Hậu quả của việc miệt mài như vậy thật là nghiêm trọng, ngày hôm sau Tô Thần không có lực rời giường, đành nằm trên giường hai ngày, sau đó y chưa kịp rời giường hoạt động cho giãn gân cốt, trời lại mưa xối xả.
Do thân thể so với trước đây khá hơn rất nhiều, nên cũng không quá khó chịu, nhưng cả người cứ nhũn ra, không thể động đậy.
Cửa sổ lầu các mở ra, không khí mới mẻ tràn ngập bên trong, khiến Tô Thần cảm thấy thoải mái.
Tô Kỳ ở bên ngoài phê duyệt công văn, chính y lại lười biếng nằm bên trong phòng không muốn di chuyển, nhìn trời mưa xối xả bên ngoài mà ngây người.
Tô Tam ở bên ngoài cùng Tô Kỳ, Tô Ngũ thì Tô Kỳ để lại trong phòng cùng y.
Thật ra, y cũng không biết rõ lắm về Tô Ngũ, vì cơ hội tiếp xúc ít hơn những người khác.
Nhưng Tô Kỳ để Tô Ngũ một mình cùng y ở lại trong này, làm cho Tô Thần hơi kinh ngạc.
Bên ngoài tiếng sấm rền vang không ngừng, Tô Thần mỗi lần nghe sấm lớn tiếng liền không tự giác lui thân thể về sau, Tô Ngũ dừng ngoài cửa sổ, nhìn y.
Một lát sau, tiếng sấm hơi ít đi, Tô Ngũ nhẹ giọng nói: “Sẽ mưa lớn, không bằng thiếu chủ đi ra gian ngoài a.”
Gian ngoài đang có Tô Kỳ, nếu để hắn ôm, đại khái sẽ không bất an chấn kinh như thế này.
Nhưng là, chuyện mất mặt như thế ta không làm…
“Lại nói, thiếu chủ lần này ở trong cung thời gian tương đối dài.” Tô Ngũ đột nhiên nhàn nhạt nói như là đang trò chuyện.
A?
Tô Thần kinh ngạc mà chớp mắt mất cái.
Ở Trường Nhạc cung, trừ phi là có mệnh lệnh, nếu không mọi người không nói lời dư thừa, thậm chí tiểu Cảnh cũng là như vậy.
Có lẽ y há mồm trông có chút ngốc, Tô Ngũ dùng thanh âm cười cợt tiếp tục nói: “Như Tô Thập không cần phải sống ở trong cung, Tô Cửu có thuộc hạ riêng của mình, Tô Bát thỉnh thoảng có thể tháo khăn che mặt xuống, Tô Lục có quyền cứu sống thuộc hạ của chủ tử,” nhún nhún vai, “Ta cũng có quyền tự do nói, chỉ cần ta muốn.”
Tô Thần ngây ngốc: “Xem ra, Tô Kỳ cũng không phải là chủ tử quá nghiêm khắc.” Cảm thấy ngoài ý muốn, nhưng đúng là như vậy.
Tô Ngũ cười nói: “Đương nhiên không phải, hắn chỉ là khéo léo nắm giữ nhân tâm, dùng chín người chúng ta,” dừng một chút, “Nếu không có ngươi xuất hiện, chính là mười người. Chúng ta những người này có thế nào cũng không thể ruồng bỏ hắn? Là vì hắn dùng phương pháp cắt hết đường lui của chúng ta, đồng thời đem những gì chúng ta kì vọng nhất thỏa mãn,” Cười nói, “Trùng hợp, chín người chúng ta cũng không phải ngu xuẩn, cho nên cảm thấy như vậy cũng tốt a.” Đứng bên cửa sổ, nhìn thấy phong vân khởi dũng bên ngoài, sấm sét vang dội rền trời, dùng loại biểu tình thỏa mãn mà nói: “Đều không phải tại hạ tự ngạo, chúng ta tùy tiện là bất cứ ai bước ra giang hồ đều có thể làm cho nó rung chuyển, thế nhưng, người này lại có thể tinh tường mà nắm giữ nhược điểm của tất cả chúng ta,” Quay đầu đưa mắt nhìn Tô Thần, “Ngươi không cảm thấy đáng sợ sao? Bị người như vậy dây dưa quyến luyến.”
Tô Thần không rõ ý tứ của Tô Ngũ, vừa nói rằng sẽ không rời khỏi Tô Kỳ, rồi lại ở đây dao động lập trường của mình, thực sự kì quái.
Nhăn mặt cau mày: “Thì thế nào a, ta chỉ cảm thấy hắn là Tô Kỳ.” bởi vì không cách nào suy đoán ý đồ đối phương, y chỉ có thể thành thật trả lời ý nghĩ thực sự của mình.
“Ngươi cảm thấy chủ tử đẹp không?” Tô Ngũ đột nhiên thay đổi trọng tâm câu chuyện.
Tô Thần ngẩn người, sau đó gật đầu: “Đại khái không có người nào trên thế giới này so được với hắn.”
“Ta cũng hiểu được.” Tô Ngũ gật đầu, “Hắn là người tuấn mỹ nhất ta từng nhìn thấy, thậm chí nữ nhân, cũng không thể đẹp hơn hắn.”
“…” Tô Thần trầm mặc, có lẽ chính là mang theo ánh mắt nghi hoặc nhìn Tô Ngũ – y hiện tại không phải không cảm thấy có gì đó không ổn, mà bởi vì vạn nhất, Tô Kỳ khẳng định lập tức xông vào. Nhưng là không rõ cuối cùng Tô Ngũ định nói cái gì.
“Nhưng mà, người mỹ lệ như vậy, theo ta được biết, chỉ có phi tử của hắn mới có thể ái mộ hắn,” Tô Ngũ nhẹ giọng, “Xác thực mà nói, chỉ có hậu cung phi tử của hắn mới có tư cách ái mộ hắn, nhưng hết lần này đến lần khác hắn đều chán ghét thành lập cái địa vị này…rất buồn cười a.”
Cảm thấy trong tiếng cười Tô Ngũ dường như có chút bi thương, Tô Thần hoang mang nhìn, đợi người này tiếp tục nói.
“Có lẽ bởi vì hắn ở vị trí bất khả xâm phạm, cho nên, không ai lưu ý hắn đến cùng là có suy nghĩ gì,” cúi đầu, thở dài, “Điều chúng ta có thể làm, chỉ là nhìn theo dáng hình hắn, tiếp nhận những gì hắn ban cho, sau đó phục tùng, không cần sản sinh tình cảm dư thừa.” Tiếng cười mang theo đau khổ, “Thoạt nhìn, hắn là một người mà mọi người kính trọng ngưỡng mộ, nhưng thực ra, vẫn chỉ có một mình a…”
Tuy rằng không rõ mục đích Tô Ngũ, nhưng vẫn cảm thấy thương tiếc cho Tô Kỳ.
Vẫn chỉ có một mình…
Một người, tất cả vui sướng một mình hưởng thụ, không người sẻ chia, mà đau khổ cũng chỉ có một mình gánh chịu, không có người cùng mình vui khổ, thật sự rất tịch mịch…
“Thế nhưng, ngươi đã đến rồi.” Tô Ngũ nhẹ giọng, “Sau đó, làm cho thuộc hạ chúng ta có thể nhìn được … “ dừng một chút, tiếp tục cười nói, “Nhìn được hắn cũng giống như con người, không phải như thần thánh tồn tại ở nơi cao không thể với,” nói đển đây, Tô Ngũ dường như hoài niệm đến chuyện gì, thanh âm ôn nhu, “Chúng ta mặc dù cùng hắn là lợi dụng lẫn nhau mà tồn tại cùng Trường Nhạc cung, nhưng, chính ngươi thấy, chúng ta không còn chỗ nào để đi, cho dù chết, cũng sẽ ở tại Trường Nhạc cung, cho nên hiện tại đã thay đổi, khiến chúng ta…” Mang tiếng cười ngẩng đầu lên, tuy rằng mang theo khăn che mặt, nhưng có thể cảm thấy nàng chăm chú nhìn thẳng vào y: “Khiến chúng ta cảm thấy quãng đời còn lại không khó để vượt qua.”
Tô Thần không được tự nhiên mà nói: “…Ta làm gì có lực ảnh hưởng lớn như vậy.”
“Không nên hoài nghi ảnh hưởng của ngươi đối với hắn.” Tô Ngũ nhẹ giọng, “Ngươi có tâm tính ôn nhu, cho nên mới có thể khiến hắn say mê như vậy a.”
Tô Thần đỏ mặt, không biết nên nói gì cho tốt.
“Xin hãy ở lại Trường Nhạc cung, hãy lưu lại, đây chính là những lời mà bọn ta muốn nói với Ngài.” Tô Ngũ đột nhiên dùng kính ngữ, “Nói vậy, Tô Thập kia, cũng còn có hi vọng.”
Nói đến đây, Tô Thần mới minh bạch Tô Ngũ muốn nói gì, chậm rãi nói: “…Cái kia…” Kỳ thực là để diễn tả lòng biết ơn với ta sao?
Nguyên lai người này, cũng quan tâm Tô Kỳ, hơn nữa, nghe khẩu khí của nàng, dường như đối với Tô Kỳ rất quen thuộc, “Cái kia…người cùng hắn nhận thức đã lâu sao?”
Tô Ngũ gật đầu: “Thuộc hạ năm ấy tám tuổi, gặp chủ tử.” trong giọng nói mang chút hoài niệm, “Trên đường lưu vong, một ngày đang sửa chữa chỗ ở cho binh lính thì bị hắn mang về Trường Nhạc cung, từ đó theo hắn tập võ học chữ, học tập kiến thức về kiến trúc, từng bước cho đến bây giờ, thực đã lâu rồi.”
“Ngươi cảm kích hắn?” Tô Thần kinh ngạc, thế nhưng khẩu khí Tô Ngũ không cảm thấy hàm xúc ý tứ.
“Cảm kích?” Tô Ngũ khôi phục điềm đạm, lắc đầu: “Hắn không biết dùng biện pháp gì để cha mẹ ruột đem ta bán cho hắn.” Khẩu khí bình thản, “Ta vì không được bọn họ giữ lại, bọn họ cầu xin ta rời đi, nếu như ta đi bọn họ có thể rời khỏi cuộc sống lang bạt giang hồ, như vậy, ta coi như cũng là báo đáp ơn nuôi dưỡng tám năm.” Nhẹ giọng thở dài, “Nếu ta chỉ mới ba bốn tuổi, dù sao cũng chỉ là tiểu hài tử, nói vậy sẽ không nhớ kĩ thất vọng đau đớn đến thấu xương trước đây, nhưng là ta lúc đó tám tuổi…”
Tuy rằng Tô Ngũ bình tĩnh vậy, nhưng trước kia lại chỉ là một hài tử bất lực bi thương bị cha mẹ ruột vứt bỏ.
“Nhưng là, ta không hận hắn,” Tô Ngũ tiếp tục nói, “Bởi vì hắn khiến ra hiểu được một đạo lý, thế giới này không có gì là không thể buông tha, chỉ là sức dụ hoặc có đủ nhiều hay không.” Trầm mặc một chút, “Tô Cửu, từ nhỏ theo hắn lớn lên, nhưng không thân cận hắn,” nở nụ cười, “Vì, hắn không giống người khác, hắn từ nhỏ khi bắt đầu biết nhận thức, đã đem nhân loại bình thường có tình cảm biến thành máy móc, là thứ để lợi dụng, năm thứ hai sau khi ta cùng hắn trờ về Trường Nhạc cung…” nói đến đây, đột nhiên yên lặng không nói.
“Làm sao vậy? Năm thứ hai?”
“Triệt để mất đi độ ấm của con người…” Tô Ngũ giống như nói mê, thấp giọng nói, sau đó ý thức được cái gì, ngẩng đầu: “Ngài muốn biết?”
Tô Thần lặng đi một chút.
“Muốn tiếp tục dây dưa vết thương của hắn?” Tô Ngũ khẩu khí bình tĩnh không một gợn sóng, không giống như hỏi, cũng không giống chất vấn.
Thần tình Tô Ngũ rất chăm chú, khiến Tô Thần không khỏi cảm thấy do dự.
“Kỳ thực, có một số việc, không biết cũng không gây trở ngại gì, mà ngược lại biết lại làm cho vết thương cũ vỡ ra, máu chảy không ngừng.” Tô Ngũ xoay người, “Mưa lớn, ta đi phân phó chuẩn bị ghế nằm cho Ngài, để Ngài đi ra bên ngoài nằm.”
“Đợi chút.” Tô Thần gọi nàng.
Tô Ngũ quay đầu lại.
“Vết thương nếu như không điều trị cẩn thận, sẽ bị sinh mủ hư thối, các ngươi chính là không muốn hỏi, cứ phía sau đuổi theo hắn, cho nên vết thương mới càng thối rữa, biến thành hắn hiện tại” Y nhìn thẳng Tô Ngũ, “Các ngươi vẫn cùng hắn làm bạn đến khi trưởng thành, tại sao lại có ý chí sắt đá như vậy?” Thở dài, “Ngươi, tám tuổi theo hắn, coi như là người xa lạ, cũng cùng nhau nhiều năm như vậy, lẽ nào không đặt một chút tình cảm nào lên người hắn? Ngươi tám tuổi bị cha mẹ vứt bỏ cảm thấy khổ sở, hắn thì sao? Vừa sinh ra mẹ hắn vì sinh hắn mà chết, cha lại vì mất vợ liền điên loạn giết hắn muốn báo thù rồi tự sát, các ngươi ai bi hơn ai? Nhưng các ngươi liền ngay cả dũng khí thân thiết hắn cũng không dám, hắn lúc đó còn là một hài tử a! Ngươi cho hắn làm bằng sắt sao? Hắn là người a. Ta chỉ hỏi ngươi, hắn từng cự tuyệt các ngươi thân thiết hắn sao?”
Tô Ngũ sửng sốt.
“Xem đi, ngươi ngay cả hắn có phản ứng như thế nào cũng không biết.” Tô Thần bi ai cười, “Bởi vì các ngươi chưa bao giờ nếm trải qua a, mượn cớ sợ hãi lại cho mình là đúng, cách ly một mình hắn ra, các ngươi có thế giới của các ngươi, các ngươi gặp gỡ nhau, hắn chỉ có mình mình ở Trường Nhạc cung vắng vẻ…” Nói, nước mắt cơ hồ đã muốn rơi xuống.
Xin lỗi, Tô Kỳ, ta không biết, ta không biết ngươi là trải qua như vậy, nếu như ngay từ đầu biết, ta sẽ đối với ngươi ôn nhu hơn nữa…
Thấy Tô Ngũ lăng lăng đứng đó, thở dài: “Gọi hắn vào đây.” Cười một chút, “Sau đó, đem lời của ta nói cho những người khác, từng người một. Ngươi là người duy nhất trong cung được tự do nói, không phải sao?” Lắc đầu, “Đó cũng không phải quy củ hắn định ra, là các ngươi tự mình định ra…”
Tô Ngũ đờ đẫn mà đi ra ngoài.
Sau đó, Tô Kỳ vội vàng chạy đến, khẩn trương nhìn y: “…Làm sao vậy? Khó chịu ở đâu?”
Tô Thần vỗ vỗ mép giường, “Qua đây.” Ý bảo hắn ngồi xuống.
Tô Kỳ theo lời ngồi xuống, mắt vẫn nhìn y chăm chăm, “Tô Ngũ trông rất kì quái, làm sao vậy?”
“Tô Kỳ…” Y thấp giọng than nhẹ, nhào vào ***g ngực hắn, ôm cổ hắn, nhẹ nhàng hô hoán hắn.
Tô Kỳ không rõ vì sao y đột nhiên chủ động như thế, nhưng nhiệt tình ôm vậy, hắn đương nhiên không cự tuyệt.
Nâng cằm y lên. Đang muốn hôn xuống, đã thấy môi y khép mở: “Ngươi mười sáu tuổi chuyện gì xảy ra?”
Tô Kỳ sửng sốt, sau đó buông tay, một lần nữa đem y từ trên giường toàn bộ ôm vào trong ngực, không để y nhìn mặt mình.
“Nói cho ta biết, ta muốn biết, chuyện khổ sở bi thương, ta đều muốn biết.” Tô Thần thuận theo mà cuộn mà ở trong lòng hắn, đưa tay, khẽ xoa thắt lưng hắn. “Sau đó, chuyện vui sướng gì, chúng ta cũng cùng nhau chia sẻ.”
Qua hồi lâu, Tô Kỳ mới cúi đầu nói: “Tô Nhất … ta giết nàng, nàng nói người không có tình cảm mới không có nhược điểm. Tô Nhất hiện tại … không… phải là Tô Nhất kia.”
Tô Kỳ lại không nói tiếp gì, thân thể Tô Thần kịch liệt chấn động: Tô Nhất, Tô Kỳ nói hắn là do Tô Nhất nuôi nấng, nguyên lai không phải Tô Nhất này, mà Tô Nhất trước, mà nàng, cư nhiên lại muốn Tô Kỳ giết nàng…
Cánh tay không tự giác mà ôm sát Tô Kỳ, phảng phất như muốn đem hết năng lượng của mình truyền hết sang Tô Kỳ.
Nàng thế nào lại đối xử với Tô Kỳ như thế!
Vì sao đối hắn tàn nhẫn như thế…
Ngực đau quá…
Tô Thần một câu cũng không nói nên lời, chỉ chui sâu vào ngực hắn.
Đột nhiên nghĩ, nếu là mình đến thế giới này sớm hơn, gặp Tô Kỳ sớm hơn thì tốt rồi, nhất định sẽ không để Tô Kỳ gặp chuyện như vậy.
Vì sao, các nàng có thể hạ thủ được, có thể làm ra chuyện như vậy?
“Thần?” Thanh âm Tô Kỳ hoang mang truyền xuống, tiếp theo cảm giác mặt được nâng lên, nhưng là trước mắt không thấy rõ, cái gì đều không thấy rõ.
“Xin lỗi…” y nghẹn ngào, “Ta vốn muốn an ủi ngươi…” kết quả chính mình lại khóc ra.
Nhìn không rõ biểu tình Tô Kỳ, chỉ nghe hắn hình như thở dài một hơi, sau đó tiếp tục ôm y: “Không, ta thực vui vẻ, thực sự, ta cảm thấy rất thỏa mãn, rất hạnh phúc…” Thì thào, “Ta hiện tại đã có thứ chính mình kì vọng nhất, sẽ không có bất cứ ai có thể bắt ta làm điều ta không muốn rồi.”
Nghe được thanh âm an tĩnh thỏa mãn của hắn, nước mắt lại trào ra nhiều thêm.
“Ta hiện tại có ngươi rồi, cho nên, những ngày tiếp…sẽ không chịu khổ sở nữa, sau này, chuyện vui sướng gì cũng muốn cùng nhau chia sẻ…” Thanh âm phi thường ôn nhu.
“Ừ…” y gật đầu, rốt cuộc cũng không khống chế được mà lớn tiếng khóc: “Ô…Tô Kỳ, Tô Kỳ, ta hảo thương tâm ngươi…Ta không biết cách gì mang những điều ngươi đánh mất bồi thường trở lại…ô…”
“Như vầy là đủ rồi.” Tô Kỳ trả lời y, cúi đầu, hạnh phúc mà hôn y mặt đầy nước mắt: “Ngươi vì ta mà chảy nước mắt là bồi thường tốt nhất cho ta rồi…”
Tô Kỳ của ta, muốn ôm Tô Kỳ một cái thật mạnh, thật chặt, thật lâu ..
Bình luận
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1