ở cổ bị xé rách, quả thực là vô cùng thê thảm, hơn nữa vừa nhìn đã thấy vết thương cũ chưa lành đã có thêm vết thương mới.

“Ta nói với ngươi, thương thế của ngươi vô cùng nhiều, phải khâu lại, uống ma phí tán, nếu không sẽ không chịu nổi.” Ma phí tán [thuốc mê] là dược danh thế giới này không có, y xem như là đạo lại nói đây là y học gia truyền độc quyền.

“Tùy ngươi. Dù sao người ta cũng đã nát vụn, người thích làm sao thì làm.”

Uống thuốc xong, người nọ bắt đầu ngủ, nhưng vẫn nỗ lực mở to mắt, đấu tranh với tác dụng của thuốc: “Ngươi… cho ta uống cái gì?”

“Ma phí tán, cho ngươi thuốc mê a.”

“…Hỗn đản…” đối phương phun ra hai chữ này, không chống cự nổi nữa, mê man.

“Chính ngươi đồng ý nha.” Y vô tội nhún vai.

Bình luận





Chi tiết truyện