chương 31/ 75

Tuy rằng Tô Kỳ nói khi nào rãnh rỗi lại đến chỗ y, nhưng thực ra, Tô Thần cũng không rõ hắn có bao nhiêu bận rộn, bận rộn xử lý chuyện trong Trường Nhạc cung, ra ngoài cũng là vì chuyện Trường Nhạc cung, nói chung cái Trường Nhạc cung to như vậy muốn duy trì phải tốn không ít nỗ lực cùng khí huyết. Trước đây lúc còn ở Trường Nhạc cung đôi khi cùng Tô Kỳ làm việc, khi y ngủ tỉnh lại, người kia vẫn còn sáng đèn. Nhiều lần đến tận sáng, hắn vẫn còn chăm chú ngồi phê duyệt cái gì đó.

Bất quá, Tô Kỳ lúc tới đây, khi đi để lại một số tiền lớn, chí ít sẽ không còn lo lăng tiền nong, nhưng ba người đều không xuất thân phú quý, vẫn cơm rau dưa, nên tiền tạm thời cứ để Li Du quản. Chỉ là muốn mở rộng phạm vi dạy học, đầu tiên là vì che giấu tung tích, lại thêm, Tô Thần có một hai học sinh cũng đã thấy tốt, mở rộng ra, sau này có thể sẽ có tên bảng vàng.

Ngày thứ tư sau khi Tô Kỳ rời đi, có một đôi tiểu thư song sinh đến đây nói là Tô Kỳ phái tới bảo vệ y. Tiểu Hổ đã không còn theo y lên lớp học nữa, tự mình đọc sách trong phòng, có vấn đề gì không rõ mới hỏi Tô Thần, Li Du vẫn là mỗi ngày mang khuôn mặt đau khổ lên lớp cùng một đám tiểu quỷ lắp bắp đọc sách vỡ lòng.

Tô Thần rút ngắn thời gian lên lớp đến ngày thứ bảy, để lại một ngày nghỉ ngơi, hiên tại y cũng xem như là có nhiều tiền, không cần phải liều mạng như vậy.

Trong nháy mắt mùa đông lạnh lẽo trôi qua, đã đến mùa xuân.

Bọn nhỏ đều tan học về nhà, Tô Thần đóng kĩ cửa, chậm rãi quay lại phòng khách, vừa đi vừa nghĩ xem hôm nay ăn gì.

Xa xa nhìn thấy trước cửa có mấy người mặc y phục trắng.

Liền đi đến, nữ nhân trên mặt viết chữ tam ưu nhã mà hành lễ: “Thiếu chủ.”

“Ân, chủ tử các ngươi dùng hết dược rồi?” Ngày hôm qua còn đang nghĩ thế nào mà Tô Kỳ chưa phái người đến lấy dược.

“Vâng, chủ tử nói, dược của thiếu chủ rất hữu hiệu, độc phát không còn đau đớn như trước.” Tô Tam bình thản trả lời.

Nếu là Tô Kỳ, khi nói nhất định sẽ cười đến thập phần ôn nhu: dược Thần làm thật hữu dụng nhi, ta ăn vào đã không còn khổ sở rồi.

Nghĩ Tô Kỳ có khả năng xuất hiện biểu tình như vậy, y không khỏi cong khóe môi.

“Vào đi, ta hôm qua đã chuẩn bị dược sẵn rồi.” Tô Thần xoay người vào nhà.

Đi vào phía bên trong, Tô Tam lặng im không một tiếng động theo sau.

Vừa vào đến, đã thấy Li Du rón rén trộm mứt hoa quả trên bàn thờ, liền rống to: “Li Du!”

Li Du bị kinh hách, mứt hoa quả trong tay rơi xuống đất, lăn mấy vòng, dính đầy bụi bẩn.

Li Du tiếc nuối nhìn lại ngẩng đầu lên: “Ngươi làm gì vậy, ta đây trộn đồ bị ngươi hù dọa tới rớt! Ngươi sao không chờ ta ăn vào mồm hẵng gọi!”

“Ngươi một khi đã ăn vào mồm còn dung được cái gì a!” Tô Thần cau mày, thật đau đầu mà: “Ngươi sao lại ăn vụng đồ cúng a!”

“Mứt quả của ta đây đã ăn hết rồi a.” Li Du vô tội nói, đảo mắt liếc Tô Thần: “Người bán hang rong lại thật lâu rồi không đến sâu trong núi nhỏ này.”

“Vậy ngươi cũng không thể ăn đồ để ở bàn thờ!” Tô Thần tức giận, “Ta không phải đã nói rồi sao? Đây là cầu xin thần thánh bình an!”

“Thần thánh cái rắm a.”

“Ngươi bớt tranh cãi sẽ chết a!” Tô Thần nhìn dáng dấp nghĩ muốn gõ đầu, ngại Tô Tam, y chỉ ừ hử, “Có khách.”

“Có khách a, ngươi thế nào lại không nói sớm!” Li Du buông vẻ mặt mếu máo của mình ra, cười tủm tỉm nghênh đón: “Ngài là” nghĩ nghĩ, “Ta thấy ngài a, Tô tiên sinh trước kia tới đây.”

Tô Tam hơi gật đầu.

“Ngài này là từ đâu đến, nghỉ ngơi trước a.” Li Du nhiệt tình chào hỏi khách.

Người này chính là như vậy, không biết là do thói quen nghề nghiệp trước đây hay là do Tô Thần, tiểu Hổ tính tình đều lạnh đạm, trong ba người đều là hắn bắt chuyện – ngoại trừ Tô Kỳ khiến hắn không thích ra, khách nhân khác đến trên cơ bản hắn đều có thể đối phó.

Tô Tam hiển nhiên là có chút không thích ứng việc Li Du nhiệt tình khoản đãi, mất tự nhiên: “Tại hạ…”

“Đã đến đây rồi thì cũng đừng câu nệ…” Li Du tiếp tục nói cái gì đó.

Tô Thần buồn cười mà đi về phòng lấy dược.

Theo lý thuyết, chính mình là đại phu, hơn nữa còn sống ở hiện đại hơn chục năm, trải qua chuyện sống chết, căn bản cũng không tin trên thế giới này có thần linh, nhưng việc có thể đến được nơi này khoa học không có khả năng giải thích. Hơn nữa, hiện tại người mình lo lắng cho có nhiều lắm, Tô Kỳ vạn nhất một ngày nào đó nhịn không nổi đi uống thuốc độc, Tô Tịch một than ở trong giang hồ đầy rẫy nguy hiểm, tiểu Hổ muốn đi làm quan tiền đồ chưa biết ra sao, còn có đủ loại nhân tố không thể tính trước…

Tất cả, con người đều không có khả năng khống chế, ngoại trừ hướng đến thần linh cầu khẩn, còn có thể làm gì đây?

Trong sách nói rất đúng, một người nếu có được nhiều thứ, sẽ trở nên nhát gan cẩn thận hơn.

Quay lại đại sảnh, Li Du đang thổi trà đưa cho Tô Tam đang ngồi bên bàn trà.

Thấy Tô Thần đi ra, Tô Tam lập tức đứng lên.

Li Du tức giận” Ta mới để cho nàng ngồi xuống, ngươi đi ra làm nàng sợ đứng lên rồi.”

Tô Thần cười khổ: “Ngươi ngồi xuống, ta còn chút chuyện muốn hỏi ngươi.”

“Tại hạ đứng là được rồi.”

“Ngươi đứng ta khó chịu.” Tô Thần khe khẽ nói, “Ngồi xuống đi.”

“Vâng.” Tô Tam cứng ngắc mà ngồi xuống.

“Chủ tử ngươi ăn được bình thường chưa?”

“Phải, có một ít…thiếu gia.” Tô Tam đột nhiên đổi giọng.

Tô Thần cười, nghĩ không ra cũng có thể nghe được một người như Tô Tam nói như vậy, “Li Du, đi nhóm lửa nấu cơm.” Lại quay đầu hỏi Tô Tam: “Ở lại ăn cơm chiều?”

“Không cần, chủ tử dặn chúng ta lập tức trở về.”

Li Du hiểu Tô Thần kêu mình đi nấu cơm là vì muốn mình ra ngoài, gật đầu: “Hảo.”

“Như vậy, có nói chuyện với Lục La, Cam Lam?” Lục La cùng Cam Lam chính là đôi song sinh kia, lúc tới chỉ có một dãy số, tên này là sau khi đến Tô Thần đặt cho.

Bởi vì trong thư Tô Thần có nhắc đến, nên Tô Tam biết là đang nói ai, lắc đầu: “Chủ tử nói với ngươi rồi, chúng ta không có quyền hạ bất cứ lệnh nào đối các nàng chỉ có ngươi.”

“Vậy được rồi.” Tô Thần thở dài, “Đây là dược, cầm lấy.” đem gói thuốc đưa qua, “Đây là phần Tô Thập, ta đều đã phân ra rồi.”

“Vâng.” Tô Tam cầm lấy, đứng lên, khom lưng: “Vậy ta cáo từ trước.”

“Không ngồi lại một chút sao?” Tô Thần cũng đứng lên.

“Chủ từ nói chúng ta lập tức trở về.” Tô Tam vẫn là câu nói kia.

Tô Thần gật đầu, “Vậy ngươi hảo hảo chiếu cố Tô Kỳ, cho hắn ăn đúng bữa, lúc ăn cơm đừng hầu hạ hắn, để hắn tự lựa chọn, phân phó phòng ăn đừng cho hắn ăn đồ bổ nhiều quá,cố gắng giữ ấm nguyên liệu nấu ăn.” Suy nghĩ một chút, nói: “Tuy rằng thời tiết nhanh chóng nóng lên rồi, nhưng nhớ là đừng tùy tiện mặc đồ nhiễm lạnh không tốt.” Mình sao lại như lão mẹ a!

Tô Tam kiên nhẫn nhớ kĩ một chuỗi dài những điều Tô Thần nói, sau đó đáp: “Vâng.”

Đợi Tô Tam đi ra ngoài, đứng trước cửa nhìn theo nhòm người dần dần đi xa, Tô Thần nhẹ giọng hỏi: “Vì sao không cùng các nàng gặp mặt chứ, các ngươi đều là người Trường Nhạc cung a.”

Từ trên mái hiên hai tiểu cô nương trang phục giống nhau như đúc nhảy xuồng.

Một người nói: “Các nàng cùng chúng ta không ở cùng một viện, hai bên chưa từng gặp mặt, không có gì để nói.”

Một người lảo đảo đi qua ôm lấy chân Tô Thần: “Thần Thần, ôm một cái.”

Tô Thần nhướng mày cười, đem nàng vác lên vai.

“Lục La, ngươi cứ không phận biệt trên dưới như vậy, bị chủ tử nhìn thấy thì phiền toái rồi, biết không?” Người ban này vừa nói lại dùng giọng điệu chững chạc nói.

Hài tử gọi Lục La ôm chặt cổ Tô Thần, cười hì hì mà nhìn y.

“Được rồi.” Tô Thần buồn cười mà xoa bóp khuôn mặt tròn tròn nhỏ nhắn của Cam Lam đang trợn tròn mắt, “Các ngươi vẫn là tiểu hài tửm không cần để ý cái gì trên dưới, hôm nay ta làm điểm tâm các ngươi đi ăn đi, Li Du đã ăn hết mứt quả rồi, hiện tại bắt đầu trộm trên bàn thờ, ta sợ hắn không có đồ ngọt sẽ lại phát điên lên.”

“Điểm tâm!” Lục La thật cao hứng, tay mềm tìm tòi khuôn mặt Tô Thần, sau đó dung lực hôn lên thật mạnh.

“Lục La!” Cam Lam quát: “Ngươi thế nào có thể tùy tiện hôn Thần Thần!”

“Không cần khẩn trương như vậy a.” Tô Thần vỗ vỗ đầu nàng, kéo tay nàng đi vào trong phòng: “Lục La vẫn chỉ là tiểu hài tử.”

Đi được vài bước, Cam Lam đột nhiên nói: “Thần Thần, chân của ngươi gần đây đỡ nhiều rồi?” ngữ khí có chút mừng rỡ.

Tô Thần lặng đi một chút, sau đó cười, “Đúng vậy, thời tiết ấm áp, thương thế ở chân ta sẽ không đáng ngại.”

Chính mình đã quên, dù sao gần hai mươi năm đều trôi qua như thế, chút khó chịu ban đầu cũng dần dần quen, Li Du tiểu Hổ đại khái là sợ ta đau long nên không nói a, Tô Kỳ…

Cũng không biết tại sao, hắn không đề cập đến chuyện này.

“Ta thấy Thần Thần đi lưu loát hơn, hình như chúng ta mỗi đên xoa bóp là có tác dụng.” Cam Lam nhỏ giọng nói.

“A…” Tô Thần ngẩn ngơ, “Các ngươi mỗi đêm đều xoa bóp cho ta a.” Ta đúng là ngủ say như chết…

“Thế nhưng hình như không khá mấy.” Cam Lam có chút thất vọng.

“Sao như vậy được.” Tô Thần cười, “Ta trước đây đều cố gắng phải bảy tám tháng mới đi được lưu loát”.

“Thật vậy chăng?” Cam Lam ngẩng đầu lên.

“Đúng.” Y chăm chú trả lời.

Vì vậy tiểu cô nương lại cúi đầu, trộm nở nụ cười.

“Bất quá, ngươi đừng như thế nữa, chân ta đã đi tốt rồi, cho nên sau này , đừng xoa bóp nữa.”

“Vậy sao được.” Cam Lam lắc đầu, “Chủ tử đã phân phó, lại cố ý truyền thủ pháp xoa bóp cho chúng ta.”

Tô Kỳ truyền thụ cho nàng thủ pháp xoa bóp? Tô Thần lần thứ hai sửng sốt.

Nguyên lai, tên kia cũng len lén cấp cho cái chân không dùng được này của ta chút xoa bóp a, chính là không biết hắn lại ăn bao nhiêu đậu hũ.

Tô Thần vừa tức giận lại thấy ấm áp.

“Là vậy sao, chân ta tuy rằng khí hậu ấm áp đặc biệt có thể đi lại bình thường, nhưng chịu không nổi đè ép, nên không nên xoa bóp nữa” Tô Thần cười nói dối, “Hơn nữa, các ngươi buổi tối không ngủ được, coi chừng lớn lên không cao được nha.”

“Ta còn có Lục La thay phiên nữa.” Cam Lam nhỏ giọng nói.

“Ân.” Lục La trên vai gật đầu, “Chân Thần Thần đau, Lục La hỗ trợ.”

Y cười cười, đối Lục La cười: “Cảm ơn Lục La, khổ cho ngươi rồi.” Lại nói với Cam Lam, “Trước tạm thời cứ như vậy đi, ta sẽ viết thư nói rõ với chủ tử các ngươi, đợi thời tiết lạnh rồi nói sau.”

“Nhưng…” Cam Lam rõ rang không muốn buông tha.

“Được rồi, nhớ kĩ hôm nay đen văn ta dạy tối qua viết ra.” Y đương nhiên không cho Cam Lam cơ hội thuyết phục mình, cắt đứt lời nàng.

“A…” Cam Lam ngẩn ngơ, “Hôm nay? Mới dạy ngày hôm qua…”

“Hôm nay, trước khi đi ngủ ta sẽ kiểm tra, không chép được ngày mai các ngươi theo ta lên lớp.” với Cam Lam Lục La mà nói, giao tiếp với các nàng như với những đứa trẻ khác thì thật khó, nhưng vì các nàng rất khả ái nên rất thích true chọc hai người các nàng. Lần đầu tiên lên lớp một ngày, mệt đến sức cùng lực kiệt Cam Lam không bao giờ muốn đi lần thứ hai nữa.

“…Vâng” Cam Lam bất đắc dĩ gật đầu đồng ý.

Tô Thần cười thỏa mãn. Hôm nay về phòng nhanh chóng viết thư đem chuyện này nói rõ với Tô Kỳ, như vậy Cam Lam tiểu nha đầu này không thể phản đối nữa.

Thoạt nhìn Cam Lam thành thục thong tuệ tuy rằng song sinh với Lục La, nhưng trên thực tế, vì nguyên nhân bẩm sinh, trí lực phát triển phi thường chậm chạp, nên hiện tại tám tuổi rồi, chỉ có thể nói năng đơn giản. Cũng vì nguyên nhân này nên Tô Thần đối Lục La lại them phóng túng, Cam Lam mỗi buổi tối đều phải viết bài thuộc lòng, phi thường khổ cực.

“Hảo, chúng ta đi nhà bếp giúp Li Du.”

“…Ta đi viết bài thuộc lòng.” Cam Lam phiền muộn nói, quay sang nói với Lục La: “Để ý Thần Thần.”

“Ân.” Lục La cười ngọt ngào.

“Nỗ lực lên nha.” Tô Thần  hướng Cam Lam cười rất là không vui.

“Nỗ lực lên nha.” Lục La học Tô Thần cười rất là không vui.

Cam Lam phiền muộn mà đến thư phòng cùng tiểu Hổ viết bài.

Đến trù phòng, cơm sôi rồi, Li Du hạnh phúc mà bưng bát mứt hoa quả kia ăn.

Bát hoa xanh này nhìn sao lại quen mắt a!

Tô Thần trừng mắt liếc Li Du: “Ngươi lúc nào đem được nó ra ngoài!” chính là bát đựng mứt hoa quả trong điện thờ a a a a a a!

“Lúc ngươi bảo ta phải làm cơm.” Li Du cấp tốc đem mứt hoa quả trong tay nhét hết vào mồm hàm hồ nói, “Ông òn, ươi ã ới ậm.”[không còn, ngươi đã tới chậm]. Không nghĩ đến có nghẹ không, kết quả nuốt xuống không được, nhổ lại nhổ không ra, vì khó chịu mà lấy tay gảy gảy.

Tô Thần thấy dáng dấp Li Du thống khổ nuốt lại nuốt không được, dở khóc dở cười, nói với Lục La trên lưng: “Giúp hắn một chút.”

“Ân.” Lục La bay nhanh đến, nắm cằm Li Du tùy tiện ngắt hai cái, tiếng ‘tạp tạp’ nhỏ vang lên, mứt hoa quả rơi xuống, Li Du mặt đầy nước mắt.

Sau đó tiếng ‘tạp tạp’ lại nhẹ nhàng vang lên, Li Du bắt đầu kêu thảm thiết: “A a a a thật đau đau a a a a !”

“Thần Thần nói không thể ăn, ngươi ăn vụng nên bị phạt.” Lục La nắm lấy góc áo Tô Thần, chăm chú nói.

“…Lục La, phạt thế này hơi nặng.” Tô Thần cười khổ, vốn chỉ muốn nhờ Lục La giúp Li Du, ai ngờ Lục La cho rằng Li Du không nghe mình nên đem cằm Li Du ra tháo.

“Không nghe Thần Thần nói muốn nghiêm phạt.” Lục La kiên trì nói.

Tô Thần thở dài: từ từ sẽ được a, hài tử này còn nhỏ, còn có thể cứu, không như Tô Kỳ, thực sự là tảng đá lớn trong hầm cầu, vừa thối lại vừa cứng.

Hướng Li Du cười xin lỗi: “Ta không biết nàng lại làm như vậy.”

Li Du đỡ lấy hàm của mình, hướng y phất tay: “Được rồi, nghẹn quá mà.”

“Ta tối làm điểm tâm được không?” Tô Thần lấy lòng, “Ngươi đừng khóc không người khác lại tưởng ta khi dễ ngươi.”

“Ngươi làm ta như vậy, ta đau a a!” Li Du tức giận.

Qua một hồi, Li Du khôi phục bình thường, thở dài: “Ta biết là ngươi không sai, thế nhưng, lần sau ngươi có thể không kêu nàng giúp không? Ta nhận không nổi điểm này của cô nãi nãi a.” Vừa nói vừa sợ hãi vuốt cằm.

Tô Thần chỉ có thể cười khổ.

“Thần Thần… ta làm sai rồi sao?” Lục La nhỏ tiếng mà ngẩng đầu hỏi y.

“Không quan hệ, Li du sẽ không giận ngươi.”

“A…” Li Du nháy mắt mấy cái, sau đó nhìn vẻ mặt rụt rè của Lục La, lại nhìn Tô Thần phía sau Lục La đang làm động tác ‘véo’, vội vã gật đầu: “Đương nhiên sẽ không giận nữa, không có.” Cười gượng.

“Chứ sao, sau không thể như vậy nữa a.” Tô thần tủm tỉm cười vỗ vỗ đầu Lục La, “Li Du là bằng hữu của ta, cho nên hơn người bình thường, cho hắn hưởng thụ nhiều chỗ tốt một chút, hiểu chưa?”

“Ân, lần sau chỉ cần Li Du không uy hiếp tính mạng Thần Thần, Lục La sẽ không để cho hắn đau.” Lục La đại khái có hiểu được, nên gật đầu.

“Vậy qua bên kia đùa, ta lại nấu ăn.” Tô Thần cười nói.

“Ân.” Lục La gật đầu, thật biết điều mà đi qua bụi cây bên kia chơi.

“Hôm nay làm đồ ăn gì?” Li Du ngồi xổm lấy đồ ăn trong hai cái sọt trái phải hỏi y.

“Để bù cho thống khổ vừa rồi của ngươi, ngươi chọn a, thích gì ta làm cái đó.”

“Nói nhảm, này vẫn tốt lắm.” Li Du đắc ý.

Y nhìn bếp đốt lên ngọn lửa hồng hồng, nhẹ giọng nói: “Kỳ thực, Li Du, Tô tiên sinh là phụ thân ta.” Tuy rằng Li Du biết mình cùng Tô Kỳ hình thức ở chung không bình thường, nhưng chính mình vẫn có tâm lý đề phòng, vẫn không nói cho hắn quan hệ của mình với Tô Kỳ, Li Du tới bây giờ cũng chưa từng hỏi qua, hôm nay Tô Tam đến đây, liền quyết định nói cùng Li Du.

Nếu thật tình xem đối phương là bằng hữu, vậy không nên giấu diếm chuyện này.

“Ân.” Âm thanh lật sọt của Li Du dừng lại, sau đó lại vang lên: “Các ngươi lớn lên không quá giống nhau.”

“…Ngươi không cảm thấy kinh ngạc sao?”

“Ta càng kinh ngạc chính là, phụ thân trong miệng ngươi có cảm giác ngươi đối đãi như người trong long.”

Tô Thần đỏ mặt, tách vấn đề này: “Ta nghĩ ngươi có thể sẽ mất hứng nên đem vấn đề này nói với ngươi.”

“Nếu như là người khác có khả năng ta sẽ tức giận a.” Li Du cười, “Thế nhưng bằng hữu nha, dù sao cũng phải có ưu đãi.” Đem chuyện Tô Thần với Lục La mới nãy lôi ra nói chung một lần.

Tô Thần ngẩn người, sau đó nở nụ cười.

Li Du cũng cười theo, đột nhiên nghĩ đến điều gì: “Bất quá, chuyện này, tốt nhất đừng nói cho tiểu Hổ vội, chúng ta không biết đứa bé kia đang tính toán gì, có lẽ nói nó vì lý tưởng của nó sẽ hi sinh một bước, cho nên, để tránh cho ngươi bị lợi dụng, không nói là hay nhất.”

“Ân.” Li Du kiềm chế, thật đúng là làm người ta suy nghĩ. Tô Thần cười.

Bình luận





Chi tiết truyện