Cuộc sống bình thản cứ trôi qua, khoảng chừng nửa tháng.
Hôm nay chính là ngày nghỉ, Tô Thần mua được một quả dưa thật to đang trên đường trở về, đi được phân nửa đường, Lục La đột nhiên che trước mặt Tô Thần: “Thần Thần cẩn thận.”
Lục La tuy rằng trí lực không bằng người thường, nhưng đích thực là nhân tài võ học, trực giác cũng nhạy cảm.
Nghe được Lục La cảnh báo, Cam Lam vội vàng bảo vệ Tô Thần, tự nói: “Quả nhiên như chủ tử dự liệu.” Ngẩng đầu nhìn Lục La.
Lục La gật đầu: “Là người kia.”
Cam Lam đối Tô Thần nói: “Thần Thần, nhanh, dùng y phục che mũi miệng lại.”
Tô Thần không hiểu gì mà làm theo.
Ngã tư đường đã có chút nóng tháng sáu, trên đường không có mấy ai, phía trước kia một người thân bạch sắc sam y chậm rãi đi tới, tuy rằng mặc trên người là nam y, nhưng so với nữ tử vẫn tinh xảo hơn, vóc dáng không cao, cử chỉ ưu nhã.
Đại đa số người đều bị hắn thu hút sự chú ý.
Người nọ không có gì ngoài thần thái ưu nhã hấp dẫn sự chú ý, trên mặt người này còn một tấm lụa trắng viết chữ ‘Thập’.
Tuy không ai nói rõ thân phận hắn, nhưng Tô Thần vừa nhìn đã biết – người kia là Tô Thập.
Tô Kỳ đã sớm đoán được Tô Thập sẽ đến sao?
Chỉ là người này dùng phương thức như thế xuất hiện, cũng chứng minh hắn không có ý tổn hại ta.
Huống chi, y tuy rằng khả năng không lợi hại như hắn, nhưng trên phương diện dụng độc cũng không đến mức mặc hắn ức hiếp.
Khẽ cười cười, buông y phục bịt trên mũi xuống: “Không cần khẩn trương, hắn sẽ không làm gì.”
Cam Lam không nhúc nhích, Lục La cũng không chịu di chuyển, hai người bộ dạng khẩn trương nhìn Tô Thập chậm rãi đi đến nơi này.
Thấy tình cảnh này, Tô Thần cũng chỉ biết cười khổ.
Tô Thập chậm rãi đi tới, đứng trước mặt ba người, không nói gì.
“Về nhà trước đi.” Tô Thần cười cười: “Ta mua dưa.” Y dương cao dưa trong tay.
Tô Thập không có biểu tình – có lẽ, hắn cho dù có biểu tình gì chăng nữa, Tô Thần cũng vô pháp nhìn thấy.
Lục La có chút mất hứng, nhưng không nói gì chỉ liếc mắt Tô Thập, sau đó dùng tư thế chuẩn bị tiếp tục che chở Tô Thần.
Tô Thần cười: “Được rồi, hai người các ngươi, đứng như vậy thì đi thế nào a.”
Cam Lam có chút lo lắng nhìn Tô Thần, sau đó đối Lục La nói: “Chúng ta đi a.”
Lục La gật đầu, hai người đem Tô Thần cùng Tô Thập tách ra, vây Tô Thần lại đi về nhà.
Tô Thần bất đắc dĩ mà quay lại nhìn Tô Thập cười: “Đi thôi.”
Tô Thập trầm mặc theo sát phía sau.
Còn chưa tới cửa nhà, Li Du đã sớm ở bong cây bên ngoài sân đợi rồi, cầm trong tay quạt hương bồ lớn nhìn Tô Thần mà ồn ào: “Ta chuẩn bị nước rồi, nhanh nhanh vào ướp lạnh, ta đã nóng đến chết rồi.” vừa uống nước đậu xanh Tô Thần sáng sớm nấu vừa nói.
“Ân, hôm nay có khách.” Tô Thần cười cười, “Đi đem nước đậu xanh còn lại bưng ra a.”
Li Du lặng đi một chút, cười gượng: “Cái kia a…”
Tô Thần thở dài: “Được rồi, ta đã biết.” Li Du người này nhất định đã đem nước đậu xanh toàn bộ giải quyết rồi. “Ngươi chiêu đãi khách nhân a.”
Li Du thấy Tô Thần không tính toán với mình, liền nhiệt tình mà tiếp cận khách: “Vị này cũng nhất định là cùng một chỗ với Tô tiên sinh a, ai ai, thời tiết thì nóng như thế, đường xa đến khổ cực rồi, nhanh nhanh vào nhà, trong nhà có trà lạnh.”
Tô Thần để Tô Thập cho Li Du đối phó, chính mình dẫn Cam Lam đi nhà bếp.
Trước đem dưa rửa qua, hỏi Lục La: “Có nóng không? Đợi lát đến phòng khách uống trà, hảo?”
Tô Thập không có ở đây, Lục La khôi phục bình thường, chăm chú quấn quít lấy Tô Thần: “Không nóng.” Tủm tỉm cười gật đầu, khuôn mặt nho nhỏ đỏ bừng, sợi tóc tinh tế dính vào trán.
“Còn không nóng sao?” Y đưa tay lau mồ hôi trên mặt hài tử, “Đi thôi, ra đại sảnh.”
“Ta giúp ngươi cầm.” Cam Lam nói.
“Cám ơn.” Tô Thần đưa ấm nước cho nàng.
Cam Lam xấu hổ cười.
Một tay dắt Cam Lam, một tay dắt Lục La, ba người đến phòng khách.
Trong đại sảnh, Tô Thập đã ngồi xuống, Li Du ân cần tìm cách hỏi chuyện hắn.
“Mời uống trà.” Tô Thần đem trà rót vào ly, ý bảo Cam Lam bưng qua, sau đó rót cho Lục La một chén nước lớn, “Uống đi, coi chừng sặc.”
Lục La cẩn thận nhìn mắt Tô Thập, do dự bừng chén nước, lại không uống.
“Ngươi uống trước.” Cam Lam đem trà đên hai bên trái phải Tô Thần, quay lại nói với Lục La.
Lục La gật đầu, uống ngụm lớn.
Hai hài tử này tình cảm thật tốt a. Tô Thần tủm tỉm cười đi đến trước mặt Tô Thập: “Tô Thập … A?” Lưu ý thất Cam Lam khẩn trương nhìn y cùng Tô Thập nói chuyện, nhịn không được cười: “Ngươi cũng uống trà đi, không phải rất nóng sao?”
Cam Lam lắc đầu: “Nếu ta uống, Lục La sẽ không thể lấy uống nữa.”
Quên đi, y cũng không muốn cùng tiểu cô nương dài dòng. Cười cười, ngồi xuống: “Ngươi tìm ta có việc.”
Tô Thập nhìn chằm chằm chén trà “Lá trà.”
“Cái này a, là bích cận.” Tô Thần cười giải thích. Tuy rằng bích cận vốn là độc dược, nhưng sử dụng một mình nó lại không có độc tính gì, hơn nữa hết sức mát mẻ, cho nên bên trong trà lạnh đều dùng cái này.
“Bích cận.” Lần đầu, Tô Thập nói rồi, thanh âm sang sủa ôn nhu, thực êm tai.
“Ân,” Tô Thần lại cười, “Độc dược sử dụng thỏa đáng cũng có thể cứu người, thuốc bổ cũng có thể hại người, bản thân dược liệu không có bất luận cái gì thiện ác.”
Dáng dấp Tô Thập chính là đang suy nghĩ, một chút sau, gật đầu: “Đúng.”
“Ngươi tới…nguyên nhân là bởi vì thuốc tê sao?” Tô Thần thử hỏi.
Tô Thập gật đầu: “Ta rất ngạc nhiên ngươi thế nào có thể chế ra.”
Đại khái đại phu thời này đều như thế a, đối phương pháp phối dược đặc biệt hiếu kì.
Tô Thần nở cười nhẹ “Ta đây không thể nói cho ngươi biết, đó là phương pháp độc môn, nói rat a mất đi ưu thế rồi.” dừng một chút, “Dù sao, ta không chỉ không có võ công, tài nghệ y thuật cũng không bằng ngươi không phải sao?”
Li Du đại khái đoán người này với Tô Thần quan hệ tương đối tế nhị, cũng không chen vào nói, chỉ an tĩnh uống trà của mình, thỉnh thoảng thêm nước cho hai người.
Tô Thập gật đầu: “Kỳ thực, hiện tại ta cũng minh bạch ngươi so với ta như thế nào rồi.”
“A?” Tô Thần nhếch mi.
“Bởi vì ngươi nói, bản thân dược vật không có thiện ác. Là ta quá cố chấp.” Tô Thập nhẹ giọng.
Tô Thần cười cười: “Xem đi, ngươi thực sự y thuật mạnh hơn ta.”
“Ta chỉ giỏi về hạ độc.” Tô Thập nhàn nhạt nói.
“Ta cũng nói qua a, được dược sử dụng thỏa đáng có thể cứu người.” Tô Thần cười.
Tô Thập thoáng suy nghĩ, gật đầu: “Phải.”
Vì vậy trong nhà vắng vẻ, mọi người đều tự uống trà, thỉnh thoảng có tiếng đồ sứ va chạm thanh thúy.
Tô Thần không cảm thấy bầu không khí như vậy có gì khó chịu, chỉ là tính Li Du tương đối sôi động, yên lặng không bao lâu đã nói: “Thần Thần, dưa kia rửa được rồi a.”
Tô Thần nhìn biểu tình Li Du: “Ừ, đi lấy đến đây.”
Li Du vộng vàng đến nhà bếp mang dưa qua.
Hình như Li Di có chứng ép buộc, tình hình khẩn trương đặc biệt liều mạng ăn, khi hài long cũng ăn, buồn chán cũng ăn, nói chung, hắn ăn luôn miệng. Bất quá, thói xấu này đôi khi rất hảo ngoạn, tiểu Hổ khi đọc sách mệt mỏi hình như đều lấy thói xâu này ra đùa Li Du. Tình huống cụ thể không rõ lắm, bất quá Li Du tự mình cũng oán giận rất nhiều lần.
Tô Thần cười trừng lớn mắt với Cam Lam, Lục La nói: “Không biết được dưa hôm nay các ngươi chọn có ngọt không, nếu không ngọt các ngươi toàn bộ ăn hết, ai kêu các ngươi đòi chọn.”
Lục La hơi lo lắng nhìn Tô Thần.
Cam Lam mắt không chớp đáp: “Hảo.” đại khái hiểu được Tô Thần là đang true đùa.
Vì vậy Lục La lại lo lắng nhìn Cam Lam.
Tô Thần một bên thấy vậy không nhịn được khẽ nở nụ cười.
Cam Lam thấy biểu hiện Lục La mất mặt, trừng mắt liếc nàng, vừa muốn nói, thì Li Du đã bưng dưa đến: “Ăn dưa, dưa hôm nay cũng không tệ lắm, rất ngọt.” Bên mồm vẫn dính hạt dưa. Điển hình ăn không chùi mép.
Tô Thần cùng sớm quen rồi, “Bên mép.”
“Ân?” Li Du cầm khay, ngơ ngác nhìn y.
“Còn có hạt dưa.”
Li Du ngây ngóc một chút, sau đó đem dưa đặt lên hai bên bàn canh Tô Thập, cười gượng sờ sờ bên mép, mặt hơi điểm sắc hồng.
“Ăn dưa a.” Y cười nói với Cam Lam Lục La.
Vì vậy Lục La nhìn Cam Lam, thấy nàng gật đầu đáp ứng, hoan hô một tiếng xông lên lấy dưa.
Tô Thần lại nói với Tô Thập: “Mời ăn, không cần khách khí.”
Tô Thập không nhúc nhích.
“Không cần lạ như thế, ngươi là cậu của ta.” Tô Thần không nổi giận mà hướng hắn mỉm cười, nếu đã vì Minh phi báo thù, như vậy hài tử Minh phi ta đây hẳn là có chút mặt mũi a.
Quả nhiên, thân thể Tô Thập chấn động.
“Cho nên, đừng khách khí.” Tô Thần lấy dưa qua, đưa đến trước mặt hắn. “Nghe thanh âm ngươi cũng không lớn hơn ta bao nhiêu, cho nên ta không cần cái gì kinh xưng với ngươi, tuy rằng như vậy, chúng ta vẫn là thân nhân phải không?”
Tô Thập chần chờ mà vươn tay, nhận dưa, yếu ớt nói: “Đúng…ta cũng đã không nhớ nữa rồi…”
“Hiện tại nhớ lại cũng không trễ.”Tô Thần cười, “ Ăn đi, đưa này rất ngot.”
“…Ân.” Tô Thập gật đầu.
Tô Thần cũng nở nụ cười —- cái này, cái này coi như biết Tô Kỳ coi trọng ta, Tô Thập sẽ không để ý rồi.
Tô Thập tay phải cầm dưa, tay trái nhẹ nhàng cuốn khăn lụa về phía bên phải.
Bình luận
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1