Tôi mệt mỏi nằm mê man, ngủ được một xíu thì cổ họng khô rát không chịu được, quay sang thấy Vinh đang ngồi gục đầu lên giường ngủ, tôi rón rén dậy rót nước sợ đánh thức cậu ấy. Nhưng chân tay rã rời không đứng vững được, vừa mới bước được hai bước thì tôi choáng váng ngã xuống, cũng may Vinh giật mình quay sang đỡ kịp nên mới té xuống người cậu.
Chưa kịp định thần thì cửa phòng bật mở, tôi kinh ngạc tột độ khi thấy Nhật Nam đứng bên ngoài, hai mắt anh giận dữ đến mức muốn bóp chết người khác.
Vinh nhìn một hồi hình như cũng hiểu được chút vấn đề nhưng chưa kịp đỡ tôi đứng dậy đã bị một cái đấm trời giáng từ Nhật Nam rồi. Cũng đúng thôi, đêm khuya như thế này lại bắt gặp người yêu mình đang được một người đàn ông lạ mặt ôm trong phòng không hiểu lầm mới là chuyện lạ.
Thấy Vinh bị đánh, tôi hoảng quá không còn để ý đến gì khác nữa.
-Có sao không Vinh?
-Em đang làm cái gì trong nhà tôi vậy hả? Tôi không trở về một đêm mà em đã dám dẫn người đàn ông khác về sao?
Nhật Nam kéo tôi ra ra, giọng gằn từng chữ rất đáng sợ, tôi mệt đến mức không còn đủ sức để thanh minh, đợi anh bình tĩnh lại mới nói chuyện rõ ràng được.
Vinh sợ anh hiểu lầm nên đứng lên giải thích, nhưng mới nói được vài chữ đã bị Nhật Nam đánh thêm một cái, anh tức giận đến mức không thể kiểm soát được hành động của mình.
-Cậu là ai? Sao lại dám động đến cô ấy hả? Hai người đã quan hệ với nhau rồi đúng không?
-Không, anh nghe em nói, mọi chuyện chỉ là hiểu lầm…
Nhìn ánh mắt giận dữ của Nhật Nam tôi sợ lại xảy ra án mạng nên lao vào giải thích, nhưng chưa kịp nói hết câu anh đã hết lên.
-Em nói đi, một trai một gái ôm nhau thắm thiết trong nhà giữa đêm hôm khuya khoắt thì thế nào, nếu tôi không bất ngờ trở về thì làm sao thấy được cảnh này. Hôm nay tôi phải cho hắn chết mới hả dạ được.
Nhật Nam nói xong là lao vào đánh Vinh ngay lập tức, Vinh cũng đánh trả, tôi sợ đến mức tay chân run rẩy nhưng cũng cố hết sức lao vào ôm anh lại.
-Anh nên học cách tin tưởng người yêu mình đi đi, tôi tiếc thay cho Ân khi yêu một thằng đàn ông như anh.
Vinh đi thẳng ra cổng về, Nhật Nam ngồi phịch xuống đất đau khổ.
-Tại sao em lại cư xử như vậy với tôi, nhà nghỉ đầy dẫy ngoài kia sao hai người không làm mà lại đem về đây để tôi phải đau khổ như vậy chứ.
Anh đau tôi càng đau hơn gấp nhiều lần, tôi ngồi xuống đặt tay lên vai anh an ủi.
-Em không có làm chuyện đó, anh phải tin em.
-EM ĐI ĐI.
Nhật Nam không hề nhìn qua tôi, anh cúi gầm mặt xuống đất, miêng không ngừng lẩm bẩm đuổi tôi đi. Chỉ cần tôi mở miệng là anh lại la hét đuổi đi, có lẽ bây giờ không phải là lúc để giải thích, để anh bình tĩnh lại mọi chuyện sẽ tốt hơn. Tôi yên lặng đứng lên về nhà mình, dù gì cũng còn có nơi để trở về những khi mệt mỏi. Vừa đi vừa khóc, tôi đi bộ ra khỏi nhà được mấy bước thì cảm thấy đầu óc quay cuồng rồi ngất luôn xuống đường.
…
Nhật Nam không biết chuyện gì đang xảy ra, nghe Vinh kể lại, lúc cậu ấy đang đi bộ ra ngoài đón taxi thì anh tìm đến. Anh kéo Vinh qua một bên đường rồi nói chuyện như hai người đàn ông nghiêm túc với nhau.
-Tôi không thể chấp nhận nổi chuyện này, cậu nói đi, cậu với người yêu tôi rốt cuộc là sao?
Vinh thấy Nhật Nam chạy ra ngoài, lo tôi ở nhà một mình sẽ gặp chuyện nên không trả lời câu hỏi của anh àm hỏi ngược lại.
-Anh để Gia Ân ở nhà một mình sao?
-Quan tâm nhau đến mức đó à?
Vinh bực bội trước cái thái độ khinh khỉnh của Nhật Nam, không kiềm chế được Vinh nắm lấy cổ áo của anh hét lớn.
-Anh bị điên à? Ân bị sốt cao không đi nổi nên tôi mới đưa cậu ấy về nhà, anh nghĩ tôi có thể để cậu ấy ở nhà một mình trong tình trạng này sao, lỡ nửa đêm có chuyện gì xảy ra sao? Trước khi ghen tuông hãy nhìn lại mình đi, anh có xứng đáng làm bạn trai của Ân không? Anh để cậu ấy một mình đi chơi ngoài phố trong cái đêm Noel lạnh lẽo này mà coi được hả? Anh lo mà về chăm sóc cậu ấy cho tốt đi.
Nghe Vinh nói Nhật Nam đơ người, anh nhìn sang Vinh như muốn xác nhận độ tin cậy một lần nữa, rồi anh hốt hoảng chạy về nhưng không thấy người đâu, anh vội chạy đi kiếm. Không biết anh đã kiếm những đâu, chạy đi bao xa nhưng khi nhìn thấy tôi nằm một đống ngoài đường, anh liền lao tới. Vì là giờ này nên cũng chẳng có ai qua đoạn đường vắng này để nhìn thấy tôi nằm như xác chết ở đây. Anh chạy tới đỡ tôi lên rồi ôm thân thể lạnh ngắt của tôi vào lòng. Dùng hết sức mở mắt ra nhìn anh, tôi chảy cả nước mắt khi nhận ra anh.
-Anh xin lỗi người yêu, anh sai rồi.
-Em…không…có…làm…gì…có…lỗi...với…anh…
Giọng tôi ngắt quãng, cố gắng đưa tay lên để lau những giọt nước mắt trên mặt anh.
-Anh biết, lỗi là của anh. Ráng chịu đựng anh đưa em đi bệnh viện.
-Em…muốn…về…nhà…
Lo lắng nhưng nhìn ánh mắt của tôi anh cũng không đành lòng đưa đến bệnh viện, anh bế tôi vào nhà rồi suốt đêm hôm đó ngồi bên cạnh chăm sóc không rời. Tôi mệt và đau đến mức không thể chợp mắt được, cả đêm chỉ biết rên rỉ rồi khóc, những lúc như thế anh kéo tôi vào lòng, dùng hơi ấm của mình để sưởi ấm cho tôi.
-Anh, em mệt lắm.
Tôi thều thào, lúc nằm ngoài đường tôi cứ nghĩ chắc mình sẽ chết ở đó, tôi sợ lắm, sợ sẽ không còn được nhìn thấy anh, sợ anh sẽ vì cái chết của tôi mà đau lòng, sợ anh hiểu lầm khi chưa giải thích rõ ràng đã đi. Tôi sợ nhiều thứ lắm, nhưng nhiều nhất là sợ mất anh. Tôi yêu anh đến mức chỉ muốn được bên cạnh anh mỗi ngày như lúc trước đã từng thôi.
-Anh xin lỗi, lúc nào anh cũng chỉ mang đến cho em mệt mỏi, anh hứa sau này cho dù có bất cứ chuyện gì xảy ra sẽ không bao giờ khiến em đau lòng một lần nào nữa.
-Em cứ nghĩ mình sẽ không còn được gặp anh nữa, em sợ lắm…..
-Đồ ngốc, đừng bao giờ nghĩ đến chuyện đó nữa, anh sẽ không rời xa em lần nào nữa đâu. Anh yêu em.
Nghe những lời nói từ anh tôi cảm thấy thật yên tâm, cả hai đứa đều hiểu cảm giác đau khổ khi xa nhau rồi, vì thế sau này sẽ không bao giờ để mình trải qua thêm một lần nào nữa. Những cái hứa hẹn, những cử chỉ quan tâm, những lời yêu thương tôi sẽ không thể nào quên được, bởi nó có ma lực gắn kết hai đứa tôi lại gần với nhau hơn.
-Người yêu ơi, em lạnh. Anh ôm em chặt thêm đi.
-Chỉ cần em muốn, có ôm suốt đời anh sẽ không bao giờ buông ra đâu.
Anh nhẹ nhàng ngân nga bài hát để đưa tôi vào giấc ngủ, bài hát như tất cả tâm tư và tình yêu anh dành cho tôi.
…
Anh sẽ bên em ôm em những khi em buồn
Anh sẽ ru em cho em yên giấc ngủ ngon
Những lúc cô đơn anh vẫn giữ em trong lòng
Giành trọn con tim nguyện trao đến em.
Khi em bước đến bao nhiêu muộn phiền trong anh biến tan
Em như ánh sáng soi cho đường tình anh không sai lối
Anh xin mãi mãi yêu em trọn đời yêu không oán than
Chỉ cần em vui đối với anh vậy thôi.
Đôi khi những lúc vu vơ giận hờn xin em bỏ qua
Mong em hãy nhớ anh yêu thật lòng và không gian dối
Anh sẽ cố gắng cho em những gì mà em ước mong
Anh sẽ nắm lấy tay em không bao giờ buông.
…
Bình luận
- Chương 105
- Chương 104
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 99
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1