chương 16/ 75

Ngày hôm sau, Tô Thần rời Sơn Thế hướng đến đô thành Hán quốc ── Đại Mạo, Tô Tịch đi trước tìm kiếm Tô Thập, hai người trước giờ đều là cũng một chỗ, cuối cùng lại mỗi người một ngả.

Ngồi trên xe ngựa Tô Thần có chút không yên lòng, Li Du nỗ lực nói chuyện giúp tâm tình y tốt lên, cuối cùng thất bại.

Vì vậy rốt cục bạo phát: “Không muốn nàng đi thì nói với nàng, đằng này lại tủm tỉm cười đỡ người lên ngựa, bây giờ lại khổ não sầu mi với chúng ta, chúng ta đắc tội ngươi a.”

Tô Thần cười cười xin lỗi: “Ta ra ngoài xe ngồi một chút.” Xốc rèm lên ngồi cùng người đánh xe.

“A…” Li Du còn muốn nói, lại thấy y đi ra, quay đầu nhìn thấy tiểu Hổ đang trộm cười, không khỏi nổi giận, nhéo khuôn mặt nhỏ của nó: “Ngươi cười cái gì a?”

“Ngươi ngốc không chịu nổi.” tiểu Hổ không lưu tình mà cười Li Du, “Ngươi lo lắng thì nói cho hắn biết, không chịu nói ra, vừa lúc ca ca tâm tình không tốt, ngươi là cóc nuốt lưỡi câu điển hình nha.”

“Đó là cái gì?” Li Du không rõ mà chớp mắt mấy cái.

“Tự làm tự chịu a.”

“Tiểu tử!”

Vì vậy tiểu Hổ lại bị Li Du chà đạp một phen.

Tô Thần sau khi cùng người đánh xe bắt chuyện xong, cũng ngồi ở bên ngoài, nhìn cảnh sắc xung quanh.

Đúng vậy vì sao ta không nói với tiểu Tịch?

Y nhìn tầng tầng núi non trùng điệp nơi xa, nhẹ nhàng nở nụ cười.

Bởi vì ta biết, mặc dù tiểu Tịch tính tình bay nhảy nhanh nhẹn, nếu ta nói không muốn nàng li khai, nàng nhất định sẽ lưu lại, nhưng mà, nàng ở lại thì sao? Sống cuộc sống yên lặng, sau đó tìm nam tử bình thường không hiểu sở thích bay nhảy của nàng mà gả đi sao?

Bình bình đạm đạm đối ta là tốt, nhưng với tính cách tiểu Tịch thì không ổn, nàng thích mạo hiểm, thích khác người, thích thay đổi, cho nên, nàng hẳn là phải tìm một nam tử có thể cùng nàng chu du cả đời, mà ta, nên tìm một cô nương bình thường mà sống hết đời này, tẫn nhân sự, tri thiên mệnh [như câu ‘mưu sự tại nhân, hành sự tại thiên’…con người có cố gắng làm việc thế nào đi chăng nữa đến cuối cùng kết quả vẫn là do ông trời định đoạt.]

Chúng ta vốn là nên chia li như thế này từ lâu rồi, tuy rằng đã sớm rõ ràng, nhưng chuyện đến trước mắt, lại cảm thấy khó buông tay.

Con người a, lúc nào cũng khó tránh khỏi có chút ích kỷ.

Tiểu Tịch không thuộc về thế giới của ta, mà ta, cũng không có khả năng sinh tồn trong thế giới của tiểu Tịch, đây chính là vận mệnh vừa sinh ra đã gắn vào…

Y theo ban năng mà sờ sờ hai chân lạnh lẽo đi lại bất tiện của mình.

Lại nói tiếp, người kia cũng có thể đã thuận lợi về lại trong cung rồi a,

Trải qua một năm ‘huấn luyện’ kia, năng lực sinh hoạt cơ bản chắc là đã có, hơn nữa võ công hắn cao như vậy, sinh hoạt sau này chắc không thành vấn đề…A?

Tuy rằng tự an ủi trong lòng như thế, nhưng nhớ tới người kia suy nghĩ ôn hòa, hành động ngu ngốc tới cực điểm, y cũng hiểu được trong lòng hắn sẽ không để lại cái gì.

Tới Đại Mạo có thể nào nghe ngóng tin tức về Trường Nhạc cung, tuy rằng không cần cố ý vẫn có thể nghe thấy…

Nhưng mà không hiểu được người kia vì sao lại luyện cái gần như có thể coi là công phu tự sát.

Y lắc đầu.

.

.

Năm ngày sau, Li Du nghỉ ngơi trên xe, Tô Thần cùng tiểu Hổ xuống xe chia nhau đi mua trà và lương khô.

Li Du tuy rằng so với y trông khỏe mạnh hơn, nhưng hoàn toàn không thể chịu nổi đường xá bôn ba, cùng y lần đầu đến Khải quốc cũng thế, công bằng mà nói, tiểu Hổ thì khá hơn nhiều, chí ít mỗi ngày hài tử này còn có thể tập viết chữ.

Tô Thần trước, tiểu Hổ sau, hai người xuống xe đi.

Nhanh chóng đến trà quán phía trước thì tiểu Hổ nói: “Ca ca, Ngài tự thấy Ngài là kiểu người gì?”

Tô Thần đang bị Mặt Trời chiếu muốn ngất đi, hiện tại đã là tháng sáu rồi, ánh nắng giữa trưa rất có uy lực. Nghe được tiểu Hổ hỏi như vậy, căn bản không biết nó đang nói cái gì, rầu rĩ mà xoay người: “Cái gì?”

“Ngài có cảm thấy Ngài là người tốt?”

“Không phải hoàn toàn a.” Tô Thần chớp mắt mấy cái, “Rảnh rỗi ở đây nói lời vô ích, còn không bằng đi nhanh một chút, nóng muốn chết.”

“Không, Ngài là người tốt.” Tiểu Hổ lắc đầu, thần sắc chăm chú, “Cho nên, xin lỗi.”

“A?” y có phải là nóng đầu nên não choáng váng, cũng không lưu ý lắm hài tử tiểu Hổ này rốt cuộc nói gì, nhưng chợt cảm giác phía sau có luồng gió hướng đến, vẫn không kịp quay đầu lại, một tầm khăn ẩm ướt mang theo mùi gay mũi che miệng mình, ý thức hầu như là trong một khoảnh khắc liền rơi vào đêm tối.

Mơ hồ nghe được tiểu Hổ hình như có nói cái gì, liền hôn mê hoàn toàn.

Thậm chí đến cảm giác hoang mang còn chưa kịp sinh ra.

.

.

Đầu đau từng đợt, đau đến vỡ nứt ra, y cố sức mà chớp mắt mấy cái, khó khăn mở mắt.

Đây là một loại mê dược phi thường mạnh, đối với thân thể tổn thương rất lớn, xem chừng người bắt mình lại đây chắc không biết rồi.

Nhìn nữ nhân thanh tú đưa tay mà mở mắt y ra, rồi xoay người nói với nữ tử bên cạnh: “Người tỉnh, đi mời thiếu chủ qua đây.”

Nàng kia chấp nhận rồi chuyển mình, đi ra.

Nữ nhân canh giữ trước giường cũng không làm chuyện gì khác, thế nhưng lúc nãy bị nàng lật tới lật lui mí mắt, nước mắt không khống chế được mà chảy ra ngoài.

Thân thể vẫn mền nhũn, không thể nhúc nhích, y không thể làm gì khác hơn là để nước mắt cứ thế chảy xuống.

Nam tử bước vào thấy Tô Thần như thế không tránh khỏi bối rối, lặng đi một chút, sau đó cười nhạt: “Ngươi có phải là nam nhân không a, cư nhiên khóc khó coi như vậy.”

Hai mắt đẫm lệ nhìn không rõ, cũng không thấy được hình dáng nam tử kia, y nỗ lực dùng thanh âm khàn khàn nhẹ giọng đáp:

“Ngươi có thể kêu thị nữ của ngươi đem thủ đoạn vừa rồi dùng trên người ta thử trên người ngươi xem.” Vừa nói ra lại thêm đau nhức, nước mắt lại chảy nhiều thêm, thuốc này thực đúng là mạnh, thật không biết hắn chuẩn bị cho ta bao nhiêu.

Nam tử đương nhiên không biết Tô Thần bị thị nữ lật tới lật lui mí mắt, lại cho rằng nha đầu của mình ngược đãi ‘tù binh’, hung hăng trừng mắt liếc thị nữ kia, còn chưa nói cái gì, nàng kia đã sợ đến quỳ rạp xuống đất:

“Thiếu chủ thứ tội, nô tỳ chỉ là xem hắn đã tỉnh hay chưa, có thể là lực đạo hơi mạnh một chút, hắn liền như thế.” Vừa nói vừa dùng lực trừng mắt nhìn Tô Thần trên giường.

Tô Thần cái gì cũng không nhìn rõ, đương nhiên cũng không biết tình hình, chỉ là bản thân cũng không thể cứ nằm như vậy a, khụ khụ ho hai tiếng: “… Ta cũng không được uống nước.” gần như là đau đến không chịu được.

“Cho hắn nước.”

Tô Thần một lúc sau cũng cảm nhận có nước theo bên môi chảy xuống ── không- cảm giác đồ vật đặt tại bên mép, không – là cảm giác dịch thể ấm nóng, bởi vì di chứng mê dược vẫn còn rất lớn, toàn bộ khoang miệng đều là tê dại, y có thể cố gắng nói đã rất rất giỏi rồi.

Đại khái uống nước vào, y cảm thấy có chút ổn, tuy rằng nước mắt vẫn chảy không ngừng, nhưng ít nhiều nói cũng không bị trắc trở. “Tiểu Hổ với ngươi là quan hệ gì?”

“Tiểu Hổ?” thanh âm nam nhân vô cùng kinh ngạc, sau đó hiểu ra rồi gật đầu: “Ngươi nói là hài tử kia a, ta là ân nhân cứu mạng của hắn.”

Ân nhân?

Tô Thần đầu tiên là suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu: “Nói cũng đúng.”

“Ngươi như vậy liền tin lời nói của ta, không sợ ta lừa ngươi?”

“Ngươi lừa ta có ích gì, hiện tại ta không có gì, không có giá trị cho ngươi lừa gạt.” Tô Thần cười cười,

“Hơn nữa, ta vừa rồi nghĩ một chút, nếu tiểu Hổ nói toàn thôn bị sát hại, vậy nó không có khả năng sống sót, tiểu hài tử so với người trưởng thành trong chiến loạn lại càng dễ chết hơn. Như vậy chắc là có người cứu.” khẩu khí có chút hổn hển, “Lúc trước xảy ra nhiều chuyện, cho nên ta cũng không muốn nghĩ nhiều. Bây giờ nghĩ lại tất cả đều có kế hoạch.”

Trầm ngâm một chút, “Tuy rằng ta bây giờ còn không rõ ràng lắm,” hiện tại bây giờ trước mắt đã rõ hơn, “Ngươi là người lúc đó a?”

“Ân?”

“Lúc trước, ta từng cảnh báo ngươi bị trúng độc.”

“A? Vì sao biết rõ.”

“Đầu tiên, nếu là diệt thôn, không có khả năng một đứa trẻ có thể sống sót, coi như may mắn, có thể đến được Sơn Thế tiểu hài tử không thế đi được, lại nữa, ta gặp tiểu Hổ không phải cũng là nơi gặp ngươi sao? Ngươi thoạt nhìn võ công không tệ, giai thế tựa hồ cũng không bình thường, rất đúng. Ân, ngươi bắt ta lại đây, là muốn ta vì ngươi sử dụng khả năng của mình? Nếu như ta không phối hợp, ngươi dự định tiêu diệt ta ở đây luôn?”

“Ngươi rất thông minh.”

“Ta thông minh đã không nằm bất động ở đây rồi.” Y cười, nước mắt cuối cùng chậm rãi mà ngừng lại, thân ảnh người trước mặt cũng dần dần hiện ra.

Thân bạch sam, đầu buộc ngọc đái [?], trong tay nắm một phiến trúc có tranh vẽ, mỉm cười nhìn về bên này.

Cử chỉ nho nhã lễ độ, dáng người tươi cười ôn hòa, nếu như bỏ qua sự tự đắc cùng tàn nhẫn nơi khóe mắt, thì thật là người nam nhân tốt.

“Xem ra, tốt hơn rồi nha.” Nam tử cười nhẹ tiến gần nửa bước: “Ta là Lộ Lý Khiết.”

“Theo ta được biết, Lộ Lý hình như là quốc họ của Khải quốc.” Tô Thần kinh ngạc nhướn mày.

“Tại hạ là Thái tử Khải quốc.”

Tô Thần mỉm cười gật đầu: “Trong mắt ngươi ta thực không khác gì người chết rồi a, cho nên mới dễ dàng mà nói ra thân phận.”

“Ngươi có thể chọn trung với ta.”

“Ngươi làm sao tìm được ta?”

Lộ Lý Khiết lặng đi một chút, sau đó cười: “Lúc trước khi ngươi ở Trúc Thủy mở y quán, ngươi nhớ không?”

“…Ta mở y quán làm ngươi biết.?”

“Ân, nói ra cũng khéo, phương thuốc của người hầu trong phủ đệ của ta bị ta nhìn thấy.”

Tô Thần cười nhạt: “Kỳ thực, vừa vào thành ngươi đã biết a.” Ta thật là khờ quá a, còn hỏi hắn làm sao tìm thấy ta, không phải đã quá rõ ràng sao?

“Sớm biết ngươi đi thẳng vào vấn đề như vậy, ta cũng không cần phải nói nhiều như vậy.” Lộ Lý Khiết cố tình khổ não.

“Sau đó ngươi vẫn cứ như vậy mà giám thị ta, cho tới khi ngươi xác định tài cán của ta có thể sử dụng, mới để cho tiểu Hổ đến?”

Lộ Lý Khiết mỉm cười, coi như là chấp nhận.

“Vì sao lại là ta?”

Lộ Lý Khiết vẫy lui ngươi hầu, từng bước một đi tới, ngồi trên mép giường. Nhìn y.

“Ngươi cứu ta một mạng nên ta báo ân.”

“A? Đây là phương thức báo ân của ngươi?” Tô Thần bực bội.

“Ngươi hiểm lầm ta rồi.” Lộ Lý Khiết từng chữ một nói, “Kỳ thực, con người của ta a, buổi tối ngủ cũng không an ổn, thế nhưng ta quan sát ngươi hơn một năm, người bên cạnh ngươi đều ngủ rất ngon, ta là suy nghĩ, muốn đem ngươi đoạt về, bọn họ có phải là không thể ngủ yên hay không? Ta thì sao? Có thể sẽ ngủ rất ngon cũng nên.”

Cầm phiến quạt quạt khô lệ trên mặt y, “Nếu như ta xúc phạm tới ngươi, ngươi có hận có chán ghét ta, thế nhưng tuyệt sẽ không cướp đoạt mạng ta, đúng không?”

Tô Thần trầm mặc không nói. Chính xác, người này đoán trúng nhược điểm lớn nhất của y.

“Nhưng là, mẫu hậu của ta, cũng chính là người hạ độc mà ngươi phát hiện, lại từng giờ từng khắc hi vọng ta chết đi.” Lộ Lý Khiết cười nhạt, “Sau đó, ta lấy đó làm lý do diệt trừ nàng, thật buồn cười, quyền lực làm con người ta trở nên điên cuồng.” Dùng phiến quạt vỗ vỗ mặt y, “Ta muốn nhìn người như ngươi, sau khi có quyền lực trong tay có phải cũng giống như ta trở nên xấu xa.”

Tô Thần không nói gì, có lẽ, y không biết nên nói cái gì thì tốt, người này mặc dù là cười lạnh, bộ dáng hờ hững, thế nhưng lại có nhiều tịch mịnh cùng bi thương không thể đếm.

“Nếu như, ngươi nguyện ý thần phục ta, ta có thể ban cho ngươi tất cả những thứ xa hoa nhất trên đời này, có muốn hợp tác với ta không?” nói xong lại tự lẩm bẩm: “Ta cũng chỉ sở hữu những thứ đó, cho nên dùng nó báo đáp ân nhân của ta là được rồi.”

“Nếu như ta không muốn?” Tô Thần nhìn thẳng nam nhân dung mạo anh tuấn.

“Đương nhiên, ta không có khả năng thực sự giết ngươi, vinh hoa phú quý cũng có thể cho ngươi,” Lộ Lý Khiết cười, “Thế nhưng, ta cuối cùng sẽ cảm thấy không đủ, vô luận lúc nào, cũng muốn từ chỗ ngươi cướp đoạt càng nhiều càng nhiều, ngươi xem, ta đối với ngươi nỗ lực hi vọng ngươi có thể cùng với ta hưởng thụ vinh hoa, đương nhiên ngươi phải nỗ lực một ít, như vậy là có tự do rồi.” Kề sát vào y, “Cả đời, cả đời bị ta vây trong lao tù hoa lệ, ngươi muốn thế nào?”

Tô Thần thở dài, “Vậy ngươi nghĩ ta có thể làm gì cho ngươi?”

“Thiên hạ, ta muốn thiên hạ này.” Lộ Lý Khiết trong mắt lóng lánh dã tâm. “Chỉ khi thiên hạ này nằm trong lòng bàn tay ta, ta mới có thể thỏa mãn.” Quay đầu, mỉm cười với y nói: “Ngươi có đầy đủ trí tuệ cùng khả năng trấn an nhân tâm, ta biết mắt ta không nhìn lầm.”

Trong mắt người kia tỏa ra tia xán lạn, thực sự khiến người khác thất thần.

Tô Thần lặng đi một chút, mới trả lời: “Hiện tại Khải quốc, trên thực tế, đã do ngươi tiếp quản rồi a?”

“Phụ vương hắn già cả. Cư nhiên không rõ kế hoãn binh của ta, trong chiến tranh làm gì có liên minh nào trung thành.” Lộ Lý Khiết cười nói.

Tô Thần nghe thế trong lòng hồi hộp một chút, thầm nghĩ: cái này phiền toái rồi, ta muốn đào thoát, người này lại càng không buông tha, quân sự cơ mật đều nói cho ta biết rồi, người này sao có thể ngu ngốc mà nói ra hết chứ!

“Ngươi đồng ý rồi a?” Lộ Lý Khiết thấy y chậm mãi không nói chuyện, trên mặt mang theo thần sắc hoang mang.

“Ách…” Y đã hối hận hành động mới nãy rồi.

Thân thể Lộ Lý Khiết chậm rãi mềm nhũn, trừng mắt: “…Ngươi từ lúc nào…”

Tô Thần cười khổ: “Ngươi cảm thấy ta sẽ không giết ngươi, cho nên cả người sơ hở, ta đại khái tìm được không dưới mười lần cơ hội hạ dược, là ngươi cám dỗ ta…”

Thấy nam nhân vừa oán vừa giận trừng mắt, mở to không chịu khép lại. “Kỳ thực, ngươi nên biết, người am hiểu giải độc sẽ am hiểu dụng độc, tuy rằng ngươi đã lục soát thân thể ta, thế nhưng bên trong móng tay còn có mười loại bột thuốc, như vậy ta có thể hạ thành công năm mươi loại dược rồi…” nhún nhún vai, “Ta sẽ không giết ngươi bằng thuốc độc, thế nhưng, mê dược nhuyễn cân tán…ta có hạ một ít.”

Nghe xong lời này Lộ Lý Khiết cũng đã hôn mê, cũng không biết là do không kháng cự được dược liệu hay là tinh thần hôn mê.

Kỳ thực dược hiệu nếu không phát tác, y tự mình không thể chạy đi, thế nhưng hiện tại như vậy, không chạy không xong.

Vấn đề là, các phương diện năng lực khác trên cơ thể chưa hồi phục, có thể miễn cưỡng chạy ra cửa phòng là nhiều lắm rồi, đừng nói đến, bên ngoài còn có bảo tiêu gia đinh của Thái tử.

Đang lúc khổ não.

Đột nhiên ‘bính’ một tiếng, cửa ngã xuống.

Trên ván cửa cắm một trường kiếm ngân quang lóng lánh.

Y theo bản năng nhìn lên.

Một thân ảnh ngược sáng, đứng trước cửa phòng.

Mặt trời hồng đang chiếu.

Bình luận





Chi tiết truyện